Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 32: Trị hoàng

Chương 32: Trị nạn châu chấu.
Tần Hoàng thấy Trương Tư Cảnh đến liền ra lệnh ngay: "Người đâu, chuẩn bị ghế dựa!"
"Dạ, bệ hạ!"
"Trương lão đường xa gió bụi, vất vả rồi."
"Lão thần đa tạ bệ hạ ban ân!"
Phạm Thiên Hoành lại tỏ vẻ khinh thường nói: "Lục điện hạ không biết phí công mời Trương lão đến đây là có ý gì?"
"Trương lão là người chữa bệnh cứu người, ngươi không biết một chút chậm trễ này sẽ khiến bao nhiêu người không được Trương lão cứu chữa sao?"
"Ha ha!" Tần Tiêu Dao liếc hắn một cái khinh miệt, cười nhạo nói.
"Tâu phụ hoàng, việc châu chấu có độc chỉ là ghi chép trong sách cổ, đến nay có ai từng ăn hoặc thử qua đâu ai biết."
"Hôm nay mời Trương lão đến là để kiểm chứng xem châu chấu có độc hay không."
Trương Tư Cảnh đứng lên nói: "Tâu bệ hạ, các vị đại nhân, lão thần trước kia đã từng làm thí nghiệm, châu chấu đúng là không độc."
"Có thể cho các vị thái y trong Thái Y Viện cùng nhau kiểm chứng."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng tin phục.
Dù sao danh tiếng của Trương Trọng Cảnh ở Đại Tần vẫn rất được mọi người tôn kính.
Tần Tiêu Dao vỗ tay một cái.
Một hộ vệ bưng một khay lên, trên đó bày một đĩa châu chấu được chiên vàng rộm.
Tần Tiêu Dao lập tức bước đến trước khay, cầm ngay một con châu chấu vừa mới chiên lên bỏ vào miệng.
"Rắc rắc!" Hắn nhai ngấu nghiến.
Rồi cái thứ hai, cái thứ ba...
Thấy Tần Tiêu Dao ăn ngon lành như vậy.
Thượng thư bộ Binh Triển Hoành Đồ khó tin nói: "Lục điện hạ cái này... cái này châu chấu ngon đến thế sao?"
"Ngài ăn hết mấy con rồi."
"Thượng thư Triển không ngại thử một lần."
Triển Hoành Đồ cẩn thận từng li từng tí cầm một con châu chấu, bẻ một cái chân châu chấu, nhắm mắt, há miệng to, trực tiếp ném vào, mặt mày nhăn nhó.
Vừa nhai vài cái, bỗng nhiên nụ cười trên mặt thay đổi, từ nhăn nhó chuyển sang hưởng thụ, thậm chí là một mặt ngây ngất.
Sau đó hắn nuốt nốt chỗ châu chấu còn lại trong miệng.
"Rắc rắc."
Nhai rất ngon miệng.
Rồi vội vàng cầm thêm một con khác bỏ vào miệng.
"Lão Triển, cái này châu chấu thật sự ngon vậy sao?" Thừa tướng Đoan Mộc Thanh khó tin nói.
"Thật sự ngon lắm thừa tướng!" Triển Hoành Đồ nói ngọng nghịu trong miệng.
Đoan Mộc Thanh cũng cẩn thận từng li từng tí cầm một con châu chấu cho vào miệng nhai chậm rãi.
"Không tệ, không tệ, vị ngon thật!"
Thượng thư bộ Lễ Vương Hi Nhân cũng cầm một con châu chấu lên bắt đầu ăn.
"Quả thực là món ngon a!"
"Bệ hạ, ngài mau nếm thử, châu chấu này đúng là ngon!"
Tần Hoàng liếc nhìn Cao Diệu bên cạnh.
Cao Diệu liền cầm một chiếc đĩa nhỏ xuống.
Múc mấy con châu chấu vào.
Tần Hoàng ăn thử rồi cũng tán thưởng: "Châu chấu này quả là ngon!"
"Thật sự bất ngờ, giòn thơm ngon miệng!"
"Các vị khanh gia cùng nếm thử đi!"
Thị vệ liền mang châu chấu trong khay chia cho các vị quan, mọi người bắt đầu cẩn thận từng chút nếm thử.
Đều từ nhăn nhó lúc ban đầu chuyển thành vẻ mặt vui sướng.
Đến cả quốc cữu Đổng Thừa, thượng thư bộ Công Phạm Thiên Hoành cũng lộ vẻ khó tin.
Trương Tư Cảnh càng nói thêm vào: "Theo sách cổ ghi chép, châu chấu dùng làm thuốc có thể giải độc tiêu trướng, bổ dưỡng cường thân, có trăm lợi mà không có một hại, là nguyên liệu nấu ăn, thuốc tốt hiếm có."
Tần Tiêu Dao nhỏ giọng thở dài nói: "Đáng tiếc không có ớt, thì là, vị đó mới là tuyệt cú mèo."
Kiếp trước, hắn rất thích ăn châu chấu chiên dầu thì là vị tê cay, thực sự là tuyệt cú mèo.
"Lục điện hạ nói ớt cùng thì là không biết là vật gì vậy?"
Vì hắn nói nhỏ quá, chỉ có Trương Tư Cảnh đứng cạnh nghe được.
"Không có gì, Trương lão đó là một loại gia vị."
"Vì sao lão phu chưa từng nghe qua?"
"Ta cũng là theo sách cổ nhìn thấy." Tần Tiêu Dao cười nói.
"Lục điện hạ thật sự học rộng, thảo nào Văn huynh coi trọng ngài đến vậy."
Văn Đạo Tiên và Trương Tư Cảnh vốn là bạn tốt, mấy hôm trước, chuyện Tần Tiêu Dao đấu văn thi võ đã đến tai Văn Đạo Tiên, nên không tiếc thân mình đến bái phỏng.
Hai người tâm đầu ý hợp, thành bạn vong niên.
Việc Trương Tư Cảnh đến cũng là do Văn Đạo Tiên đứng ra mời giúp, bằng không Tần Tiêu Dao không mời nổi.
Tần Tiêu Dao lập tức lớn tiếng nói: "Phụ hoàng, việc này có thể thấy, châu chấu không phải tai họa trên trời giáng xuống mà là điềm lành."
"Cho nên nhi thần mong phụ hoàng lập tức hạ chỉ, ra lệnh cho dân chúng bắt châu chấu, không những giải quyết được nạn châu chấu mà còn giải quyết được vấn đề cơm no áo ấm."
"Còn nữa, triều đình có thể hạ lệnh thu mua châu chấu, dân chúng sẽ càng ra sức bắt, như thế còn có thể bán lấy tiền trang trải, sao lại không làm?"
"Tốt, tốt, tốt!" Tần Hoàng cười lớn nói.
"Lần này chuyện nạn châu chấu, lão lục sẽ toàn quyền phụ trách, thượng thư bộ Lễ Vương Hi Nhân theo bên cạnh hỗ trợ."
"Vâng, phụ hoàng (bệ hạ)." Hai người đồng thanh đáp lời.
"Hết việc, bãi triều!" Cao Diệu nói nhỏ.
Tuy giọng rất nhỏ, nhưng ai cũng có thể nghe thấy.
"Lão lục ở lại chút."
Trong điện, chỉ còn hai cha con.
Ngay cả Cao Diệu cũng bị phái ra ngoài canh cửa.
Tần Hoàng cười nói: "Lão lục, con làm rất tốt, hôm nay khiến phụ hoàng nở mày nở mặt."
"Con muốn khen thưởng gì?"
"Hôm nay phụ hoàng vui sẽ thỏa mãn con hết."
"Tâu phụ hoàng, nhi thần không muốn mỗi ngày phải vào triều bàn chính sự."
Tần Hoàng giận không thành sắt nói: "Ngươi đúng là đồ bỏ đi, ta còn tưởng ngươi có tiến bộ chứ."
"Mới mấy ngày mà đã không chịu nổi, ngươi không biết các huynh đệ của ngươi khao khát tham chính đến mức nào sao."
"Hắc hắc, phụ hoàng vừa nãy đã đáp ứng ta rồi, cái gì cũng được."
"Ngươi đồ ngốc, lão tử biết sao cho vừa lòng ngươi, thật muốn cho ngươi hai bạt tai."
"Phụ hoàng chúng ta không nóng giận."
"Cùng lắm thì nhi thần ngày lẻ đến, ngày chẵn nghỉ ngơi, như vậy khổ nhàn kết hợp, cũng không đến nỗi khiến mình mệt mỏi gục ngã."
"Tranh thủ thời gian cút ngay cho ta, càng nhìn ngươi càng bực mình."
"Nhi thần cáo lui!"
Liền nhanh như chớp vọt ra ngoài.
Tần Hoàng nhìn con trai mình vẫn không nên người như hồi bé, không khỏi mỉm cười.
"Đứa trẻ ranh này, lúc nào cũng làm ta thiếu chút nữa cầm đồ đập vào nó."
Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói.
"Khi còn bé, ngươi nghịch còn hơn nó, chỉ có hơn chứ không kém."
"Đúng là di truyền, đám hoàng tử, chỉ có tiểu lục giống ngươi hồi trẻ nhất, quả thực là một khuôn đúc ra."
"Ai, hy vọng nó có thể tiếp tục giữ vững như thế, ta mong nó có thể giữ được bản tính, sống hạnh phúc đến cuối đời, nhưng mà..."
Trong số các hoàng tử, Tần Hoàng thích nhất tiểu lục, không chỉ tính cách giống ông nhất, lại còn là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, hơn nữa...
"Tình hình hôm nay ngươi cũng nghe thấy rồi." Tần Hoàng nghiêm giọng nói.
"Những thế gia này thật sự quá ngông cuồng, dám công khai ép trẫm thoái vị."
"Một nửa quan viên trong triều là người của thế gia, con em hàn môn không có chút cơ hội nào ngoi lên."
"Những thế gia này kết thành một sợi dây thừng chống lại trẫm, đúng là không còn gì để nói."
"Thật muốn phái quân đến trấn áp bọn chúng."
"Không được nóng vội, từ từ mưu tính, nếu không rút dây động rừng, những thứ ta đã chuẩn bị bao năm sẽ đổ xuống sông xuống biển."
"Nghe nói Lĩnh Nam Vương cùng Bạch Liên giáo, cả người của Thiên Đường nữa, đã câu kết với nhau."
"Thực sự là vậy!"
"Sóng gió sắp đến rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận