Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 462: Bắc Hoang phát động tiến công

Chương 462: Bắc Hoang phát động tiến công, Man tộc phái ra chính là ngũ đại Chiến Thần đứng đầu, Thiên Vương Lấp Mặt Đất Hổ, Thiên Thị bộ tộc tộc trưởng Thiên Lang.
Thiên Lang dẫn đầu 100.000 tinh nhuệ Thiên Thị bộ tộc, mười vạn người Đột Quyết ưng sư, 100.000 tinh nhuệ Hung Nô Tả Hiền Vương cùng một triệu đại quân của các bộ tộc còn lại bắt đầu phát động tiến công vào Nhạn Môn Quan.
Thiên Lang ở vị trí cuối cùng của đại quân.
Ba chi tinh nhuệ của tam tộc đứng sau lưng hắn.
Các tinh nhuệ bộ tộc còn lại, dưới mệnh lệnh bắt đầu quên mình xông lên tấn công vào Nhạn Môn Quan.
Đường Hiển Sinh nhìn xuống phía dưới đại quân Bắc Hoang, lên tiếng nói: "Cuối cùng cũng bắt đầu công thành." "Toàn quân chuẩn bị giao chiến, chờ địch nhân tới gần hãy bắn tên." "Vâng!" "Bắn tên!" Khi các đội quân công thành của Bắc Hoang tiếp cận tường thành ở khoảng cách năm mươi bước, đại quân Bắc Thương trên tường thành nhất loạt bắn tên.
Tướng lĩnh Tiên Phong Quân Bắc Hoang thấy mưa tên phủ trời liền vội hạ lệnh: "Binh khiên đỡ!" Lập tức, binh khiên giơ tấm chắn lên để cản tên, nhưng số lượng tấm chắn có hạn, chỗ che chắn cũng hạn chế, thậm chí nhiều tấm chắn được làm bằng gỗ.
Rất nhiều người tránh không kịp đều bị tên loạn bắn chết tại chỗ, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.
"Tiến công!" "Tấn công!" Dù rất nhiều người ngã xuống trên đường tiến công, nhưng tướng sĩ Bắc Hoang vẫn người trước ngã, người sau xông lên, không màng sống chết.
Rất nhanh, một bộ phận đại quân Bắc Hoang đã tiếp cận chân tường thành, định dựng thang mây leo lên.
"Thả!" Đường Hiển Sinh trên tường thành ra lệnh.
Đại lượng Lôi Thạch gỗ lăn trút xuống, trong nháy mắt rất nhiều địch nhân bị Lôi Thạch gỗ lăn đập đầu, máu chảy mà chết, thậm chí có nhiều người bị đồng đội phía dưới đè chết.
Dù sao, khi từ trên thang mây lăn xuống, chắc chắn sẽ đè lên chiến hữu bên dưới.
Nhưng mặc dù như vậy, đại quân Bắc Hoang vẫn không sợ chết, leo lên thang mây chuẩn bị tấn công.
Đường Hiển Sinh thấy quyết tâm của quân Bắc Hoang không khỏi cảm khái nói: "Dị tộc Bắc Hoang không chỉ hung ác với địch nhân, còn tàn nhẫn với chính mình hơn." Ân Tồn Trí lên tiếng nói: "Nghe nói năm nay Bắc Hoang lại bị đại hạn, đoán chừng sẽ chết đói không ít người, bọn họ cùng bị chết đói còn không bằng chết trên đường tiến công." "Nghe nói rất nhiều tướng sĩ Bắc Hoang mỗi ngày chỉ được ăn một bát cháo loãng, ngô cốc đều có thể đếm trên đầu ngón tay." "Thậm chí bọn họ đã bắt đầu ăn cả thịt người." "Ai!" "Những người này đều là có bữa này thì chưa chắc có bữa sau, còn không bằng cố gắng một phen, nếu may mắn còn lập được công lao." "Dị tộc Bắc Hoang ăn lông ở lỗ, dã tính mười phần, trong lòng bọn họ vẫn còn mang bản tính thú nhất, khát máu." "Chúng ta chỉ có đánh cho bọn hắn đau, cho bọn hắn sợ thì bọn hắn mới kính sợ chúng ta, không dám lại gây chiến xâm phạm." "Nhưng lần này sẽ là một trận chiến ác liệt, dù sao phía sau bọn hắn là bá chủ thời thượng cổ Vu tộc." "Đối với Bắc Thương ta mà nói, đây vừa là một trận nguy cơ, vừa là một kỳ ngộ." "Vượt qua thì sẽ là nước mất nhà tan, vượt qua được thì sẽ là giao long vào biển, tương lai tươi sáng không thể lường được." Cứ như vậy, đại quân Bắc Hoang tiếp tục tiến công cả ngày, cho đến khi trời tối mới rút lui, để lại 200.000 xác chết, đại quân Bắc Thương nhờ ở trên cao quan sát và phòng thủ bằng công cụ phòng thành nên chỉ mất hơn một vạn người, phần lớn chết do trúng tên của cung thủ địch.
Tỉ lệ thương vong hai mươi đổi một, quả không hổ danh là đại tướng thủ thành số một Trung Nguyên.
Nhưng số lượng công cụ phòng thành hao tổn hôm nay rất lớn, một ngày sử dụng hết một phần mười số lượng tồn kho.
Ân Tồn Trí lên tiếng nói: "Cứ như vậy thì không được, công cụ phòng thành chắc chắn sẽ không đủ." Đường Hiển Sinh lên tiếng nói: "Dân chúng trong thành đã an toàn di chuyển ra phía sau chưa?" "Vâng, đã di chuyển xong rồi." "Ngoại trừ một số thanh niên trai tráng tình nguyện ở lại hỗ trợ, còn lại dân chúng đều đã chuyển ra hậu phương." "Vậy phái người phá hủy nhà của họ, đem gỗ chở tới đây làm thiết bị thủ thành." "Cái này… Có phải không ổn lắm không, nên trưng cầu ý kiến của người dân thì hơn?" "Cái gì mà cái này!" "Đến lúc nào rồi, tất cả đều phải lấy chiến sự làm trọng." "Chúng ta mà thủ không được, những ngôi nhà kia sẽ trở thành chỗ ở của dị tộc, chúng ta thủ vững thì cùng lắm là sau khi chiến đấu xây lại cho bọn họ." "Đi mau, không cần lề mề chậm chạp, nghe bản soái." "Vâng!" "Đúng rồi, Thương Vương bọn họ cũng sắp đến rồi chứ?" "Trinh sát báo, đại quân của Thương Vương chắc là ngày mai sẽ đến." Ngày hôm sau.
Đại quân Bắc Hoang lần nữa phát động công kích mãnh liệt, mãi đến tối lại để lại mười mấy vạn xác chết rồi rút lui.
Bắc Thương cũng tổn thất một vạn quân.
Ngày thứ ba.
Sáng sớm, đại quân Bắc Hoang lại bắt đầu tiếp tục tiến công.
Viện quân Bắc Thương đến.
Thương Biệt Ly dẫn đầu Thương Hoàng, tập kết 500.000 binh mã cả nước, trong đó quân mới tuyển đã hơn 200.000 người.
Bắc Thương hiện tại có thể nói là suy yếu chưa từng thấy, ngoại trừ Bắc Thương Long Kỵ và biên quân đóng giữ biên giới, gần như không còn quân để dùng, đại quân có thể điều động đã toàn bộ tập hợp ở Nhạn Môn Quan, có thể thấy được Bắc Thương coi trọng Nhạn Môn Quan đến mức nào.
Hiện tại, Nhạn Môn Quan đã tập hợp mấy triệu đại quân Bắc Thương, võ tướng trong quân có đến 90% tề tựu ở đây.
Đại doanh Liên quân Bắc Hoang.
"Bẩm ba vị vương thượng, Bắc Thương do Thương Biệt Ly dẫn đầu 500.000 đại quân đã tới Nhạn Môn Quan." Một trinh sát báo cáo.
"Quả không hổ là đại quốc Trung Nguyên truyền thừa hơn 700 năm, mà có thể lập tức tập hợp mấy triệu tinh nhuệ đến đây cùng chúng ta liều chết một trận." Đột Quyết Cát Lợi Khả Hãn nói.
"Trung Nguyên từ xưa vốn là trung tâm nội địa Huyền Hoàng đại lục, địa linh nhân kiệt, nội tình sâu dày, chỉ riêng một Bắc Thương mà có thể điều động mấy triệu đại quân, đây là điều mà tam tộc chúng ta không sánh bằng, may mắn lần này là toàn bộ các bộ tộc Bắc Hoang đều xuất hiện, nếu không thì thật khó chiếm được Nhạn Môn Quan." "Bây giờ Bắc Thương đã gần đến mức đường cùng, ngoại trừ nội tình là Bắc Thương Long Kỵ ra, toàn bộ tinh nhuệ đều đã tập hợp ở đây, chúng ta nhất định phải ăn một miếng của bọn họ trước khi liên quân Trung Nguyên tới, như vậy Bắc Thương sẽ chỉ còn trên danh nghĩa." "Mệnh Thiên Lang không cần thăm dò nữa, để toàn bộ tiên phong quân xông lên, tiêu hao hết công cụ phòng thành của bọn hắn, sau đó mới dùng đến vũ khí công thành của chúng ta." "Vâng!" Tiên phong đại quân tập kết.
Nhận được lệnh, Thiên Lang trực tiếp hạ lệnh cho 600.000 đại quân còn lại toàn lực tấn công, không tiếc bất cứ giá nào.
Trên Nhạn Môn Quan.
Ân Tồn Trí nói: "Hôm nay bọn họ tiến công mãnh liệt hơn hai ngày trước, đơn giản là tự sát kiểu tấn công." "Bọn hắn hẳn là biết viện quân của chúng ta đã tới, nên muốn toàn lực xuất kích, ép chúng ta phải bộc lộ hết những đòn ẩn tàng." "Những quân tiên phong này đều là quân chịu chết, thăm dò át chủ bài của chúng ta, ngươi thấy đấy, bây giờ tam đại vương tộc và Vu tộc đều không xuất thủ, ra tay đều là tạp binh của các bộ tộc khác." "Ai!" "Chúng ta lấy một quốc gia chống lại cả Bắc Hoang, chỉ có đợi viện quân Trung Nguyên đến chúng ta mới có thể quyết chiến với chúng, nếu không cũng chỉ có thể bị động thủ thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận