Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 6: Đêm mưa sát cơ

Chương 6: Đêm mưa, sát cơ tại Kỳ Lân điện.
Tần Hoàng chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Người đâu!"
Liền thấy một người mặc áo đen xuất hiện phía dưới, chắp tay nói: "Bái kiến bệ hạ!"
"Truyền lệnh Hắc Băng đài toàn lực ra tay điều tra cho trẫm hung thủ đứng sau màn, còn nữa, hãy tra cho trẫm xem lão Lục trải qua những biến đổi gì trong mấy ngày nay."
"Ngoài ra, phái người cho trẫm giám thị nhất cử nhất động của lão Tam!"
"Mỗi ngày phải báo!"
"Vâng, hoàng thượng!"
Vừa ra khỏi hoàng cung thì trời đổ mưa phùn.
Mưa nhỏ tí tách rơi xuống không ngớt.
Trong xe ngựa.
Tần Tiêu Dao hỏi: "Chuyện hôm nay ngươi thấy thế nào?"
Lý Nho chậm rãi nói: "Bẩm chủ công, việc Tần Hoàng bị thích sát hôm nay rõ ràng là có người muốn vu oan hãm hại ngài."
"Nhưng theo thuộc hạ quan sát, có vẻ không phải do Tây cung gây ra, lúc đó nét mặt của bọn họ rõ ràng cũng rất bất ngờ."
"Ngũ hoàng tử cả quá trình đều không tham dự gì, điều này ngược lại càng đáng nghi."
"Tứ hoàng tử hôm nay không đến, cũng có hiềm nghi."
"Thuộc hạ còn có một loại suy đoán khác lớn nhất."
"Đó chính là ly gián!"
"Thuộc hạ suy đoán người đứng sau chính là muốn gây chia rẽ quan hệ giữa Đông cung và Tây cung, để bọn họ tranh đấu lẫn nhau, còn hắn thì ung dung hưởng lợi."
"Bởi vì những gì ngài thể hiện ngày thường, lần này bọn họ chắc chắn cũng xem ngài là công cụ sử dụng, mục tiêu nhắm vào là đại điện phía dưới cùng hoàng hậu nương nương."
Đại hoàng tử Tần Trường Không và lục hoàng tử Tần Tiêu Dao đều là con của hoàng hậu, là anh em ruột.
"Ngài nghĩ xem, người có liên quan đến ngài hành thích bệ hạ, dù bệ hạ không nói gì nhưng trong lòng sẽ nảy sinh hiềm khích, nhưng chắc chắn không phải nhắm vào ngài mà là nhằm vào hoàng hậu nương nương và đại hoàng tử."
"Dù sao bây giờ đại hoàng tử là người được nhắc đến nhiều nhất cho vị trí thái tử."
Tần Tiêu Dao: "Vậy ý ngươi nói lão Tứ và lão Ngũ là người đáng nghi nhất."
Lý Nho: "Tất cả chỉ là suy đoán của thuộc hạ, phải chờ kết quả của bệ hạ thôi."
Đúng lúc này.
Xe ngựa của Tần Tiêu Dao vừa rời khỏi hoàng cung không lâu, đột nhiên bị một đám người chặn đường.
"Hán Thăng, sao dừng lại?" Tần Tiêu Dao hỏi.
"Chủ công, phía trước có mấy kẻ xấu, kẻ đến không có ý tốt!"
"Văn Ưu, ngươi bảo vệ chủ công, ta sẽ giải quyết những người này."
"Yên tâm!"
Liền thấy trong màn mưa đêm, xung quanh xe ngựa của Tần Tiêu Dao xuất hiện mấy tên áo đen bịt mặt tay cầm vũ khí sát thủ, không nói một lời xông vào tấn công.
Tổng cộng có mười một sát thủ.
Phía sau, bên trái, bên phải mỗi bên hai người, phía trước năm người.
Đột nhiên.
Bốn nữ tử tay cầm trường kiếm mấy lần thoắt ẩn thoắt hiện đã đến bên cạnh xe ngựa của Tần Tiêu Dao.
Xuân Họa quát lớn: "Các ngươi không biết đâm giết hoàng tử là tội chết liên lụy cả cửu tộc sao?"
Tên thủ lĩnh trong năm người phía trước lên tiếng: "Sát thủ chúng ta chỉ làm theo tiền!"
"Chỉ cần các ngươi trả đủ tiền, đừng nói là hoàng tử, đến hoàng thượng chúng ta cũng giết không tha."
"Giết! Tốc chiến tốc thắng!"
"Không để tên nào sống sót!"
"Nếu không mấy tên tuần phòng doanh đáng chết nghe thấy động tĩnh thì chạy tới mất."
"Vâng, phó thủ lĩnh!"
Xuân Họa: "Bảo vệ điện hạ, kẻ đến không có ý tốt!"
Nói rồi liếc nhìn Hoàng Trung, sau đó lập tức rút kiếm xông ra.
Năm tên chặn đường phía trước bay ra bốn người ngăn cản tứ nữ.
"Tiên thiên viên mãn!"
Xuân Họa sắc mặt khó coi nói.
Kẻ cầm đầu nàng càng không nhìn thấu được cảnh giới.
Sáu tên sát thủ kia cũng chỉ có cảnh giới Tiên thiên sơ kỳ đến Tiên thiên hậu kỳ.
Tứ nữ bị kiềm chế chặt chẽ.
Xem ra đối phương biết rõ tình hình của các nàng, xem ra là do người quen sai khiến, các nàng chỉ có thể dựa vào Hoàng Trung.
Hoàng Trung lập tức nhảy lên nóc xe ngựa, sau đó lấy Bảo Điêu Cung sau lưng xuống.
Giương cung cài tên, một mạch thành công!
"Vút, vút!"
Hoàng Trung cùng lúc bắn ra hai mũi tên!
Hai tên sát thủ phía sau không kịp trở tay bị mũi tên xuyên thủng lồng ngực, chết không thể chết thêm.
Thừa cơ hội đó, bốn tên sát thủ hai bên cũng đã tấn công tới sát xe ngựa.
Hoàng Trung trực tiếp nhảy từ nóc xe xuống, rút vũ khí tùy thân Phượng Chủy đao bắt đầu giao chiến với bốn tên sát thủ.
Đao pháp của Hoàng Trung chính là thẳng thắn dứt khoát, trong nháy mắt bốn tên sát thủ đã bị Hoàng Trung chém dưới đao.
Dù sao Hoàng Trung là một võ tướng đỉnh cấp có chỉ số võ lực 100, nửa bước tuyệt thế, có thể so sánh với cường giả Tông Sư viên mãn, thu thập mấy con tép riu Tiên thiên này quá dễ dàng.
Phó thủ lĩnh thấy tên đại hán mặc áo da thú kia quá khó đối phó, liền tự mình ra tay.
Trực tiếp lộ toàn bộ tu vi.
Xuân Họa nhắc nhở: "Tiên sinh, người này là nửa bước Tông Sư, chỉ còn thiếu một bước là tấn thăng lên cảnh giới Tông Sư cao thủ."
Lời còn chưa dứt.
Liền thấy Hoàng Trung nhanh chóng lao về phía tên sát thủ, trực tiếp vung một đao chặt đầu, đơn giản mà thô bạo.
Tên phó thủ lĩnh bị rơi đầu xuống đất trợn tròn mắt, rõ ràng là chết không nhắm mắt.
Xuân Hạ Thu Đông tứ nữ: "..."
Bốn tên sát thủ: "..."
Một tên sát thủ mở miệng nói: "Phó thủ lĩnh đều chết rồi, gặp phải cường địch, mau chạy thôi!"
Bốn tên sát thủ thấy vậy lập tức vận khinh công rút lui.
Liền thấy Hoàng Trung trực tiếp giương cung bắn ra bốn mũi tên.
"Phập, phập!"
Bốn tên sát thủ đều bị trúng lưng, chết ngay lập tức.
Xuân Họa kinh ngạc nói: "Hoàng tiên sinh tiễn pháp thật sự là có một không hai đương thời."
Hoàng Trung thu hồi cung tiễn và thanh bảo đao còn đang rỉ máu, cười nói: "Chút tài mọn thôi, không đáng nhắc đến."
Trong xe ngựa vọng ra tiếng nói:
"Mau lên xe!"
"Vâng, điện hạ!"
Xuân Họa kiểm tra một lượt thi thể sát thủ, sau đó nhanh chóng lên xe.
Xe ngựa rất lớn, chở hơn mười người cũng không thành vấn đề.
Tần Tiêu Dao vừa rời đi không lâu.
Người của tuần phòng doanh liền tới.
Tướng lĩnh tuần phòng doanh sắc mặt khó coi nói: "Đáng chết, lại dám ám sát ngay dưới chân thiên tử."
"Mau đi bẩm báo bệ hạ, các ngươi phong tỏa hiện trường không ai được vào."
"Vâng, tướng quân!"
Tiêu Dao Vương phủ.
Chính đường.
Tần Tiêu Dao ngồi ở chủ tọa, Lý Nho và Hoàng Trung ngồi hai bên.
Xuân Họa báo cáo: "Điện hạ, bọn họ chắc là sát thủ Huyết Sát."
"Trên thi thể đều khắc một hình đầu lâu màu máu."
"Một tên cấp bộ thủ lĩnh sát thủ."
"Bốn tên sát thủ kim bài."
"Sáu tên sát thủ ngân bài."
"Thủ bút không nhỏ, hơn nữa bọn chúng còn biết tình hình của chúng ta, nếu hôm nay không có Hoàng tiên sinh ở đây, chắc chúng ta lành ít dữ nhiều."
"Chắc chắn là người quen chỉ điểm."
Tần Tiêu Dao giận dữ nói: "Một lần rồi lại một lần khinh miệt bản vương, thật sự xem ta dễ ức hiếp sao?"
"Văn Ưu ngươi thấy sao?"
Lý Nho cười nói: "Công tử không cần tức giận."
"Ngay dưới chân thiên tử mà chúng dám hành thích, Hắc Băng đài chắc chắn không bỏ qua cho bọn chúng."
"Xuân Họa cô nương nói không sai, đúng là người quen gây ra, có thể biết chính xác thực lực và lộ tuyến của chúng ta, còn về thời gian thì không có mấy ai."
Hoàng Trung mở miệng: "Ý ngươi là..."
"Suỵt!"
"Tai vách mạch rừng, hơn nữa đây chỉ là suy đoán, tất cả đều phải dựa vào chứng cứ."
"Thôi được, trời cũng đã khuya, Xuân Họa các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng, điện hạ!"
Ra đến cửa, Xuân Họa nói với Đông Cầm: "Chuyện hôm nay kể lại cho hoàng hậu nương nương."
Đông Cầm tò mò hỏi: "Có cần nói về sự tồn tại của Hoàng tiên sinh không?"
"Nói đi, Hắc Băng đài chắc chắn sẽ điều tra ra thôi, đến lúc đó hoàng hậu nương nương nhất định sẽ biết."
"Vâng!"
Trong phòng, khóe miệng Tần Tiêu Dao hơi nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận