Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 502: giáo đình vài thập niên trước kế hoạch

Chương 502: Kế hoạch của giáo đình vài thập niên trước
“Quân Thượng, vậy bọn hắn thành công không?”
“Tin tức cụ thể ta không biết, bọn chúng giữ bí mật rất kín, nội vệ hoàng gia không tra ra được gì.”
“Nhưng cá nhân ta vẫn thiên về khả năng bọn chúng thành công hơn.”
“Dù sao hai nhà đó đã xuất động hết sáu cường giả Nhân Tiên đại viên mãn, hai giáo hoàng còn tự mình ra tay.”
“Thật ra, từ mấy trăm năm trước, năng lượng kết giới đã bắt đầu tiêu tán, đến hơn trăm năm trước, các lão tổ dự tính cần khoảng mười Nhân Tiên đại viên mãn toàn lực xuất thủ mới có thể tạo ra một vết nứt trên kết giới, phái người qua đó, nhưng các lão tổ không dám thử, sợ đối phương quá mạnh.”
“Thông đạo vừa mở, có thể người ta sẽ trực tiếp phái quân đến giết, khi đó chúng ta có thể bị nô dịch mất.”
“Nhưng hai vị giáo hoàng kia dã tâm rất lớn, chỉ tín đồ vùng biển vô tận không đủ thỏa mãn chúng, bọn chúng cần địa bàn lớn hơn, nhiều tín đồ hơn, nên vài chục năm trước hai nhà mới hiếm thấy hợp tác mở thông đạo phái người sang.”
Hưu Tư Đốn lên tiếng: “Quân Thượng, ta thấy dao động thực lực bên kia chắc chỉ khoảng Nhân Tiên sơ, trung kỳ thôi, không sai lệch lắm thì là hậu kỳ, nếu viên mãn thì có thể vượt qua bên đó.”
“Các ngươi nghĩ xem, bọn chúng đóng quân ở biên giới thôi đã có thực lực Nhân Tiên, vậy đại bản doanh mạnh cỡ nào, thật không dám tưởng tượng.”
“Trong mật truyền từng có cổ huấn tuyệt đối không được chọc giận đám người bên kia, nếu không hậu quả chúng ta không gánh nổi đâu.”
Mấy công tước có vẻ không cam lòng: “Quân Thượng, ngài hơi nói quá rồi, đây chỉ là suy đoán thôi mà, hơn nữa những chuyện đó là của mấy ngàn năm trước rồi.”
“Hải Điêu Đế Quốc chúng ta toàn dũng sĩ, sao có thể sợ sệt thế chứ.”
“Boston xin chiến!” Công tước Boston mở miệng nói.
Boston là người đứng đầu các công tước, chỉ sau Quân Thượng và mấy đại thân vương, vô cùng tôn quý, thực lực cũng đáng sợ, thậm chí mạnh hơn vài thân vương rồi.
“Boston không được chủ quan!”
“Bản Quân cũng là vì đại nghiệp ngàn thu của Hải Điêu Đế Quốc.”
“Truyền thừa của Hải Điêu Đế Quốc không hề dễ dàng, Bản Quân không thể để nó suy yếu trong tay ta được.”
“Quân Thượng…” Boston vẫn chưa từ bỏ ý định mở lời.
“Bản Quân đã quyết!”
“Chờ mấy vị thân vương về rồi tính tiếp.” Boston còn kiên trì muốn chờ lệnh, thì bị Chicago bên cạnh kéo nhẹ lại, còn dùng ánh mắt ngăn hắn.
Sau đó hội nghị giải tán trong không vui.
Biểu lộ của mỗi người đều khác nhau rất lớn.
Có người tò mò, có người xem kịch, có người tức giận…
Phủ công tước Boston.
Mấy công tước khá thân với Boston đều đến phủ đệ của hắn.
“Chicago, sao ngươi lại ngăn ta, Quân Thượng nhu nhược quá, sợ cái này, sợ cái kia, như thế Hải Điêu Đế Quốc làm sao thống nhất được biển vô tận.”
“Ngươi hung hăng thế kia, nói nhỏ thôi, ngươi muốn c·h·ết thì đừng liên lụy chúng ta chứ.”
“Ngươi không biết nội vệ hoàng gia của Quân Thượng ở khắp nơi à, bị tấu lên thì ngươi chết chắc.”
“Sợ cái quái!”
“Cùng lắm thì vỗ…” lời chưa dứt thì đã bị Chicago bịt miệng lại.
“Ngươi đúng là quá manh động, dám nói cả cái này, nếu ngươi còn nói thế thì chúng ta đi về đây.”
“Giao tình đến đây thôi, ta không muốn bị ngươi liên lụy mà mất cả nhà đâu.”
“Đồ hèn nhát ~~~”
“Ngươi hỏi xem bọn họ nghĩ sao?”
“Mấy huynh đệ các ngươi thấy thế nào?” Mấy người còn lại đều nhìn Chicago, hiển nhiên là rất đồng tình với ý kiến của hắn.
“Vậy ngươi nói phải làm sao?”
“Cách luôn có thôi.”
“Chuyện này không phải do chúng ta nói, mà phải đợi mấy vị thân vương lên tiếng, bọn họ đều là bá chủ một phương, lại còn tự giữ binh, chỉ nghe lệnh mà không nghe tuyên, Quân Thượng vô cùng kiêng kị bọn chúng.”
“Nếu bọn họ đề xuất, Quân Thượng chắc chắn sẽ cân nhắc, rất có thể sẽ đồng ý.”
“Hơn nữa Quân Thượng chắc sẽ phái một hai thân vương đến Huyền Hoàng Đại Lục dò tình hình, vừa có thể tiêu hao thực lực các thân vương, tăng thêm hoàng quyền, thứ hai không mất một binh một tốt cũng có được tin tức, sao mà không làm chứ.”
Chicago nhỏ giọng phân tích.
“Đến lúc đó nếu ngươi muốn tham chiến thì cứ tùy ý gia nhập một thân vương nào đó rồi theo đại quân đến Huyền Hoàng Đại Lục.” Boston cười nói.
“Diệu, diệu, Chicago đầu óc ngươi vẫn nhanh thật, vừa không đắc tội người mà vẫn xong chuyện.”
“Ngươi nói sớm đi, ta đã không cãi lại Quân Thượng rồi.”
“Ta phải ngăn được ngươi mới được chứ.”
Hoàng Cung Hải Điêu Đế Quốc.
Thống lĩnh nội vệ hoàng gia cung kính báo: “Khởi bẩm Quân Thượng, sau khi tan họp, công tước Boston cùng công tước Chicago và vài công tước khác đã đến phủ Boston yến tiệc, đến sau nửa đêm mới tan.”
“Bọn chúng nói gì, làm gì?”
“Chủ yếu là Boston oán trách chuyện ngài không cho xuất binh đến Huyền Hoàng Đại Lục, sau đó công tước Chicago khuyên hắn ngoan ngoãn nghe lệnh là được.”
“Hừ!”
“Tên Boston ngu ngốc kia, nếu không vì tổ tiên hắn trung thành tuyệt đối với hoàng thất thì Bản Quân đã tước tước vị của hắn, biếm làm dân thường rồi, trước mặt mọi người mà dám mạo phạm Bản Quân, đáng c·h·ết.”
“Còn đám cỏ đầu tường kia, chỉ là sâu mọt của Hải Điêu Đế Quốc, nếu không phải thế tập thì làm gì có địa vị ngày hôm nay, sinh ra trong nhung lụa mà không biết hưởng, tham lam vô độ, không có chút giá trị nào, Bản Quân muốn chém hết bọn chúng.”
“Quân Thượng xin bớt giận!”
“Đã nhắn tin cho tám người kia chưa?”
“Đã phái bồ câu biển đi thông báo cho mấy đại thân vương về nghị sự rồi.”
“Ngươi thấy bọn chúng sẽ đến không?”
“Chắc chắn sẽ đến, nhưng chắc chắn mang theo binh mã đến đây, nếu không bọn chúng không dám bước vào hoàng thành.”
“Cũng đúng!”
“Mấy người đó đều đang nhòm ngó vị trí của Bản Quân, chỉ cần Bản Quân yếu đi chút nào là bọn chúng sẽ liên thủ xuất kích cắn nuốt Bản Quân đến cả bột cũng không còn.”
“Bản Quân phải nhẫn nhịn, để bọn chúng c·h·ó c·ắ·n c·h·ó, cho bọn chúng tàn sát lẫn nhau, suy yếu thực lực, rồi mới có thể kh·ống c·h·ế được chúng.”
“Chỗ kết giới ngươi điều động hai đội nội vệ hoàng gia bí mật giám thị, cả động tĩnh bên biển Hỗn Loạn Vực nữa, rồi ngươi đến nghị viên đường mời hai nghị viên, âm thầm hộ tống ngươi.”
“Nếu có tình huống gì đặc biệt thì lập tức báo.”
“Dạ!”
“Được, ngươi lui đi.”
“Để Bản Quân yên tĩnh suy nghĩ.”
“Dạ!” Vừa dứt lời, Quân Thượng ngồi xuống, khóe miệng lộ ra vài tia cười lạnh.
“Hi vọng các ngươi đừng có sai lầm, có thể ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đừng trách Bản Quân vô tình.” Quân Thượng vặn một cái chốt ở bên phải, lập tức lộ ra một lối đi, Hoa Thịnh chậm rãi đi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận