Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 415: Nguyệt Thị Tam hoàng tử tháng không ngủ, Vu tộc

Chương 415: Nguyệt Thị Tam hoàng tử Nguyệt Bất Miên, Vu tộc "Cái gì?" "Chiến lực lại cường đại đến thế sao?" "Hắn mà nổi điên lên thì người thân cũng không nhận, rất khó khống chế đấy, nên bình thường hắn đều bị nhốt trong phủ, chưa từng cho ra ngoài." "Hắn là người nào?" "Nguyệt Bất Miên!" Nguyệt Vô Khuyết nói.
"Chẳng lẽ hắn là..." "Không sai, hắn chính là Nguyệt Thị Đế Quốc Tam hoàng tử Nguyệt Bất Miên, hơn nữa còn là em ruột của ta." "Cái gì?" Ba người đều có chút kinh ngạc.
"Tam đệ của ta từ khi tấn thăng Vô Song Thần Tướng thì chưa từng bước ra khỏi phủ, chỉ có vào ngày lễ hội ta mới có cơ hội đến thăm hắn một lần." "Tam đệ của ta bây giờ chỉ nhận biết ta và Hoàng trưởng huynh, cùng phụ hoàng, còn những người khác chỉ cần đến gần hắn sẽ bị hắn ngược sát." "Đó là khi bình thường đấy, nếu hắn mà nổi điên lên thì ngay cả ta cũng không nhận ra đâu." "Không sao!" "Nhị ca, ngươi hãy đưa hắn ra ngoài đi, dù sao chuyện này quan hệ đến đại nghiệp tương lai của tứ đại đế quốc chúng ta, cho dù là Nguyệt Thị Hoàng cũng sẽ đồng ý." "Được!" "Ta sẽ viết thư trình lên phụ hoàng!" "Ừm!" Khổng Lệnh Minh thản nhiên nói: "Như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta cần phải có thế nghiền ép." "Đại ca ngươi có ý gì?" "Vừa rồi người Bắc Hoang hồi âm, bọn họ không chỉ đồng ý hợp tác mà còn dự định điều động một vị Vô Song Thần Tướng đến đây trợ chiến, bây giờ đã lên đường rồi." "Nội loạn Bắc Hoang đã chấm dứt rồi sao?" Tắc Lưu Cổ hiếu kỳ nói.
"Không sai!" "Bây giờ nội loạn của tam đại vương tộc đã lắng xuống, mà ba vương tộc cũng đã thống nhất." "Cái này... Cái này sao có thể được, tam đại vương tộc từ xưa đến nay đều là thù truyền kiếp mà, trừ phi đến khi tiến quân Trung Nguyên thì họ mới có thể liên hợp lại, chứ bình thường thì mỗi nhà làm theo ý mình mà." "Chẳng lẽ là giáo phái sau lưng ba nhà bọn họ ra tay?" "Cũng không thể nào, tam đại thế lực kia từ trước đến nay không nhúng tay vào nội đấu giữa tam đại vương tộc." "Không, các ngươi đều đoán sai rồi." "Đó là vì chủ nhân thực sự của Bắc Hoang ra tay." "Chủ nhân thực sự?" Tắc Lưu Cổ hiếu kỳ hỏi.
"Không sai, ba đại vương tộc kia chỉ là chim khách chiếm tổ thôi, chủ nhân thực sự của Bắc Hoang chính là Vu tộc." "Vu tộc?" "Đại ca, ngươi nói đùa đấy sao?" "Vu tộc đã sớm diệt vong vào cuối Thượng Cổ rồi mà." "Không, Vu tộc không hề diệt vong, vào cuối Thượng Cổ Vu tộc đã dốc toàn lực xâm lược Trung Nguyên, nhưng lại bị quân đội Đại Hạ chặn đường ở Nhạn Môn Quan." "Thập đại vương bài quân đội của Đại Hạ cùng Đại Hạ Đế Quân, thậm chí cả Đại Hạ thiên tử đều đích thân đến Nhạn Môn Quan." "Trận chiến đó kéo dài ba năm, kết quả cuối cùng là Vu tộc tổn thất nặng nề, Vu Thần - chủ của Vu tộc - bị Đại Hạ thiên tử g·iết c·hết, nhưng Đại Hạ thiên tử cũng bị thương nặng, trở về hoàng cung chưa được bao lâu thì cũng vì thương tích quá nặng mà tọa hóa." "Vu tộc cuối cùng chỉ còn lại một bộ phận tộc nhân rút lui, để phòng Đại Hạ trả thù, bọn họ trốn xa vào cấm địa Bắc Hoang, xâm nhập Bắc Hoang Cực Địa - Băng Nguyên Bắc Hoang, từ đó Vu tộc liền mất đi tin tức, mấy ngàn năm nay không có tin tức gì của bọn họ, nên mọi người mới cho rằng họ đã diệt vong." "Đại Hạ trong trận chiến đó cũng tổn thất nặng nề, không chỉ Đại Hạ thiên tử trọng thương, thập đại vương bài quân đội cũng tổn thất nặng, chỉ còn lại một đội quân vương bài, Đại Hạ Đế Quân thì không còn ai, cuối cùng mới bị Đại Thương hái quả đào, nếu không với thủ đoạn của Đại Thương thì căn bản không thể nhanh chóng tiêu diệt Đại Hạ để trở thành bá chủ Trung Nguyên được." "Dù sao Đại Hạ thời kỳ toàn thịnh cũng là Trung Nguyên Cộng Chủ, tứ di thần phục, không ai dám không tuân theo." "Thời đó, tướng lĩnh của thập đại vương bài quân đội của Đại Hạ tu vi thấp nhất đều là đỉnh phong tuyệt thế võ tướng, thậm chí ba người đứng đầu còn là Vô Song Thần Tướng." "Đại Hạ Đế Quân thống soái và hai phó soái đều là Vô Song Thần Tướng, thêm vào Đại Hạ thiên tử cũng là một vị Vô Song Thần Tướng." "Một nước có bảy vị Vô Song Thần Tướng, lại có vô số Nhân Tiên viên mãn phụng mệnh." "Ngươi nói xem, thế lực nào chán sống dám khiêu khích Đại Hạ." "Vậy Vu tộc lấy đâu ra lực lượng?" "Bởi vì Vu tộc chính là tộc đàn có Ma Chủ xuất thân." "Đế triều Đại Hạ nguyên thân chính là Hạ tộc, Nhân Hoàng là người của Hạ tộc, do Nhân Hoàng và Ma Chủ là đối thủ, nên Hạ tộc và Vu tộc cũng là kẻ thù một mất một còn." "Thì ra là thế!" "Thảo nào Vu tộc dám khiêu khích Đại Hạ khi đó đang như mặt trời ban trưa." "Vu tộc nghỉ ngơi lấy lại sức mấy ngàn năm, không ai biết bây giờ họ đã khôi phục được đến mức nào, nhưng lần này Vu tộc tái xuất, tam đại vương tộc trực tiếp nhao nhao quy phục, thậm chí cả tam đại giáo phái sau lưng họ cũng thần phục dưới chân Vu tộc." "Đại ca, vậy lần này chúng ta hợp tác với Vu tộc sao?" "Không sai!" "Đây chẳng phải là cùng với hổ tìm da sao?" "Vu tộc so với thất quốc Trung Nguyên còn không đáng sợ và tà ác hơn sao?" Dù sao vào thời Thượng Cổ, Ma Chủ đại diện cho tà ác, ôn dịch, và chiến tranh.
"Cũng không còn cách nào khác, không có sự giúp đỡ của họ, chúng ta căn bản không thể đánh vào Hàm Cốc Quan, trừ phi chúng ta thống nhất 36 nước, tập kết toàn bộ lực lượng Tây Vực tiến công Hàm Cốc Quan thì may ra." "Không cần bi quan quá." "Bắc Hoang và chúng ta cách nhau rất xa, thậm chí còn cách nhau một Trung Nguyên, cho dù họ đánh đến chỗ chúng ta thì chắc cũng tổn thất nặng nề, dù sao người Trung Nguyên chắc chắn không để họ tùy tiện đột phá Nhạn Môn Quan." "Hãy tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, đợi bọn họ đến rồi tính tiếp." "Được!"
Nơi sâu trong Bắc Hoang, cấm địa Cực Bắc Băng Nguyên.
Nơi này bốn mùa đều là đông, khí hậu khắc nghiệt, người yếu dễ bệnh không thể sống nổi.
Nhưng ở chỗ sâu nhất lại có một tòa băng cung lớn đứng sừng sững, xung quanh còn rải rác vô số cung điện nhỏ, nhà đá, nhà gỗ, lều vải các loại.
Bên trong băng cung.
Một cái hoàng tọa lớn được bày đầy da hổ.
Một người mặc thú y được làm từ da Tuyết Lang, bên hông treo một thanh trường đao tỏa ra khí thế bức người, hai mắt sáng quắc có thần tản ra vẻ sắc bén, khiến người ta có cảm giác không giận mà uy.
Bên dưới, ba người run rẩy cung kính đứng.
Ba người không ai khác chính là chủ nhân của ba vương tộc Bắc Hoang.
"Vu tộc ta tái xuất, là lúc thiên hạ thống nhất đã đến, nay thiên hạ đại loạn, Đại Hạ đã không còn, ta xem ai có thể ngăn cản được bước chân Vu tộc ta tranh đoạt thiên hạ." Nam tử ngồi trên hoàng tọa lên tiếng.
"Chúng ta tam tộc chắc chắn sẽ vì đại nghiệp của Ngô Hoàng mà phấn đấu cả đời, cho dù có dốc hết lực lượng toàn tộc cũng không tiếc." Lập tức, ba người chắp tay.
Vô số người hầu bưng từng cái khay, và từng cái rương đi vào.
"Khởi bẩm Ngô Hoàng, đây là chút ít bảo vật do tam tộc ta tiến hiến, phần lớn là từ Trung Nguyên mà có, thể hiện chút thành ý, mong Ngô Hoàng vui vẻ nhận cho." "Ừm!" "Ba người các ngươi coi như có lòng." "Hãy tập hợp quân lực của ba tộc lại, một tháng sau Vu tộc ta chính thức tái xuất, vó ngựa đạp Nhạn Môn Quan." "Tuân theo lệnh Ngô Hoàng!" "Được, các ngươi có thể lui xuống." "Bái biệt Ngô Hoàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận