Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 207: Rừng cây kịch chiến

Chương 207: Rừng cây kịch chiến Trong nháy mắt hai bên liền bắt đầu giao chiến ác liệt.
Tiền Sâm trực tiếp nghênh chiến tên thủ lĩnh áo đen.
Đám Ngự Lâm quân dưới trướng trực tiếp đối đầu với những thích khách áo đen kia.
Quân đấu quân, tướng đấu tướng.
Trong đội ngũ.
Cảm nhận được tiếng giao tranh trong rừng cây.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân Lý Thiện Thủy ra lệnh: "Lâm Phong chỉ huy 500 Ngự Lâm quân hiệp trợ Tiền Sâm tiêu diệt phản nghịch, bảo đảm đại quân thông suốt mà đi."
"Tuân lệnh, thống lĩnh đại nhân." Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân Lâm Phong lên tiếng.
Ngự Lâm quân thiết lập một thống lĩnh, bốn phó thống lĩnh.
"Vương Hổ, ngươi đi báo cáo tình hình ở đây với bệ hạ."
"Tuân lệnh, thống lĩnh đại nhân." Một phó thống lĩnh khác là Vương Hổ lên tiếng.
Trong rừng cây.
Theo Lâm Phong chỉ huy 500 Ngự Lâm quân tham gia chiến đấu, đám người áo đen kia lập tức rơi vào thế hạ phong.
Vốn dĩ lúc đầu bọn chúng vẫn còn chiếm thế thượng phong, không hiểu sao số lượng Ngự Lâm quân lại tăng lên, binh khí, khải giáp tinh xảo, chỉ huy có phương pháp, tiến lui có độ liền đánh cho những người áo đen kia chạy tán loạn.
Ngự Lâm quân chia làm bốn hàng hướng về phía địch quân tấn công, hàng thứ nhất tay cầm khiên, hàng thứ hai là trường thương binh, mượn chỗ hở của khiên ra sức đâm địch, hàng thứ ba là cung tiễn thủ, thỉnh thoảng bắn cung tên về phía người áo đen, hàng thứ tư thì cầm trường đao, phụ trách bảo vệ phía sau cung tiễn thủ, đề phòng những cao thủ kia vượt qua đại quân làm tổn thương bọn họ.
Trong chốc lát đã thể hiện rõ sự khác biệt giữa quân chính quy và quân ô hợp, đám người áo đen trong nháy mắt tan tác bỏ chạy.
Tiền Sâm ra lệnh: "Cho ta bắn tên, chỉ cần lưu lại một tên còn sống là được."
"Tuân lệnh, thống lĩnh!"
"Vù vù vù..."
Vô số mũi tên nhằm thẳng vào đám người áo đen đang bỏ chạy tứ tán.
Tiền Sâm và Lâm Phong thì trực tiếp phi thân lên ngăn cản tên thủ lĩnh áo đen đang muốn bỏ trốn.
Ba người đều ở cảnh giới Tông Sư hậu kỳ.
Ban đầu khi đánh một thì vẫn là lực lượng ngang nhau, về sau biến thành hai đánh một, tên thủ lĩnh áo đen trực tiếp rơi vào thế hạ phong.
Thấy sắp bị bắt sống, đột nhiên tên thủ lĩnh áo đen trực tiếp ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
Tiền Sâm thấy vậy tiến lên, một tay giật xuống mặt nạ của hắn, đúng là một khuôn mặt xa lạ, chưa từng thấy bao giờ.
Gương mặt tên thủ lĩnh áo đen biến thành màu đen, hiển nhiên là trúng độc mà chết.
Tiền Sâm nói: "Trong khoang miệng chứa độc, hiển nhiên là tử sĩ, thế lực có thể nuôi dưỡng được tử sĩ cảnh giới Tông Sư trong Đại Tần này đếm được trên đầu ngón tay."
"Đoạn đường này e rằng sẽ không yên bình." Lý Phong lên tiếng.
"Nhanh đi báo cáo tình hình với thống lĩnh đại nhân đi."
"Được!" Lúc này những Ngự Lâm quân phụ trách truy kích cũng đã quay về.
"Khởi bẩm thống lĩnh đại nhân, có vài tên trốn thoát, vì rừng cây quá lớn nên không đuổi kịp."
"Không sao!"
Trong đội ngũ.
Sau khi Tiền Sâm báo cáo xong.
Lý Thiện Thủy mặt mày ủ rũ.
"Tiền Sâm, ta đi báo cáo tình hình với bệ hạ, ngươi tạm thời thay thế vị trí của ta."
"Tuân lệnh, thống lĩnh đại nhân."
Hoàng liễn.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân Lý Thiện Thủy cung kính nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thống lĩnh Ngự Lâm quân Lý Thiện Thủy có việc quan trọng bẩm báo với bệ hạ."
Liền thấy mắt vừa mở, nhìn thấy Tĩnh Vương và Tần Vương đang ngồi trong xe.
"Ra mắt Tĩnh Vương điện hạ, Tần Vương điện hạ."
"Lý đại nhân khách khí rồi." Tần Tiêu Dao cười nói.
Tần Trường Không thì gật đầu đáp lại.
"Nói!" Từ trong hoàng liễn vọng ra tiếng của Tần Hoàng.
"Khởi bẩm bệ hạ, trong rừng cây có một tên tử sĩ cảnh giới Tông Sư chỉ huy gần trăm thích khách muốn ám sát bệ hạ, tuy nhiên đã bị chúng thần tiêu diệt."
"Nhưng thần đoán phía sau chắc chắn còn kẻ xấu muốn gây bất lợi cho bệ hạ, vì an toàn của bệ hạ, thần muốn thỉnh bệ hạ... ...."
Lời còn chưa dứt.
Tần Hoàng đeo bảo kiếm từ trong hoàng liễn bước ra.
Những người còn lại đều đồng loạt hành lễ nói: "Bái kiến bệ hạ!"
Tần Hoàng rút kiếm bên hông, thản nhiên nói: "Đại Tần ta quật khởi từ trong gian khó, mỗi hoàng đế đều là hoàng đế trên lưng ngựa, chưa từng có ai là hạng người tham sống sợ chết."
"Chỉ có chiến tử của hoàng thất Đại Tần, chưa từng có ai trước khi chiến đã khiếp đảm của hoàng thất Đại Tần."
"Nếu trẫm đã giao sự an toàn của mình cho ngươi, vậy trẫm tự nhiên tin tưởng ngươi, lẽ nào ngươi thống lĩnh mấy ngàn Ngự Lâm quân lại không thể bảo hộ được an toàn của trẫm?"
"Nếu ngay cả điều đó cũng không làm được, thì ngươi quá vô dụng."
Sau đó Tần Hoàng bá khí nói ra: "Các huynh đệ của Đại Tần, các ngươi có từng sợ những con chuột nhắt tối tăm đó không, có từng khiếp đảm không?"
Lý Thiện Thủy cúi người nói: "Thần thề sống chết bảo vệ bệ hạ an toàn đến giây phút cuối cùng."
"Chúng ta thề sống chết bảo vệ bệ hạ đến giây phút cuối cùng."
"Chúng ta thề sống chết bảo vệ bệ hạ đến giây phút cuối cùng."
"Chúng ta thề sống chết bảo vệ bệ hạ đến giây phút cuối cùng."
Vô số Ngự Lâm quân từ đáy lòng đồng thanh hô vang.
"Rất tốt!"
"Lý Thiện Thủy, hạ lệnh đại quân tiếp tục tiến lên."
"Tuân lệnh, bệ hạ!"
Lý Thiện Thủy nhanh chóng quay về hàng đầu đội ngũ, hạ lệnh: "Từ giờ trở đi đại quân hãy đánh lên mười hai phần tinh thần cho ta."
"Tuân lệnh, thống lĩnh đại nhân."
Hoàng liễn.
Tần Hoàng thu hồi bảo kiếm, quay về bên trong hoàng liễn.
Tần Tiêu Dao nhìn về phía một Ngự Lâm quân đứng bên cạnh, giống như cười mà không phải cười, thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Tần Tiêu Dao mới an tâm trở lại.
Dù sao nếu trong khu rừng này mà bất ngờ có một loạt hỏa tiễn ập đến, thì coi như toi mạng.
Có Ảnh mật vệ điều tra trong bóng tối, Tần Tiêu Dao mới yên tâm.
Dù sao so với Ngự Lâm quân, Tần Tiêu Dao càng tin tưởng Ảnh mật vệ hơn.
Kẻ ẩn mình trong đội ngũ Ngự Lâm quân đó chính là thủ lĩnh Ảnh mật vệ Chương Hàm.
Hàng đầu đội ngũ.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân Lý Thiện Thủy hạ lệnh: "Toàn quân nhanh chóng thông qua, không được dừng lại."
Dù sao rừng cây rất thích hợp cho những trận đánh phục kích, nếu có một loạt hỏa tiễn đến, thì bọn hắn sẽ bị chôn vùi trong biển lửa.
"Tuân lệnh, thống lĩnh đại nhân!"
Một canh giờ trước.
Trên một đỉnh cao không xa rừng cây.
Một đám người áo đen che mặt cầm cung tên nằm rạp trên mặt đất, ngọn lửa dầu trên mũi tên còn chưa kịp tắt.
Người ra tay chính là người của Ảnh mật vệ.
"Mang thi thể huynh đệ đi, lập tức rời khỏi đây."
"Tuân lệnh, đại nhân!"
Ngay khi người của Ảnh mật vệ vừa rời đi.
Thủ lĩnh Hắc Băng đài chỉ huy người của Hắc Băng đài đến nơi này, dù sao đây là vị trí tốt nhất để phóng hỏa tiễn.
Thấy máu tươi đầy đất cùng vô số thích khách áo đen che mặt, thủ lĩnh Hắc Băng đài biết mình đã đến chậm.
Hiển nhiên nơi này vừa trải qua một trận chiến đấu, mà không phải là một cuộc thảm sát bình thường, những sát thủ kia đều mắt trợn trừng lên bị người ta giết chết, rõ ràng đều là nhất kích tất sát, người ra tay đều là cao thủ.
"Chẳng lẽ là người của Cẩm Y vệ?" Thủ lĩnh Hắc Băng đài suy đoán.
Trong Đại Tần này, có thể có những thủ đoạn thần không biết quỷ không hay như vậy, ngoài Cẩm Y vệ, hắn thực sự không nghĩ ra còn ai khác.
"Nhưng mà phương thức làm việc này lại không giống Cẩm Y vệ, ngược lại giống một đám sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh hơn."
"Chẳng lẽ còn ẩn giấu một thế lực khác mà ta không biết." Thủ lĩnh Hắc Băng đài suy đoán.
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Nếu thực sự có một thế lực như vậy tồn tại, mà mình còn chưa phát hiện ra, vậy thì mình thật là quá thất trách rồi.
"Cũng may thế lực này có lẽ đối với bệ hạ hẳn là hữu hảo, nếu không phải tràn đầy địch ý, nếu không thì đã không ra tay giúp chúng ta giải quyết địch nhân."
"Xem ra những năm gần đây mình ở vị trí cao có hơi lười biếng, mình phải cố gắng hơn mới được, trong thời điểm mấu chốt này ngàn vạn lần không thể lơ là."
Bạn cần đăng nhập để bình luận