Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 451: phụ từ tử hiếu

“Phụ hoàng ngài muốn hỏi nhi thần làm sao mà biết được sao?” “Ừ!” “Ngài đoán xem.” “Ngươi…... Ngươi cái nghịch tử.” Tần Hoàng tức giận nói.
“Ngài đừng nóng vội, đợi chút nữa không có bệnh thật lại tức ra bệnh thì khổ.” “Thật ra rất đơn giản thôi.” “Chân tướng chỉ có một.” “Đó chính là Địa Phủ là thế lực của con, phụ hoàng ngài lần này hẳn là đã hiểu rồi chứ.” Tần Tiêu Diêu vừa đánh giá vẻ mặt của Tần Hoàng vừa nói.
“Mưa Gió Lâu bị thuộc hạ Địa Phủ của ngươi thu phục?” “Minh Vương bị ngươi bắt?” “Không sai!” “Tê!” Tần Hoàng đương nhiên biết rõ nội tình của Mưa Gió Lâu, đây chính là tổ chức truyền thừa mấy trăm năm, nội tình sâu dày, ngay cả lúc trước hắn cũng chỉ định để Minh Vương từ từ mưu tính kế thừa Mưa Gió Lâu để phục vụ Đại Tần.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc dùng vũ lực, nhưng Mưa Gió Lâu cao thủ như mây, Đại Tần muốn đối phó với bọn họ, nhất định phải xuất động đại quân mới được, dù sao hộ quốc cung phụng của Đại Tần cũng không có nhiều như vậy, thực lực cũng không mạnh như vậy.
“Ngươi không có làm hại hắn chứ?” “Yên tâm đi phụ hoàng.” “Hoàng bá phụ đó chính là người thân của con, nhi thần sao có thể làm tổn thương người, còn ăn ngon uống sướng chiêu đãi hắn nữa mà.” “Vậy thì tốt.” “Hoàng bá phụ của ngươi cả đời đều vì Đại Tần mà cống hiến, đến mức cho đến bây giờ vẫn không có cưới vợ sinh con, hắn có công với Đại Tần, chính là công thần của Đại Tần.” “Là trẫm có lỗi với hắn, Đại Tần có lỗi với hắn.” “Đại Tần sở dĩ có thể có ngày hôm nay, là bởi vì mấy đời người, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, âm thầm cống hiến, bằng không sao có thể có Đại Tần không ngừng phát triển như hôm nay.” “Phụ hoàng ngài nói với con những lời này, là định ủy thác sao?” “Ngươi cái nghịch tử, lão tử thật muốn một tát đánh chết ngươi.” “Ha ha!” “Chỉ đùa thôi, cho bầu không khí vui vẻ ấy mà.” “Ngài xem ngài còn nóng nảy kìa, không đùa được.” “Lão Lục, quân đội của ngươi rốt cuộc là từ đâu ra vậy?” “Đương nhiên là do nhi thần tự tay huấn luyện.” “Nói tiếng người đi.” “Là một người tên Bạch Khởi huấn luyện, người này tài thống binh phi phàm.” Tần Hoàng hỏi: “So với Yến Lưu Vân thì sao?” Tần Tiêu Diêu cười khẩy nói: “Yến Lưu Vân chỉ xứng xách giày cho hắn, ngay cả Quý Vô Song cũng không phải đối thủ của hắn.” “Ngươi chắc chứ?” “Nhi thần chắc chắn và khẳng định.” “Võ An Quân Bạch Khởi đây chính là trong lịch sử năm ngàn năm mênh mông của Hoa Hạ, tài thống binh đều có thể đứng trong top 5 thậm chí top 3, chỉ là một Quý Vô Song thì vẫn còn dễ đối phó.” Tần Tiêu Diêu thầm nghĩ.
“Nhân tài như vậy, nhất định phải trọng dụng người ta, ân uy đều phải có, đừng để người trong nhà lục đục.” “Phụ hoàng ngài đang dạy nhi thần làm việc sao?” “Cái đồ chó nhà ngươi, đúng là cứng cáp rồi, còn không nói được sao?” “Đ.M, dù sao đi nữa, lão tử chung quy vẫn là lão tử của ngươi, nhi tử vĩnh viễn chỉ có thể là nhi tử.” “Hắc!” “Lời này của ngài không có sơ hở, nhi thần vậy mà không phản bác được.” “Đúng rồi phụ hoàng, rốt cuộc là có chuyện gì mà ngài lo lắng gọi con về thế, ngài có biết con nghe được tin ngài trúng độc, không dám chậm trễ phút nào, đêm hôm khuya khoắt màn trời chiếu đất chạy về đây đó.” Tần Hoàng thản nhiên nói: “Đúng là có người hạ độc trẫm, nhưng bị Ẩn Long Vệ phát hiện kịp thời, người tình nghi đều bị khống chế ngay rồi.” “Chỉ là người tình nghi tương đối nhiều, khoảng chừng vài trăm người.” “Con mẹ nó, phụ hoàng ngài đã làm cái gì mà ai cũng oán hận thế?” “Tại sao luôn có người muốn ám sát ngài vậy?” Tần Hoàng mặt đen lại, âm trầm nói: “Mẹ kiếp ngươi có thể nói chuyện dễ nghe chút được không, sớm biết thế đã đ.m không gọi ngươi về, đỡ ngứa mắt.” “Phụ hoàng, ngài là muốn thông qua chuyện này rèn luyện con một chút, tiện thể để con tiếp nhận triều chính, nếu con có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn hảo, có phải hay không liền có thể danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị của ngài, ngài có thể quang vinh về hưu, an hưởng tuổi già, huấn luyện chim, câu cá, tìm mấy mỹ nhân bầu bạn cho tốt, dù sao vất vả cả đời rồi, thật vất vả mới được nghỉ ngơi chút chứ.” “Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi, đúng là cái gì cũng dám nói.” “Nhưng trẫm thật sự có ý đó, nếu lần này ngươi có thể tìm ra hung thủ thật sự đứng sau màn đồng thời giải quyết chuyện này một cách hoàn hảo, trẫm sẽ giao Đại Tần trực tiếp cho ngươi.” “Tốt!” “Chỉ là một vụ trúng độc nhỏ thôi, thuộc hạ của con có ba đại thần thám, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.” “Ngài cứ chờ xem, không quá ba ngày chắc chắn sẽ tra ra manh mối.” “À mà phụ hoàng, đừng nói con không hiếu thuận với ngài, con đặc biệt mang từ Hàm Cốc Quan cho ngài mấy mỹ nữ Tây Vực đấy.” “Hắc hắc!” “Ngài nghỉ ngơi cho tốt đi, con cáo lui.” Trước khi đi, Tần Tiêu Diêu không để lại dấu vết quan sát vị trí phía sau lưng Tần Hoàng.
“Tên tiểu tử thối này.” Tần Hoàng vừa cười vừa mắng.
Đợi Tần Tiêu Diêu rời khỏi Thái Cực Cung.
Hai lão giả đang ẩn nấp phía sau Tần Hoàng trực tiếp hiện thân, không ai khác chính là Phong Vân Nhị Lão.
Phong lão lên tiếng: “Bệ hạ, thái tử điện hạ hình như võ học lại tiến bộ rồi, vừa nãy hình như ngài ấy đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta.” “Sao có thể chứ, thủ đoạn ẩn thân của các ngươi, cho dù là Nhân Tiên hậu kỳ cũng chưa chắc đã có thể phát hiện ra mà.” “Thái tử điện hạ hẳn là đã đột phá cảnh giới, vừa vào đến đã phát hiện hai người chúng ta, trước khi đi còn cố ý liếc nhìn chỗ chúng ta, mục đích của ngài ấy không cần nói cũng rõ.” “Xem ra tên tiểu tử thối này thật sự là đã mò mẫm được gần hết nội tình của trẫm rồi, ở trước mặt nó thật sự không có một chút bí mật nào.” “Cảm giác này trẫm đã lâu chưa từng cảm nhận, đó là khi trẫm còn là hoàng tử, đối mặt với phụ hoàng mới có cảm giác này, không ngờ hôm nay lại ngược lại rồi.” “Chẳng lẽ lão tử không bằng con trai sao?” “Haizz!” “Bệ hạ, còn một vấn đề nghiêm trọng, đó là bây giờ ngự lâm quân trong hoàng cung đã bị Duệ Sĩ của thái tử điện hạ thay thế rồi, điều này có nghĩa là sau này chúng ta ở trước mặt thái tử điện hạ sẽ không có một chút bí mật nào nữa.” “Không sao!” “Dù sao Đại Tần này sớm muộn gì cũng là của nó, điều làm trẫm vui mừng là mặc dù tên tiểu tử thối này khống chế lực lượng rất mạnh, nhưng nó không có phản tâm.” “Hai người xuống dưới nghỉ ngơi đi, bây giờ hoàng cung có bọn họ trấn giữ, đoán chừng một con muỗi cũng không lọt được.” “Vâng!” “Cao Diệu lăn vào đây.” Bên ngoài cung Thái Cực.
Cao Diệu lên tiếng: “Bệ hạ gọi lão nô, lão nô có thể vào không?” “Vào đi!” “Đa tạ!” Bên trong Thái Cực Cung.
Tần Hoàng nhìn thấy Cao Diệu liền giận không chỗ phát tiết.
“Cái đồ chó nhà ngươi vừa nãy sao không vào?” “Bệ hạ, lão nô oan uổng mà, lão nô cũng muốn vào lắm chứ, tại quân đội đó thật sự là ngang ngược vô cùng, lão nô vừa muốn vào, bọn chúng đã rút đao khiêu chiến lão nô.” “Vốn dĩ lão nô không sợ chúng, nhưng ai ngờ bọn chúng lại trong thời gian ngắn gọn đã bắt hết Ẩn Long Vệ trong cung, làm lão nô nhất thời không biết làm sao nữa.” “Lão Lục thật sự là thủ đoạn giỏi, lần này trẫm thật sự là mù lòa điếc đặc rồi.” “Đồ phế vật!” Cao Diệu ủy khuất cúi đầu xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận