Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 284: Nam Hàn diệt (hạ)

Chương 284: Nam Hàn diệt (hạ)
"Ha ha!"
"Ngươi đối với ta không tệ?"
"Quả thực đúng là trò cười cho thiên hạ."
"Nếu như ngươi đối với bản vương không tệ?"
"Bản vương làm sao lại phản ngươi?"
"Ngươi đoạt tài phú của ta, đất phong ta cũng không tức giận, thậm chí là ngươi lấy binh quyền của ta đi, ta cũng có thể nhịn, nhưng là ngươi đoạt cả nữ nhân của ta, ta đây không thể nhịn được."
"Đây chính là liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của một người đàn ông, ngươi biết bây giờ trong hoàng thành người ta gọi bản vương như thế nào không?"
"Mũ Xanh Vương!"
"Thật là châm biếm hết sức."
"Ngươi cái đồ lang tâm cẩu phế này, lúc trước nếu không phải bản vương dẫn binh sớm đến cứu ngươi, lại ra sức bảo vệ ngươi đăng cơ, ngươi có được những ngày tháng dễ chịu như hôm nay sao?"
"Ngươi lại báo đáp ta như vậy?"
"Ta là thân thúc của ngươi đấy."
"Ngươi cái đồ súc sinh, ngay cả nữ nhân của thân thúc cũng đoạt, đúng là không phải người."
"Ngươi... ... . . ." Hàn Hoàng bị Hàn Vương nói cho tức đến hổn hển, nửa ngày một chữ cũng không thốt ra được, chỉ cố gắng gượng gạo thốt ra một chữ, bản năng cảm thấy mình đuối lý.
"Người đâu, cho trẫm giết hắn!"
"Ngự Lâm quân, giết!"
"Vâng!"
"Phía trên, để cho đứa cháu trai ngoan này của ta biết sự lợi hại của các ngươi." Hàn Vương quát lớn một vạn huynh đệ phía sau.
"Vâng!"
Lập tức hai bên bắt đầu đại chiến.
Bạch Thiên Vũ vô cùng dũng mãnh, trực tiếp xông vào trong quân, bắt đầu đại sát đặc sát, những nơi gã đi qua không ai đỡ nổi một hiệp.
"Vương lão, ngươi đi đối phó hắn?" Hàn Vương nói với lão giả bên cạnh.
"Vậy sự an toàn của ngài thì sao?"
"Không sao, không thể để hắn đồ sát tiếp nữa, nếu không quân tâm sẽ tan hết."
"Tốt!"
Chỉ thấy một lão giả từ bên cạnh Hàn Vương bay ra, nhắm thẳng Bạch Thiên Vũ đang đại sát đặc sát mà đi.
Một đạo chưởng kình gào thét sắp đánh trúng lưng Bạch Thiên Vũ, Bạch Thiên Vũ trực tiếp xoay người dùng Bối đao thức.
"Keng!"
Chưởng lực mạnh mẽ trực tiếp đánh vào sống đao của Bạch Thiên Vũ, để lại một dấu chưởng mờ nhạt.
"Đại Lực Kim Cương Chưởng!"
"Ngươi... ... Ngươi là người của Phật Môn."
... ... . . .
Cửa thành.
Phó tướng Trần Tam Thủy trở lại bên cạnh Hàn Tử Hanh nói: "Tướng quân, viện quân rất nhanh sẽ đến, không cần cuống cuồng."
"Tam Thủy à, nói không nóng nảy là nói dối thôi."
"Ngươi nhìn thế công của quân Tần mạnh mẽ như vậy, thành trì của chúng ta chắc là thủ không được."
"Thủ không được, vậy cũng thôi."
"Phụt!"
Một thanh chủy thủ đen ngòm trực tiếp đâm về phía sau lưng Hàn Tử Hanh.
"Phụt!"
Hàn Tử Hanh phun ra một ngụm máu đen, lau vết máu trên khóe miệng, vừa định vung chưởng giết người thì lập tức ngã xuống, không còn chút sức lực.
"Quên nói cho ngươi biết, trên chủy thủ này không chỉ tẩm độc, mà còn là kịch độc, Kiến Huyết Phong Hầu."
"Ngươi ngoan ngoãn chết đi, người nhà ngươi ta sẽ thay ngươi nuôi."
"Ngươi... ... Ngươi là ai?"
"Ta đương nhiên là người của Diêu đại nhân rồi."
"Ngươi có thể chết rồi đấy."
Lập tức chủ tướng Hàn Tử Hanh trợn trừng mắt, không một tiếng động, rõ ràng là chết không nhắm mắt.
"Tướng quân có lệnh, mở cửa thành cho quân ta vào thành, nghênh đón quân đội ta vào thành."
Hàn Tử Hanh: "... ... ..."
Nếu như lúc này Hàn Tử Hanh còn sống, nhất định sẽ mắng cái đồ cẩu vật này.
Cầu treo trên cửa thành trực tiếp hạ xuống.
Cổng thành mở rộng.
"Các quân sĩ, theo bản tướng quân giết vào, gặp kẻ nào chống cự giết không tha!"
"Tuân lệnh, Vương gia!"
Lập tức đại quân Tần Tiêu Dao chia làm bốn ngả, trực tiếp theo bốn cổng giết vào, Tần Tiêu Dao, Điển Vi, Hứa Trử một đội.
Vũ Văn Thành Đô một đội.
Nhạc Phi, Tào Nhân một đội.
Hoàng Trung, Gia Cát Lượng một đội.
"Người đầu hàng không giết!"
"Phản kháng giết không tha, tru cửu tộc!"
"Ào ào ào... ..."
Đại lượng binh lính Nam Hàn đều đồng loạt buông vũ khí.
"Tào Nhân, Điển Vi, Hứa Trử ba người các ngươi chỉ huy hai vạn đại quân trông coi cửa thành, tiện thể trông luôn cả chín vạn đại quân kia."
"Những người còn lại theo bản vương giết vào hoàng cung."
"Tuân lệnh, Vương gia!"
Mấy tên lính Hàn gan dạ ngẩng đầu liếc nhìn Điển Vi.
"Nhìn cái gì, mấy cái thằng nhóc Bổng Tử kia, còn nhìn lão tử sẽ móc mắt chúng mày ra." Điển Vi gầm lên giận dữ.
"Thằng quỷ xấu xí này, thật là vô nhân đạo." Vô số người trong lòng không hẹn mà cùng tức giận mắng.
... ... . . .
Hoàng cung.
Nơi đây chiến đấu vô cùng thảm liệt, một vạn Ngự Lâm quân chết quá nửa, một vạn thân tín của Hàn Vương cũng tổn thất hơn nửa, bốn vạn tuần phòng doanh thì không bị thiệt hại lớn, chỉ có vài trăm lính tuần phòng bị một mình Bạch Thiên Vũ đồ sát.
Tóc tai Bạch Thiên Vũ rối bù, bên cạnh một lão giả đầu lìa khỏi cổ, chết không thể chết lại.
"Các ngươi vây quanh hắn cho ta, giết hắn."
"Một trăm người không được, vậy thì thêm một ngàn người, một vạn người, ta không tin nhiều người như vậy còn vây giết không nổi mấy trăm tên."
"Vâng!"
Sát khí Bạch Thiên Vũ lạnh lùng nhìn về phía Hàn Vương, ánh mắt lộ ra vẻ ngoan độc.
"Nhanh, bắn tên giết hắn."
"Vù vù vù... ... ..."
Vô số mũi tên nhắm thẳng Bạch Thiên Vũ mà đến.
Bạch Thiên Vũ phóng thích hộ thể chân khí, kim đao trong tay càng không ngừng vung vẩy, vô số mũi tên bị gạt ra ngoài, ào ào ngã xuống đất.
"Phá Cương Tiễn cho bản vương bắn lên!"
"Vâng, Vương gia!"
"Vút, vút, vút... ..."
Gần trăm mũi tên theo tiếng xé gió trực tiếp bắn về phía Bạch Thiên Vũ.
Lúc này Bạch Thiên Vũ cũng không còn ung dung tự tại như trước, trên trán bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi, rõ ràng chân khí hao tổn đối với gã mà nói cũng rất lớn.
Ngay lúc này Tần Tiêu Dao chỉ huy đại quân trực tiếp giết vào trong hoàng thành.
Hàn Vương kinh ngạc nhìn Tần Tiêu Dao cùng mọi người, hết sức khó hiểu.
"Ngươi... ... Các ngươi làm sao có thể tấn công vào được?"
"Cửa thành có những 10 vạn đại quân đóng giữ cơ mà, các ngươi không thể nào đánh vào được."
Bình thường, với số quân tương đương mà ở vị trí cao hơn thì chắc chắn là thủ thành sẽ dễ dàng hơn tấn công.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt Tần Tiêu Dao, chắp tay nói: "Cẩm Y vệ Thanh Long bái kiến Tần Vương điện hạ."
"Ha ha ha, thì ra là thế."
"Tiểu sửu lại chính là ta." Hàn Vương tự giễu.
"Ta hiểu rồi, thì ra Diêu Nghiễm Hiếu là người của các ngươi, thật là tính toán sâu xa a."
"Đừng nói bậy, chuyện này không liên quan gì đến bản vương, tất cả đều là do hắn làm, bản vương cái gì cũng không biết."
"Những người khác đâu?"
"Đương nhiên là ở chỗ kia chờ rồi!"
"Hàn Hoàng?"
Mọi người phát hiện, họ đánh nửa ngày, kết quả Hàn Hoàng đã sớm đào chi yêu yêu rồi.
"Bản vương thua không oan, Tần Vương điện hạ, không biết có thể tha cho những binh lính vô tội kia không?"
"Bản vương không phải kẻ hiếu sát, chỉ cần bọn họ bằng lòng quy hàng, bản vương cam đoan họ sẽ được sống."
"Nhưng tội sống khó tha." Tần Tiêu Dao trong lòng bổ sung một câu.
"Tốt!"
"Vậy xin đa tạ rồi!"
"Huynh đệ, kiếp sau gặp lại."
"Phủi đi một chút."
Hàn Vương trực tiếp tự sát mà chết.
"Vương gia!"
"Là kẻ đầu hàng, cho hắn một cái xác toàn vẹn."
"Các ngươi mang hắn đi an táng."
"Đa tạ Tần Vương điện hạ."
Hoàng cung, hậu hoa viên.
Diêu Nghiễm Hiếu đang giằng co với Hàn Hoàng.
Xung quanh đã có hơn mười lão giả nằm xuống, trước mắt chỉ còn hai lão giả đang giãy giụa đau khổ, khóe miệng vẫn còn máu tươi chảy ròng.
Hàn Hoàng sắc mặt khó coi nói: "Diêu Nghiễm Hiếu, ngươi thật sự không nể mặt mũi sao?"
"Bệ hạ, con đường này không thông!"
"Nể tình quân thần một trận, ta có thể để cho ngươi được toàn thây."
"Hừ!"
"Bản hoàng không cần, hai vị cung phụng, giết hắn cho bản hoàng!"
"Phụt, phụt!"
Hai lão giả vốn luôn bảo vệ Hàn Hoàng trực tiếp vung chưởng đánh lên người Hàn Hoàng.
"Phụt!"
Hàn Hoàng mặc Nhuyễn Vị Giáp trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, Nhuyễn Vị Giáp cũng bị nứt ra, bản thân cũng rối bời.
"Ngươi... ... ... Các ngươi, thật là to gan!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận