Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 541: Tần Nỗ

Chương 541: Tần Nỗ “Thứ trời đánh này thổ dân thống soái, không ra gì cả.” “Cái tên phóng hỏa này, ông trời sẽ trừng phạt hắn.” Đặc Phổ tức giận mắng.
Phảng phất đáp lại lời hắn nói.
Bầu trời lập tức đổ mưa to, mưa rất lớn, vốn có thể thiêu đốt cả ngày đêm đám lửa vậy mà không quá một canh giờ đã bị mưa to dập tắt.
“A, a, lão tặc thiên, ngươi quả thực khinh người quá đáng!” Đặc Phổ ngửa mặt lên trời tức giận mắng.
Đệt mợ, lão tử bị lửa thiêu thì ngươi không mưa, kết quả lão tử vừa tới ngươi liền đổ mưa, mẹ nó.
Đặc Phổ lập tức còn muốn tiếp tục chửi bới.
Một bên Đặc Lỗ nhắc nhở: “Thân vương đại nhân, cẩn thận lời nói, thiên đạo không thể nhục, nếu không dễ bị thiên khiển.” “Lão tử không tin cái này.” “Lão tặc thiên dám trêu đùa bản vương như thế, ta muốn chửi tổ tông mười tám đời nhà nó…” Lời còn chưa dứt.
Đột nhiên một đạo sấm sét giáng thẳng vào đại quân của Đặc Phổ thân vương, nhất thời thương vong thảm trọng, tiếng oán than ai oán dậy trời.
Thấy cảnh này Đặc Phổ trợn mắt há mồm, vừa định mở miệng chửi rủa khiêu khích ông trời.
Liền bị Đặc Lỗ bên cạnh bịt miệng lại.
“Đặc Phổ thân vương, ngài đừng khiêu khích giới hạn của thiên đạo, chúng ta không chịu nổi thiên phạt đâu.” “Ngài xem chỉ vừa rồi thôi mà chúng ta đã có mấy ngàn người mất mạng dưới sấm sét, càng có mấy ngàn người bị sét đánh trọng thương.” “Ngài mà cứ gây hấn với trời thì có lẽ không cần địch nhân ra tay chúng ta cũng đã bị sét đánh chết.” Phảng phất như để chứng minh lời Đặc Lỗ nói, trên bầu trời sấm sét vang rền.
Cảnh này khiến Đặc Phổ không thể không nghe theo, bởi vì hắn còn thấy ánh mắt của các binh sĩ dưới trướng nhìn về phía mình thiếu đi vài phần tôn trọng và e ngại, nhiều thêm vài phần oán trách và căm hận vốn không hề có.
Hắn cũng ý thức được nếu mình còn tiếp tục như vậy, e rằng sẽ gây ra binh biến.
Dù sao ở thời đại này dân đen vẫn rất tin vào thần linh, tin vào ông trời.
Ông trời có linh thiêng, trừng phạt kẻ ác.
Thậm chí nhiều kẻ tạo phản cũng đều lấy danh nghĩa “thay trời hành đạo” để mưu phản.
Có thể thấy được vị thế của ông trời rất cao.
Lập tức Đặc Phổ bắt đầu diễn thuyết vài câu để cổ vũ sĩ khí, nâng cao quân tâm.
Đặc Phổ còn ra lệnh cho tất cả người ở đây đều được ban thưởng, mới có thể xoa dịu cơn giận của mọi người.
“Các huynh đệ, địch nhân ở ngay phía sau, chúng ta giết qua rửa nhục, đám thổ dân hạ lưu vô sỉ này, dụng tâm cực kỳ hiểm ác, mà lại còn táng cả mấy trăm ngàn dũng sĩ của Hải Điêu đế quốc ta, các ngươi nói làm sao bây giờ?” “Giết!” “Giết!” “Giết!” Các binh sĩ Hải Điêu đế quốc còn lại đồng thanh nói.
“Vậy còn chờ gì nữa, cho bản vương giết qua đó!” “Lấy máu trả máu, đánh trả đòn.” “Nếu như ai bắt sống được thủy quân thống soái của bọn thổ dân, bản vương sẽ ban cho người đó tước vị công tước, thế tập vạn đời, thêm vạn vàng.” Có trọng thưởng tất có dũng phu!
Trong chốc lát sĩ khí đại chấn, đám binh sĩ Hải Điêu đế quốc ào ào vác đao lao về phía sau.
Đợi bọn họ giết đến phía sau thì lại ngớ người ra.
Địch nhân không những không rút lui mà ngược lại còn bày trận đón đánh.
Gần 200.000 đại quân hợp thành một cái phương trận.
Hàng trước là khiên binh dàn ra, ngay sau lưng là trường thương binh, trường mâu binh, đao phủ thủ các loại, rồi đến từng dãy cung tiễn thủ và xe nỏ.
Cuối cùng là một chiếc chiến xa to lớn, thủy quân thống soái Chu Du đứng ở trên đó, hai tay nắm chuôi kiếm, bên cạnh có Thích Kế Quang và mấy vị tướng lĩnh khác cũng cầm kiếm đứng.
Trên chiến xa còn có hơn mười người thanh niên nam nữ mặc trang phục khác lạ đứng một bên.
Xung quanh chiến xa càng có vô số người mặc trọng giáp, tay cầm trường thương là các binh sĩ cùng tướng lĩnh, dẫn đầu là Cam Ninh, Hoàng Cái.
Đặc Phổ thấy cảnh này giận tím mặt nói: “A…A, chó chết!” Lão tử khổ sở một đường giết đến đây, mà ngươi không trốn lại còn đứng đây nhàn nhã chờ lão tử đến, chẳng lẽ không biết sợ sao, coi thường ai vậy!
Cho dù lão tử có bị tổn thất binh mã, bây giờ vẫn còn hơn 50 vạn, ưu thế là của ta.
Đặc Lỗ thấy trận địa của đối phương bày sẵn tư thế nghênh địch, liền nhắc nhở: “Đặc Phổ thân vương coi chừng có bẫy, coi chừng phục binh.” “Mẹ con chim ngươi, chính vì nghe những lời dối trá của các ngươi mà lão tử mới tổn thất nặng nề.” “Chỗ này tầm nhìn rộng, phục binh cũng giấu dưới đất hả?” “Nói lời vô dụng làm gì?” “Chỉ biết ba xạo, bày mưu tính kế làm gì?” “Nghe lệnh của bản vương, toàn quân xông lên, giết thẳng tới chỗ cái xe tứ luân của tên thổ dân thống soái!” “Giết!” Lập tức đại quân Hải Điêu đế quốc bắt đầu xung sát về phía chiến xa của Chu Du.
Đối diện với quân Hải Điêu đế quốc đang xông tới khí thế hung hăng, thủy quân Đại Tần lại không chút biểu cảm, vẫn không hề nhúc nhích.
Ngay lúc đại quân Hải Điêu đế quốc xung sát đến gần phương trận thủy quân Đại Tần còn cách trăm bước, hàng trước các khiên binh đồng loạt buông khiên, để lộ phía sau từng dãy xe nỏ to lớn.
“Bắn!” Theo một tiếng lệnh của Chu Du.
“Vù vù vù…” Vô số mũi tên nỏ to lớn xé gió lao về phía đại quân Hải Điêu đế quốc.
“Keng keng keng…” “Phập phập phập…” Mũi tên nỏ to lớn xuyên thủng khiên của bọn chúng, sau đó xuyên qua chiến giáp, dù vậy vẫn không hết lực, liên tiếp bắn thủng bốn năm người mới dừng lại.
Trong nháy mắt mấy hàng lính Hải Điêu đế quốc xông lên đầu chịu tổn thất nặng nề, trong hàng ngũ tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Đặc Lỗ thấy cảnh này trong lòng kinh hãi: “Cự nỏ này mạnh quá, trước đây chưa từng thấy, lực xuyên thấu này trực tiếp phá cả mười tầng giáp, ngay cả cao thủ đại tông sư và võ tướng tuyệt thế cũng khó lòng cản được mũi tên nỏ này.” Còn Đặc Phổ thì chẳng quan tâm, quát lớn: “Toàn quân xông lên, ai dám lùi bước giết không tha!” Vốn đã có chút chùn bước binh lính Hải Điêu đế quốc nghe được mệnh lệnh của Đặc Phổ lại tiếp tục xông lên tấn công.
“Bắn nữa!” Những xe nỏ này do Công Thâu Cừu chế tạo dựa trên Tần Nỗ mà thành, lực xuyên thấu và sát thương hiếm có, đồng thời có thể liên phát hai lần, mỗi lần năm mũi, đây là thứ sát khí tối thượng của Tần Tiêu Diêu trong chinh chiến, hay đây là lần đầu tiên xuất hiện trước thiên hạ.
Tuy rằng trước đây Trung Nguyên và Tây Vực đều từng dùng qua nỏ, nhưng lực sát thương và lực xuyên thấu vẫn không thể so sánh được với Tần Nỗ.
Lực xuyên thấu cao nhất của chúng chỉ có thể phá bảy lớp giáp, còn Tần Nỗ thì ít nhất cũng phá mười lớp giáp.
Sau khi trả giá bằng tổn thất nặng nề, lính Hải Điêu đế quốc rốt cuộc cũng giết được đến khoảng cách năm mươi bước.
“Bắn!” Chu Du lần nữa vung kiếm ra lệnh.
Cung tiễn thủ bên cạnh xe nỏ bắt đầu giương cung bắn tên.
Xe nỏ tuy mạnh nhưng cũng có một khuyết điểm trí mạng đó là lên đạn chậm, nếu đối mặt với kỵ binh có khi chỉ bắn được một hai vòng thì người ta đã giết đến trước mặt.
Nó chỉ thích hợp khi ở trên cao phòng thủ, không thích hợp chiến đấu trên mặt đất.
Bởi vì mấy hàng khiên binh trước đó đã bị tên nỏ bắn thủng, lúc này phần lớn những binh lính Hải Điêu đế quốc xông lên phía trước đều không có khiên, kết quả là những trận mưa tên từ trên trời giáng xuống đã trực tiếp biến bọn họ thành con nhím.
“Bắn nữa!” Lại một trận mưa tên từ trên trời gào thét mà đến, từng dãy binh lính Hải Điêu đế quốc ngã xuống, dễ dàng như gặt lúa mì.
“Đừng sợ, xông lên nữa!” Đặc Phổ cổ vũ tinh thần quân lính.
“Ai dẫn đầu xông phá trận doanh quân địch, thưởng vạn vàng, mười mỹ nữ.” Có trọng thưởng ắt có dũng phu!
Trong nháy mắt, binh lính Hải Điêu đế quốc cảm thấy mình lại có thể tiếp tục chiến đấu, lại bắt đầu anh dũng xông lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận