Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 296: Ảnh Đế Sơn Bản Thanh Bình

Chương 296: Ảnh Đế Sơn Bản Thanh Bình lừa gạt.
Trọng Quang Nhật dẫn 10 vạn đại quân đang trên đường thủy hỏa tốc chạy về hoàng thành trợ giúp.
Trọng Quang Nhật đang được hai kỹ nữ Đông Hòa hầu hạ, cười lớn nói: "Thủy quân nhà Sơn Bản quả nhiên danh bất hư truyền, trên đường đi mấy bọn thủy tặc, hải tặc vừa thấy cờ xí gia tộc Sơn Bản liền nghe ngóng rồi bỏ chạy."
Phó tướng bên cạnh khẽ bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi đúng là ngu xuẩn, 10 vạn đại quân của ngươi, đứa nào không có mắt dám cướp? Đây chẳng phải muốn chết à."
Rồi mở miệng: "Tướng quân, sắp tới bờ đổ bộ rồi, nghe nói lần này phụ trách tiếp đón chúng ta là ngôi sao mới trong quân nhà Sơn Bản."
"Chỉ là một thằng nhóc con thôi, không cần để ý." Trọng Quang Nhật ôm kỹ nữ trong lòng cười dâm nói.
"Được, bản tướng quân muốn đi đại chiến một phen, đợi thuyền cập bờ thì báo cho bản tướng quân."
Nói xong, phó tướng chưa kịp phản ứng thì hắn đã dẫn hai cô gái vào khoang thuyền.
"Đồ tinh trùng lên não, đồ ngu, cẩu vật, nếu không phải xuất thân tốt, loại như ngươi có xứng chỉ huy 10 vạn đại quân không." Phó tướng nhìn bóng lưng Trọng Quang Nhật rời đi, vừa ghen tị vừa giận dữ mắng.
Thời gian này Trọng Quang Nhật sống quá sung sướng, thoải mái, mỗi ngày đều như một, có việc thì làm với kỹ nữ, không có việc gì cũng làm với kỹ nữ.
Hắn mỗi ngày chỉ có thể khổ cực tuần tra, canh gác, còn phải nghe âm thanh rên rỉ vọng ra từ gian phòng bên cạnh.
Quả nhiên, vừa vào khoang thuyền, bên trong liền vang lên tiếng kêu thảm thiết của hai cô kỹ nữ.
"Thật là điên đảo!"
"Chết tiệt!" Nghe thấy tiếng động, phó tướng vội vận công bịt tai lại.
Thời gian chừng uống cạn nửa chén trà, tiếng kêu thảm thiết mới ngừng lại (một chén trà khoảng mười phút). Sau đó, Trọng Quang Nhật thất thểu bước ra, mặt đầy tươi cười, đi lên boong thuyền đón gió biển, duỗi người lười biếng, cười lớn: "Những ngày thế này thật là sướng, so với hồi ở biên quan giao chiến với Bắc Thương thì đúng là cuộc sống thần tiên."
Rồi nhìn phó tướng bên cạnh mở lời: "Miệng Giếng quân, thời gian này ngươi vất vả rồi."
"Tất cả đều vì Thiên Hoàng bệ hạ."
"Ừm!"
"Không tệ, Đại Đông Hòa ta bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, đám Thái Bình Đạo chỉ có đường chết thôi."
Miệng Giếng bên cạnh vẻ mặt nịnh bợ, không ngừng vuốt mông ngựa, ngoài miệng thì phụ họa: "Tất cả đều nhờ vào tướng quân anh dũng, nếu không chúng ta đã không đứng vững trước sự tấn công của Bắc Thương, thậm chí còn đánh lui được bọn chúng."
"Không tệ, không tệ."
"Ngươi quả đúng là người hiểu ý ta."
"Đợi chiến dịch này kết thúc, bản tướng quân nhất định sẽ tâu với Thiên Hoàng bệ hạ để ngươi lập công."
"Đa tạ tướng quân bồi dưỡng."
"Về sau mạt tướng cũng là đầy tớ của tướng quân, nguyện vì tướng quân lên núi đao xuống biển lửa."
"Đứa trẻ này dễ dạy đấy!"
"Được, ngươi tiếp tục canh gác cho bản tướng quân, bản tướng quân lại vào trong kia một chút."
"Tuân lệnh, tướng quân!"
Nhìn bóng lưng Trọng Quang Nhật xiêu vẹo bước đi, Miệng Giếng lộ vẻ khinh thường, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Tôm chân mềm, đồ cặn bã, sớm muộn gì cũng chết trên bụng đàn bà."
"Một chút cũng không biết tiết chế, sớm muộn thân thể cũng bị đào rỗng."
Rồi Miệng Giếng lẩm nhẩm thần chú.
"Tâm như băng thanh, thiên tháp bất kinh."
Một lúc sau.
Thủy quân Đông Hòa rốt cục cập bờ.
Miệng Giếng đi tới cửa khoang thuyền khẽ nói: "Tướng quân, tới bờ rồi."
Mười mấy nhịp thở sau.
Trọng Quang Nhật đã mặc xong y phục, bước ra khỏi khoang thuyền với dáng vẻ người không ra người, chó không ra chó, sau lưng là hai cô kỹ nữ đi theo sát nút.
"Người của gia tộc Sơn Bản đến đón đâu?"
"Ở đây." Miệng Giếng chỉ vào đoàn người hơn trăm người ở cảng mở lời.
"Đi thôi!"
"Vâng, tướng quân!"
"Đội thân vệ xuất trận, bảo vệ an toàn cho tướng quân."
Hơn ngàn tên lính Đông Hòa mặc giáp trụ, thắt đao bên hông, chỉnh tề nối nhau đi theo Trọng Quang Nhật.
"Miệng Giếng quân, bản tướng quân đi trước, ngươi tổ chức đại quân đổ bộ theo thứ tự, tuyệt đối không để xảy ra hỗn loạn."
"Tuân lệnh, tướng quân!"
Trọng Quang Nhật vừa mới dẫn 1000 thân vệ doanh đặt chân lên đất liền, tân tinh trong quân của gia tộc Sơn Bản phụ trách nghênh tiếp lập tức tiến lên cung kính: "Hạ quan Sơn Bản Thanh Bình bái kiến tướng quân."
"Tướng quân đường xa vất vả, thật sự là khổ cực rồi."
Thấy người của gia tộc Sơn Bản hiểu chuyện như vậy, Trọng Quang Nhật cũng hớn hở nói: "Gia tộc Sơn Bản quả nhiên nhân tài đông đúc, vừa mới chia tay Sơn Bản quân, lại gặp được tuấn kiệt nhà Sơn Bản, không hổ là vương bài thủy quân Đông Hòa."
"Đâu có, đâu có, tướng quân mới là người công lao cao nhất, đánh lui Bắc Thương, truyền bá quốc uy Đông Hòa, đúng là may mắn của đại quân Đông Hòa."
Nghe Sơn Bản Thanh Bình càng nói càng quá, Trọng Quang Nhật ấn tượng về hắn càng tốt, cười nói: "Tất cả đều là vì Thiên Hoàng bệ hạ."
"Đi thôi, chỗ Thiên Hoàng bệ hạ mười phần khẩn cấp, không được chậm trễ, chiến mã đều chuẩn bị xong chưa?"
"Bẩm tướng quân, tất cả đều đã chuẩn bị."
"Tướng quân, hạ quan đã chuẩn bị xong yến tiệc, hay là để anh em ăn no uống đủ rồi mới đi đường?"
"Không được, chỗ Thiên Hoàng bệ hạ không thể chậm trễ." Trong ánh mắt Trọng Quang Nhật lộ ra vẻ dao động, đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ lần này, vẫn là miễn cưỡng từ chối.
"Tướng quân, mấy cô mỹ nhân phẩm tướng tuyệt hảo đã được đưa lên xe ngựa cho ngài hưởng dụng trên đường." Sơn Bản Thanh Bình khẽ nói.
"U tây!"
"Ngươi tiểu tử này thật biết cách đối nhân xử thế đấy."
"Tiến lên nói chuyện."
"Vâng, tướng quân!"
Sơn Bản Thanh Bình chậm rãi tiến tới cạnh Trọng Quang Nhật, những người trong thân vệ doanh định ngăn cản hắn, nhưng bị Trọng Quang Nhật ngăn lại.
"Yên tâm, đợi lần này bản tướng quân về hoàng thành, nhất định sẽ nói tốt với Thiên Hoàng bệ hạ và gia chủ của ngươi, để ngươi thăng quan tiến chức như chơi."
"Đa tạ tướng quân bồi dưỡng."
"Nếu tướng quân không chê, Thanh Bình nguyện bái tướng quân làm nghĩa phụ."
"Cái này... cái này không được đâu." Trọng Quang Nhật ngớ người nói.
Không ngờ mình khách sáo vài câu, tiểu tử này lại tưởng thật.
"Tướng quân, hạ quan từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, từ khi nhìn thấy ngài lần đầu, đã cảm nhận được tình thương của cha."
Trọng Quang Nhật trong đầu bắt đầu tính toán không ngừng.
"Có vẻ thu nhận thằng nhóc này cũng được, sau này có cái tai mắt miễn phí trong gia tộc Sơn Bản."
Rồi mở miệng: "Được, nếu vậy bản tướng quân thu ngươi làm nghĩa tử."
Sơn Bản Thanh Bình lập tức quỳ xuống đất dập đầu: "Bái kiến nghĩa phụ!"
"Con ta mau đứng dậy!" Trọng Quang Nhật tiến lên đỡ Sơn Bản Thanh Bình, giả bộ quan tâm.
Ngay khi hắn vừa thả lỏng cảnh giác.
Sơn Bản Thanh Bình rút một chủy thủ từ trong tay áo đâm thẳng vào ngực Trọng Quang Nhật.
Trọng Quang Nhật là lão tướng từng trải, lập tức cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng phản công, dùng tay phải nắm chặt chủy thủ, tay trái vung ra một quyền.
Sơn Bản Thanh Bình nghiêng đầu tránh được, rồi buông chủy thủ, lập tức lùi về phía sau.
Trọng Quang Nhật ném chủy thủ đi, nhìn bàn tay phải đang rướm máu, cười lạnh: "Đồ bát dát, lòng dạ ngươi thật quá xấu xa."
"Giết hắn cho ta!"
"Này!"
Mười tên thân vệ doanh sau lưng trực tiếp vung đao xông tới.
Sơn Bản Thanh Bình lùi lại phía sau, thản nhiên nói: "Động thủ!"
Hai bên đột nhiên xuất hiện vô số bóng người, giương cung cài tên, rồi bắn ra.
Mười người kia chưa kịp phản ứng thì đã bị tên bắn thành tổ ong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận