Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 774: Cơ Bắc Mạch

Chương 774: Cơ Bắc Mạch
Thành Trung Châu, Sơn Đãng Quan, một trong 13 đại trọng trấn.
Vệ Tôn Mưu, Cơ Tiên Khuyết, Cơ Bắc Thần, Lý thiên Trần, Lý Huyền Minh, Cơ Hạo Thần bọn người đang thương nghị đại sự.
Một người thần bí lại công khai đi đến.
Sau khi nhìn rõ diện mạo người tới, Cơ Bắc Thần kích động nói: “Huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng đã đến.”
“Không chỉ mình ta tới, ta còn mang đến đội vệ binh thân cận của ngươi!”
“Quá tốt rồi, đang lo làm sao đối phó với tên Hạng Vũ kia, thật đúng là mưa đúng lúc a.”
“Hạng Vũ tuy vũ dũng, nhưng cũng không đáng sợ, mấy người chúng ta có thể ngăn chặn hắn. Hay là chúng ta tìm cách giết chết Thống soái của bọn họ là Bạch Khởi, như vậy mới có thể khiến quân đội Đại Tần tự sụp đổ.” Vệ Tôn Mưu đề nghị.
“Bạch Khởi là Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ hai, lại đang ở sâu trong sự bảo vệ của đại quân, giết hắn không dễ dàng. Chỉ có Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ ba cùng cao thủ Nhân Tiên đại viên mãn cực cảnh xuất thủ mới có thể nắm chắc tất sát.”
“Vậy ngày mai chúng ta phái ra một nửa nhân mã thăm dò binh phong Đại Tần một chút, xem có thể tạo ra một cơ hội tuyệt hảo cho ngươi không.” Cơ Bắc Thần mở miệng nói.
“Tốt!” Người thần bí thản nhiên đáp.
“Những cơ quan thú đó cứ giao cho lão phu cùng quân đoàn thuật sĩ đối phó.” Quốc sư Lý thiên Trần mở miệng nói.
“Tốt, có quốc sư cùng quân đoàn thuật sĩ xuất mã, những cơ quan thú đó cũng như đồng nát sắt vụn mà thôi.”
Lý thiên Trần cũng dẫn đầu 1000 người thuộc quân đoàn thuật sĩ đến Sơn Đãng Quan trợ giúp.
Hôm sau.
Cửa thành Sơn Đãng Quan mở rộng, Cơ Bắc Thần, Cơ Tiên Khuyết hai người suất lĩnh 60 vạn đại quân Đại Chu trực tiếp đánh về phía trận doanh quân Tần.
Vệ Tôn Mưu, Lý thiên Trần suất lĩnh mấy trăm ngàn binh mã còn lại trấn giữ thành trì, để phòng xảy ra sơ suất gì.
Thấy cảnh này, quân Tần hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng tổ chức tốt trận doanh một cách hiệu quả.
Dù sao bọn họ đã vây thành nhiều ngày, bất kể dùng cách nào chửi rủa, đấu tướng vân vân, quân đội Đại Chu vẫn cứ cố thủ không chịu ra giao chiến cùng đấu tướng.
“Thật đúng là mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Người Đại Chu vậy mà cũng dũng cảm, dám xuất binh, không làm con rùa đen rút đầu nữa.” Điển Vi cười khẩy nói.
“Ngươi cái đồ ngốc này, nếu bản soái đoán không lầm, Đại Chu lần này chắc chắn có chỗ dựa, nếu không không thể nào dám quang minh chính đại đến tấn công đại doanh quân Tần ta như vậy.” Bạch Khởi phân tích nói.
“Hẳn là có viện binh tới rồi, các tướng bắt đầu bày trận nghênh địch đi.”
“Dược Sư đã cho chúng ta một khởi đầu tốt đẹp, chúng ta cũng không thể rớt lại phía sau. Phải tranh thủ nhất cử cầm xuống Sơn Đãng Quan, tuyệt đối không thể để cho đội quân Chu vừa ra khỏi thành này trở về được.”
“Vâng!” Chúng tướng nhao nhao phụ họa nói.
Lã Bố suất lĩnh Mười vạn Tịnh Châu Lang Kỵ trực tiếp từ chính diện thẳng hướng đại quân mấy chục vạn của Đại Chu. Điển Vi, Hứa Chử, Triệu Vân, Quan Vũ bọn người suất lĩnh hai đại quân đoàn theo sát phía sau.
Nhiễm Mẫn suất lĩnh 15 vạn Khất Hoạt quân từ cánh trái bọc đánh địch nhân. Giả Phục suất lĩnh 9 vạn Đại Tần duệ sĩ từ cánh phải bọc đánh địch nhân.
Về phần Hạng Vũ, Vũ Văn Thành Đô, Long Thả ba người dẫn đầu 5 vạn Bá Vương kỵ trực tiếp đánh vòng ra sau lưng muốn cắt đứt đường lui của Đại Chu.
Về phần bên cạnh Bạch Khởi lúc này chỉ còn lại 1 vạn Đại Tần duệ sĩ bảo vệ an toàn cho ông.
Ngay lúc đang xông tới, Cơ Bắc Thần, Cơ Tiên Khuyết nhìn thấy lực lượng phòng giữ bên cạnh Bạch Khởi trống rỗng, chỉ còn lại một vạn người, không khỏi nhếch mép lộ ra nụ cười đắc ý.
“Hạng Vũ, Vũ Văn Thành Đô hai người đang dẫn đầu đội kỵ binh hạng nặng kia đánh vòng ra sau, mau phóng thích tín hiệu bảo bọn họ xuất thủ, nếu không đám người chúng ta căn bản không kiềm chế nổi bao lâu.”
“Tốt!”
Ngay lập tức, Cơ Tiên Khuyết, Cơ Bắc Thần hai người suất lĩnh gần 20 vạn Đế Lăng quân hộ vệ thẳng đến Bá Vương kỵ của Hạng Vũ mà đi.
Cơ Hạo Thần, Lý Huyền Minh hai người lại dẫn đầu gần 10 vạn Huyết Đồ Kỵ cùng gần 30 vạn đại quân đón nhận Tịnh Châu Lang Kỵ của Lã Bố và Khất Hoạt quân của Nhiễm Mẫn, cùng hai đại quân đoàn do Điển Vi bọn người dẫn đầu.
Trên chiến trường, hai bên đã đầu nhập hơn một triệu người chiến đấu, tràng diện cực kỳ tráng quan và huyết tinh, mỗi thời mỗi khắc đều có đại lượng sinh mệnh đang tan biến.
Thời đại chiến tranh, nhân mạng không như cỏ rác, thậm chí trong tay một số thượng vị giả chỉ là một con số mà thôi.
Hạng Vũ, Vũ Văn Thành Đô, Long Thả ba người dẫn đầu Bá Vương kỵ thế như chẻ tre, những nơi đi qua người ngựa đều tan tác, căn bản không có đối thủ nào xứng tầm, mắt thấy sắp vòng đến hậu phương quân đội Đại Chu.
Thấy cảnh này, Cơ Bắc Thần làm sao có thể ngồi chờ chết, hắn tăng thêm tốc độ đánh tới, bởi vì hắn biết tuyệt đối không thể để cho quân Tần hình thành thế bao vây, nếu không 60 vạn đại quân Đại Chu này đều phải mệnh tang nơi này.
Nhưng bọn họ cũng biết rõ nhóm người mình không phải là đối thủ của Hạng Vũ cùng Bá Vương kỵ dưới trướng hắn. Thấy vậy, Cơ Tiên Khuyết hướng về phía bầu trời bắn một chi tên lệnh. Trên tường thành, Vệ Tôn Mưu cùng Lý thiên Trần nhìn thấy tín hiệu liền lập tức bắt đầu hành động.
Lý thiên Trần cùng 1000 thuật sĩ dưới quyền bắt đầu nhao nhao dùng hai tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm những khẩu quyết cổ lão.
Chỉ thấy trên không trung dần dần hình thành một pháp ấn cực đại, hướng về phía Hạng Vũ cùng 5 vạn Bá Vương kỵ trấn áp tới.
Sắc mặt Hạng Vũ biến đổi, vội vàng chỉ huy Bá Vương kỵ bên cạnh kết thành trận pháp, cùng nhau chống cự một kích này.
Pháp ấn càng lúc càng lớn, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa ép xuống Hạng Vũ và đội quân của hắn. Thời khắc mấu chốt, Hạng Vũ đứng ra.
Hạng Vũ mình mặc bảo giáp, tay cầm Quỷ Thần kích, người kích hợp nhất, dùng một mũi kích đâm thẳng vào pháp ấn. Mũi kích và pháp ấn va chạm, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.
“Phá!!!!”
Hạng Vũ hét lớn một tiếng, dùng sức vung mạnh Quỷ Thần kích, đánh bay pháp ấn đi. Pháp ấn nổ tung trên không trung, hóa thành vô số quang mang tiêu tán. Trên tường thành, những thuật sĩ kia cùng Lý thiên Trần nhao nhao bị thuật pháp phản phệ, miệng phun máu tươi.
“Đáng chết, tên Hạng Vũ này thật sự khó chơi, vậy mà lại dùng sức một mình phá giải tuyệt thế đại trận do ngàn người chúng ta bày ra. Không được, nhất định phải ngăn cản hắn, nếu không tướng sĩ Đại Chu của ta nguy mất.”
Phải biết rằng một ngàn người này không phải hạng a miêu a cẩu, thực lực thấp nhất đều là cảnh giới Đại tông sư, thậm chí cảnh giới Nhân Tiên cũng nhiều vô số, còn có không ít người đạt tới Nhân Tiên đại viên mãn. Bọn họ liên thủ lại, cho dù là một tên cao thủ mới bước vào Nhân Tiên đại viên mãn cực cảnh hoặc Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ ba cũng sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt.
“Liều mạng!!!” Lý thiên Trần sắc mặt có chút khó coi hạ lệnh.
Hắn đã đánh giá quá cao thực lực của mình, đồng thời đánh giá quá thấp thực lực của Hạng Vũ và đám người của hắn. Thực lực của hắn vẫn còn kém một chút, không bì được với phụ thân hắn. Quả nhiên, dưới Nhân Tiên đại viên mãn cực cảnh đều là sâu kiến.
Hắn đang ở Nhân Tiên đại viên mãn thượng cảnh, chỉ còn cách cực cảnh một bước chân, thế nhưng một bước này lại là khác biệt một trời một vực.
Lập tức, đông đảo thuật sĩ nhao nhao phun ra mấy ngụm tinh huyết, sắc mặt trắng bệch đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Lý thiên Trần cũng phun ra một ngụm tinh huyết, sau đó đồng loạt dùng hai tay kết ấn.
Một đạo pháp ấn còn cường đại hơn nữa hình thành trên đầu Hạng Vũ và đội quân của hắn, đồng thời mang theo khí thế như Thái Sơn áp đỉnh nghiền ép về phía Hạng Vũ cùng Bá Vương kỵ.
Hạng Vũ và quân lính của hắn thừa cơ công kích, cùng bộ đội của Cơ Bắc Thần triển khai kịch chiến. Người thần bí thì gia nhập chiến trường, thể hiện ra thực lực kinh người, giết địch vô số.
“Muốn chết!” Hạng Vũ mắng to một tiếng.
Lập tức nắm chặt Quỷ Thần kích trong tay liền muốn hướng về đạo pháp ấn kia công phá mà đi, hắn tin tưởng vững chắc mình có thể dùng sức mạnh phá vỡ cục diện.
“Hạng Vũ tướng quân không nên vọng động, nhất định phải bảo tồn thực lực. Địch nhân chính là muốn tiêu hao thật nhiều thực lực của ngươi để từ đó đối phó ngươi.”
“Trận pháp này cứ giao cho lão đạo là được, ngươi tập trung đối phó những quân sĩ Đại Chu kia là được.”
Chỉ thấy một lão đạo mặc đạo bào màu xanh, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, chắp tay đứng lơ lửng trên không trung nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận