Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 160: Tần Trường Không bị tập kích

Chương 160: Tần Trường Không bị tập kích
Mỗi năm một lần kỳ nghỉ cuối năm sắp tới.
Trấn Bắc quan, dưới chân thành.
Tần Trường Không lên tiếng: "Lão sư, Tiểu Động, ta phải về đây."
Trấn Bắc Hầu Lâm Chiến ân cần nói: "Trời cao, sắp hết năm rồi, con về nhà thì cứ ở lại đó mấy ngày đi, Trấn Bắc quan có ta, con không cần lo."
"Lão sư, sao có thể như vậy được?"
"Học trò sao có thể để mình người vất vả được chứ, với cả Tây Sở vẫn luôn muốn tiêu diệt Đại Tần ta, con nhất định phải nhanh chóng trở về cùng người trấn thủ biên ải, đề phòng Tây Sở đánh lén."
"Haizz, con thật là, chưa từng vì bản thân sống dù chỉ một ngày."
"Bởi vì con là Hoàng tộc Đại Tần, Đại hoàng tử Tần Trường Không, thân là Hoàng tộc đây là sứ mệnh của con, hưởng thụ đồng thời nhất định phải nỗ lực gánh vác trách nhiệm."
"Bảo vệ quốc gia, che chở bách tính chính là lý tưởng tòng quân của con."
"Được rồi, lão sư con đi đây."
"Tiểu Động, chăm sóc lão sư cẩn thận nhé."
Nói rồi, Tần Trường Không lập tức nhảy lên ngựa.
"Xuất phát!"
Một kỵ nhanh chóng phi nước đại đi trước.
Phía sau mười tám kỵ theo sát không rời.
Lâm Động lên tiếng: "Phụ thân, vì sao Tĩnh Vương điện hạ chỉ dẫn theo mười tám kỵ trở về hoàng thành, không chịu mang thêm người vậy ạ?"
"Lần này về hoàng thành, đường xá xa xôi, khắp nơi giặc cướp nổi lên, Tĩnh Vương điện hạ vậy mà không hề nghĩ cho sự an toàn của mình."
Đúng ra, với thân phận một vị thân vương tôn quý, ít nhất cũng phải có vài trăm tùy tùng, thậm chí cả ngàn hộ vệ theo bảo vệ mới hợp lý chứ.
Trấn Bắc Hầu Lâm Chiến bình thản nói: "Bởi vì hắn là Tần Trường Không!"
"Đại hoàng tử Đại Tần, Tĩnh Vương Tần Trường Không!"
Nghe đến lời này, Lâm Động im lặng không nói gì nữa.
Nhìn theo bóng dáng Tần Trường Không và đoàn người dần khuất, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
~~~~~~~ Tần Vương phủ.
Ảnh mật vệ thủ lĩnh Chương Hàm lên tiếng: "Bẩm chủ công, Ảnh mật vệ báo tin, có người đã bỏ ra số tiền lớn để ám sát đại hoàng tử điện hạ trên đường về kinh."
"Rầm!"
Tần Tiêu lập tức đứng dậy.
"Tin này có chắc không?"
"Chắc chắn!"
"Có điều tra ra kẻ nào đứng sau không?"
"Địa điểm chúng ra tay ở đâu?"
"Hậu trường chưa rõ, còn địa điểm thì đã tra ra."
"Nằm ở một nơi gọi Vẫn Long Cốc cách hoàng thành trăm dặm."
"Triệu tập đội vệ phủ cùng Ảnh mật vệ theo ta ra khỏi thành."
"Có cần bẩm báo trước với bệ hạ không?"
"Chuyện đến nước này rồi, có thông báo cũng không kịp nữa."
"Sau khi ta đi, ngươi lập tức vào cung bẩm báo chuyện này cho phụ hoàng, tiện thể báo luôn cho Cổ Hủ."
"Vâng, thưa chủ công!"
Tần Tiêu lập tức chỉ huy Điển Vi, Hứa Chử và hơn chục kỵ mã phi ra khỏi thành.
Nha môn Cẩm Y vệ.
Cổ Hủ nghe được báo cáo của Ảnh mật vệ xong.
Buồn rầu nói: "Haizz, chủ công quả thực là quá mức nhu nhược rồi."
Lý Thuần Phong đứng cạnh cà khịa: "Ngươi đúng là lòng dạ thâm độc đấy, dù sao chủ công với đại hoàng tử cũng là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra mà."
"Nếu chủ công biết ngươi để lộ tin tức này cho thế lực đối địch kia, ngươi cứ chờ chủ công trách phạt đi."
Nói đến đây, Lý Thuần Phong không khỏi nhớ đến một vị bạn cũ, hành động của Cổ Hủ và người đó quả thật không có gì khác nhau cả.
Lý Thuần Phong vì đột phá đến nửa bước Nhân Tiên, trong đầu thức tỉnh ký ức kiếp trước.
"Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, nữ nhân trang điểm vì người yêu mến."
"Chủ công đối đãi với ta ân trọng như núi, có gì tiếc một cái mạng nhỏ này."
"Dù sao đại hoàng tử bây giờ cũng là đối thủ lớn nhất của chủ công trên con đường lên ngôi, đại hoàng tử không trừ khử thì chủ công sẽ khó lòng đăng cơ."
"Nếu có thể dùng cái mạng Cổ Hủ ta để đổi lấy việc chủ công lên ngôi, Cổ Hủ ta có chết cũng không có gì đáng tiếc."
"Ngươi... ngươi quả thật là một tên điên?"
Trong ánh mắt cơ trí của Cổ Hủ thoáng lộ ra một tia nham hiểm.
Thân là mưu sĩ, nên gánh những mặt tối vì chủ công, còn tiếng xấu cứ để ta chịu.
"Ngươi... ngươi, ta phải nói gì với ngươi đây?"
"Thôi vậy!"
"Mong là còn kịp đi!"
Đột nhiên Cổ Hủ quát lớn: "Lý đạo trưởng, ta biết hẳn ngươi biết chút bí mật mà chúng ta không biết, nhưng ta hy vọng ngươi nhớ cho kỹ, chức trách của chúng ta là phải bảo vệ an toàn của chủ công và trợ giúp hắn đoạt thiên hạ."
"Ta hy vọng ngươi đừng quên ý định ban đầu?"
"Ngươi có thể đi, nhưng ta hy vọng ngươi chỉ cần cứu chủ công là đủ."
"Ta..."
Lý Thuần Phong vốn mồm mép dẻo quẹo, vậy mà nhiều lần bị Cổ Hủ làm cho nghẹn lời.
Lý Thuần Phong u oán liếc Cổ Hủ một cái, tức giận mắng: "Độc Sĩ Cổ Hủ, ngươi đúng là không hổ danh, so với ngươi thì Lý Nho quả là người tốt."
Lời vừa dứt, bóng dáng đã biến mất.
Cổ Hủ thản nhiên nói: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết."
"Bất kể ai cản đường chủ công tiến lên, thì chỉ có g·i·ết!"
"Bạch Hổ đâu!"
"Bái kiến đại nhân!"
"Các ngươi phải tìm cho ra đám người này thuộc thế lực nào, không được bỏ sót một ai, manh mối vụ này quá rõ rồi."
"Rõ, thưa đại nhân!"
"Đại nhân, ta với Lý đạo trưởng đi hết rồi, vậy an toàn của ngài thì sao?" Bạch Hổ lo lắng hỏi.
Cổ Hủ cười nói: "Bạch Hổ, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta Cổ Văn Hòa lại là loại người sợ chết ham sống hay sao."
"Lúc trước sở dĩ đưa Lý đạo trưởng sang bên cạnh chủ công chính là để phòng cho hôm nay đây."
Đến mức g·i·a·ng Ngọc Yến cũng bị Cổ Hủ điều đi chỗ khác rồi.
"Vậy đại nhân cẩn thận!"
"Yên tâm, làm tốt việc này, chủ công sẽ không bạc đãi các ngươi đâu."
"Đa tạ đại nhân đã thành toàn!"
Bạch Hổ sau khi rời đi.
Cổ Hủ lẩm bẩm nói: "Haizz, chắc việc này thành công, thì cho dù chủ công không g·i·ết ta, cũng sẽ sinh lòng nghi kỵ, thậm chí còn kiêng dè."
"Cổ Văn Hòa ta chỉ còn một đường c·h·ế·t tạ thiên hạ!"
~~~~~~~ Vẫn Long cốc.
Địa thế hiểm trở, ở giữa là một con đường hẹp quanh co, hai bên là núi đá cao ngất.
Nơi đây vô cùng thích hợp cho việc mai phục phục kích.
Tần Trường Không dẫn theo mười tám kỵ mã tới đây thì đột ngột dừng lại.
Một tên kỵ binh lên tiếng: "Tĩnh Vương điện hạ, sao đột nhiên lại dừng lại ạ?"
Tần Trường Không lạnh giọng: "Các huynh đệ hãy chuẩn bị chiến đấu, chúng ta đã lọt vào vòng vây của địch rồi."
"Tĩnh Vương điện hạ vì sao lại nói thế?"
"Thưa điện hạ, ta thấy nơi này hoàn toàn bình thường mà?"
Đang nói đến bình thường.
Tên kỵ binh kia chợt nhận ra.
Nơi này khác thường quá, quá mức yên tĩnh, đến cả một tiếng chim hót cũng không có.
Sự tình có khác thường ắt có yêu ma.
Người mà khác thường thì ắt có dao kiếm.
Nghĩ một đằng nói một nẻo thì chắc chắn có quỷ.
Người không hiểu ý đồ thì ắt có tai họa.
Tà dị tới nhà chắc chắn có lừa dối.
Tần Trường Không quát lớn: "Các vị bằng hữu mời lộ diện đi, Tần Trường Không ta có mặt ở đây."
Hai bên sườn núi lập tức xuất hiện vô số người.
Đường nhỏ trước sau cũng có rất đông người ngựa xuất hiện.
Bọn họ trực tiếp vây 19 kỵ mã của Tần Trường Không như nêm cối.
Tần Trường Không bình tĩnh hỏi: "Ta Tần Trường Không không biết đã đắc tội với vị nào, mà các vị muốn bày trận phục kích g·i·ế·t ta ở đây."
Mấy tên hắc bào trên sườn núi cười lạnh: "Tần Trường Không, ngươi chỉ trách sinh ra trong hoàng tộc mà thôi, đó chính là tội của ngươi, hôm nay là ngày giỗ của ngươi đấy."
"Anh em, g·i·ế·t cho ta, một tên cũng đừng để sống!"
Trong chớp mắt, người ngựa trước sau đồng loạt xông về phía Tần Trường Không và mọi người.
Trên hai sườn núi cũng có rất nhiều người từ trên dây thừng tuột xuống, gia nhập vào công kích nhóm người Tần Trường Không.
Tần Trường Không lên tiếng: "Các huynh đệ, lát nữa ta sẽ mở một đường máu cho các ngươi, các ngươi hãy nhân cơ hội đó mà lao ra, thông báo cho người biết."
"Điện hạ, chúng thần thề sống c·h·ế·t cùng ngài, quyết chiến đến hơi thở cuối cùng."
"Tốt, tốt!"
"Hảo huynh đệ, vậy chúng ta hãy cùng nhau g·i·ế·t thống khoái một trận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận