Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 174: Thượng Đế bị thương đào tẩu

Chương 174: Thượng Đế bị thương đào tẩu
Chiêu thức hai bên càng lúc càng mạnh, mỗi một kiếm đều mạnh đến nổ tung, song kiếm đột nhiên chạm vào nhau, Sở Hùng Bá trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, Thượng Đế cũng thấy vấn đề, bởi vì khí huyết của Sở Hùng Bá đã có chút suy yếu, không cách nào nhân kiếm hợp nhất, căn bản không thể hoàn toàn áp chế Thượng Đế.
Không sai, trong mắt Thượng Đế chỉ có chiến đấu, thực lực đã đạt đến đỉnh phong, bởi vì hắn muốn thông qua quyết chiến sinh tử để đột phá cực hạn, từ đó đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết.
Hai người đồng thời bay lên không trung, chuẩn bị tung ra một kích mạnh nhất, dù sao cứ kéo dài thì Sở Hùng Bá sẽ rất bất lợi, bởi vì lúc này hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi, cơ thể có chút không trụ được nữa.
Khoảnh khắc mũi kiếm va chạm, tạo thành một luồng khí lãng cường đại, khí lãng nổ tung thành cột sáng xông thẳng lên trời, màu phát sáng chói mắt, rực rỡ.
Kéo dài khoảng mười mấy hơi thở, ánh sáng đột ngột biến mất, Sở Hùng Bá cười nhìn Thượng Đế thản nhiên nói: "Ngươi thua rồi!"
Chỉ thấy trường kiếm của Sở Hùng Bá đâm trúng vai Thượng Đế, máu tươi chảy ròng ròng.
Mà kiếm của Thượng Đế thì đâm trúng ngực Sở Hùng Bá, nhưng do Sở Hùng Bá mặc hộ tâm giáp hoàng thất nên không bị thương.
Hộ tâm giáp cứu được Sở Hùng Bá một mạng, nhưng nó đã đầy vết rách, rõ ràng là đã hỏng, không thể dùng lại.
"Phập!"
Sở Hùng Bá rút kiếm ra.
Cười nói: "Thượng Đế, ta thấy ngươi cũng là một nhân tài, tu luyện đến cảnh giới này không dễ, quy hàng hoàng thất Tây Sở, gia nhập Cung Phụng các, bản tọa hứa ngươi một chức phó các chủ Cung Phụng các thì sao?"
Thượng Đế khinh thường nói: "Lão già, cậy già lên mặt, thắng không oai hùng."
"Nhưng là bản tọa nhận, dù sao thân ở giang hồ, chẳng có gì công bằng, muốn bản tọa đầu hàng, ngươi còn chưa xứng."
"Đáng chết, không uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt!"
"Chết đi!"
Chỉ thấy trường kiếm trong tay trực tiếp đâm vào ngực Thượng Đế.
"Soạt một tiếng."
Thượng Đế lùi về sau một bước tới chỗ phiến đá xanh vừa nứt, khóe miệng lộ nụ cười nhàn nhạt: "Sở Hùng Bá, Sở Hoàng chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ngày khác gặp lại."
"Bụp một tiếng."
Bóng dáng Thượng Đế trực tiếp biến mất trong hư không.
"Đáng chết, người đi đâu rồi?"
Sở Hùng Bá đi tới chỗ dưới tảng đá xanh, thấy đất bùn tơi xốp, nghĩ đến điều gì.
"Đáng chết, hắn thế mà lại có liên quan đến Đông Hòa uy khấu."
Lúc này, bát đại nguyên lão hộ vệ Sở Hoàng đi tới đây.
"Thúc tổ, người đâu, sao có thể biến mất được?"
"Tiểu tử này thật sự là một nhân tài, từ khi bắt đầu cùng ta quyết đấu đã nghĩ sẵn đường lui."
"Vòng này tiếp vòng kia, đan xen lẫn nhau."
"Là nhân vật đấy, thảo nào có thể cai quản Thiên Đường mấy chục năm."
"Thúc tổ, người đang nói gì vậy?"
"Ngươi nhìn chỗ đất bùn này xem."
"Chỗ này có vấn đề gì sao?"
"Khi nãy hai người ta tranh đấu hắn cố ý đánh vỡ tảng đá xanh để lộ đất phía dưới, để làm đường lui, tiện thể thi triển thổ độn thuật bỏ trốn."
"Thổ độn?"
"Đây là một loại nhẫn thuật của Đông Hòa, ta cũng chỉ nghe nói thôi, hôm nay mới gặp lần đầu."
"Xem ra Thiên Đường này quan hệ mật thiết với Đông Hòa, theo ta biết nhẫn thuật của Đông Hòa đều là bất truyền chi thuật."
"Vậy còn cần đuổi theo không?"
"Không cần, với thủ đoạn của hắn, chỉ cần ra khỏi hoàng cung thì rất khó bắt được."
"Là ta đánh giá quá cao thực lực của mình, đánh giá thấp thực lực của hắn, nếu lúc nãy gọi bọn họ dậy thì đã không để hắn bỏ trốn rồi."
"Người đã già, không được."
"Ai!"
"Ta có tội rồi."
"Bệ hạ, lão phu hổ thẹn với sự tín nhiệm của người, kể từ hôm nay lão phu sẽ về bế tử quan, không đột phá cảnh giới tuyệt đối không xuất quan."
"Thúc tổ, ngài không cần thế đâu, lần này chúng ta không bắt được hắn thì lần sau vẫn có cơ hội."
"Sẽ không, loại người như hắn sẽ không để bản thân mình phạm phải sai lầm giống vậy, bằng không thì Thiên Đường cũng sẽ không bị hắn phát triển lớn mạnh hơn."
"Ta đi!"
Lập tức bóng dáng nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Sở Hùng Bá rời đi, trong mắt Sở Hoàng lóe lên vẻ khó hiểu.
Thản nhiên nói: "Bát đại nguyên lão!"
"Thần có mặt!"
"Bây giờ ngoài các chủ Cung Phụng các đang bế quan ra, hai tên phó các chủ đang ở đâu?"
"Bọn họ bị lão tổ phái đi chấp hành nhiệm vụ."
"Hừ, bản hoàng mới là chủ Tây Sở, làm việc gì mà không báo một tiếng, thật sự là không coi bản hoàng ra gì."
"Bệ hạ chẳng lẽ người muốn đối với...."
"Trẫm nói sao?"
"Các ngươi đều là người của trẫm, chỉ cần vì trẫm làm tốt công việc, tương lai con cháu đời sau vinh hoa phú quý hưởng không hết."
"Đa tạ bệ hạ!"
Tuy Cung Phụng các Tây Sở nghe lệnh Sở Hoàng, nhưng bên trong Cung Phụng các phân chia phe phái rất nhiều, chia thành ba phe.
Các chủ một phe, hai tên phó các chủ mỗi người một phe.
Cấm địa của Cung Phụng các Tây Sở.
Sở Hùng Bá đầu tóc đầy bụi bặm đi tới.
Trong đó có mấy lão già tóc trắng phơ đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa tu luyện.
Đột nhiên một lão giả tóc trắng mở miệng nói: "Lão tam, sao ngươi lại trở về rồi?"
"Bắt được Thượng Đế?"
"Không có, thất bại."
"Sao có thể, ngươi là nửa bước Nhân Tiên cảnh giới viên mãn, mà hắn lại có thể đào thoát dưới tay ngươi?"
"Không sai, nếu không phải công lực của ta thâm hậu thì chưa chắc đã thắng được hắn."
"Thượng Đế bây giờ không còn như xưa, hắn bây giờ đã cùng cảnh giới với ta rồi."
"Sao có thể?"
"Bản tọa nhớ hơn hai mươi năm trước hắn mới bước vào Đại Tông Sư cửu trọng thiên viên mãn thôi mà."
"Hai mươi năm mà đột phá mấy cảnh giới nhỏ, thật sự không thể tưởng tượng nổi."
Đừng nói nửa bước Nhân Tiên, chỉ Đại Tông Sư mà đột phá một cảnh giới nhỏ đã vô cùng khó khăn rồi, không ba năm thì rất khó đột phá được một cảnh giới nhỏ.
Thậm chí có người đến chết cũng không đột phá nổi, những kẻ thiên tài tuyệt thế thì không tính.
"Xem ra hắn cũng là một thiên kiêu tuyệt thế, có hy vọng đột phá cảnh giới trong truyền thuyết."
"Nhưng mà đại ca bọn họ đã đến lúc đột phá nghìn cân treo sợi tóc, chúng ta không thể rời đi, phải bảo vệ bọn họ, giúp họ bình an đột phá, đến lúc đó chúng ta sẽ thu thập tên tiểu tử đó sau."
"Nhị ca kế này hay đấy."
"Ta cũng muốn đi bế quan, không phá thì không ra."
"Lão tam ngươi đã nghĩ kỹ hậu quả chưa?"
"Một khi vào cửa này là sâu như biển, sinh tử cách biệt."
"Yên tâm đi, nhị ca, ta nhất định sẽ phá quan mà ra."
Lập tức đi thẳng vào phòng bế quan.
"Ai!" Nhìn cánh cửa đá sập xuống, nhị ca của Sở Hùng Bá buồn rầu nói.
"Tiểu đệ, ngươi bây giờ đã trăm tuổi người, sao vẫn hành động theo cảm tính vậy, không nghe lời khuyên bảo?"
"Bây giờ ngươi đã có thương tích trong người, còn cố gượng ép muốn đột phá, làm sao có thể thành công?"
"Đến lúc đó nếu ngươi xảy ra chuyện, ta ăn nói sao với đại ca?"
"Xem ra chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi."
"Đại ca à, hi vọng các người có thể đột phá thành công."
"Đại lục này thật là càng ngày càng loạn, vốn chỉ Đại Tông Sư cửu trọng thiên viên mãn đã rất ít thấy, giờ nửa bước Nhân Tiên cường giả nhiều như nấm sau mưa, xem ra Nhân Tiên cường giả trong truyền thuyết cũng sắp xuất thế."
"Cũng không biết hai lão già kia đột phá thành công chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận