Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 494: Vô Song xuất thủ

Chương 494: Vô Song ra tay.
Quả nhiên theo lời của Bạch Khởi vừa dứt.
“Phụt!” Thương Quân Lâm một cái không để ý, bị sát chiêu của Vu Thần Yêm đánh trúng, trọng thương, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Vu Thần Yêm thừa cơ muốn lấy mạng Thương Quân Lâm.
“Vút!” Một mũi tên xé gió lao đến, nhắm thẳng vào mi tâm Vu Thần Yêm.
“Keng!” Vu Thần Yêm vung tay đánh bay mũi tên vừa bắn tới.
“Tiểu tử lại là ngươi, nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay ta muốn làm thịt ngươi.” Lập tức không còn để ý đến Thương Quân Lâm đang trọng thương ở một bên, mà lại quay sang tấn công Tiết Nhân Quý vừa bắn tên.
“Nhanh, ngăn hắn lại, tuyệt đối không thể để hắn làm hại Tiết tướng quân.” Thương Biệt Ly ra lệnh.
Dù sao Tiết Nhân Quý ra tay cũng là vì trợ giúp Bắc Thương của bọn họ.
Mấy tên tuyệt thế võ tướng Bắc Thương còn sót lại, giữ lại thực lực, trực tiếp đứng ra chắn đường tiến tới của Vu Thần Yêm.
Nhưng Vô Song vẫn là Vô Song, chỉ vài chiêu đã đánh bay mấy tên tuyệt thế võ tướng Bắc Thương tới cản, ngay khi hắn sắp giết tới trước mắt mọi người.
Quý Vô Song mở miệng nói: “Bá Vương, ngươi đi ngăn hắn lại, tuyệt đối không thể để hắn cứ ngang nhiên xông thẳng như vậy, đội hình quân ta đều bị hắn làm loạn cả rồi.”
“Được!” Ngay lúc Vu Thần Yêm muốn thu gặt tính mạng của mấy tên tuyệt thế võ tướng Bắc Thương kia, Sở Bá Thiên ra tay, một chiêu quét ngang, Vu Thần Yêm huy động song giản trong tay trực tiếp ngăn lại chiêu này.
Vu Thần Yêm cười nói: “Hay chiêu hoành tảo thiên quân, chắc hẳn các hạ là Tây Sở Bá Vương Sở Bá Thiên.”
“Không sai, chính là bản vương!” Sở Bá Thiên ngạo nghễ nói.
Hạng Vũ ở xa nghe được lời này, lộ ra một tia khinh thường.
Thế đạo này thật sự không ra gì, một tên yếu gà như vậy mà cũng dám xưng bá vương, nếu không phải cùng một trận doanh, hắn đã làm thịt rồi.
Hai vị hoàng tử Vu tộc ngồi trên xe xông thấy cảnh này, cười nói: “Đi, chúng ta cũng đi chơi.” Lập tức ba người nhảy mấy cái đã lên đến trên tường thành Nhạn Môn Quan.
Trong xe xông ẩn chứa mấy chục tên tuyệt thế võ tướng của Bách Tộc Bắc Hoang, thừa cơ trực tiếp xông thẳng về phía tường thành Nhạn Môn Quan.
Vì có những tuyệt thế võ tướng này tham chiến, cục diện chiến trường trong nháy mắt liền đảo ngược, phe thủ thành Nhạn Môn Quan liên tục bại lui.
“Nhanh, nhanh đi cản bọn họ lại.” Thương Biệt Ly ra lệnh.
Lập tức các hộ vệ tuyệt thế võ tướng bên cạnh bốn vị thống soái nhao nhao xông lên tấn công những tuyệt thế võ tướng Bắc Hoang kia, thêm vào hơn 20 tên tuyệt thế võ tướng bị thương trước đó cùng nhau ra tay mới miễn cưỡng ngăn được bước tiến của chúng, nhưng người sáng mắt đều thấy rõ, phe Trung Nguyên đang ở thế yếu.
Dù sao tuyệt thế võ tướng của phe Bắc Hoang không những đông hơn, mà phần lớn còn bảo toàn được lực chiến.
Bạch Khởi thấy cảnh này, ra lệnh với Lý Tồn Hiếu ở bên cạnh: “Ngươi đi giúp bọn họ, nhớ kỹ chỉ được phát huy chiến lực đỉnh phong của tuyệt thế võ tướng là đủ.”
“Được!” Sở Bá Thiên nhìn thấy ba người chậm rãi đi đến chỗ mình, sắc mặt nghiêm trọng.
Vì ba người kia đều là tuyệt thế võ tướng, hơn nữa thực lực đều không kém hắn, đặc biệt là hai người thanh niên mặc áo khoác da Tuyết Lang đi đầu.
Sở Bá Thiên đi đến bên cạnh Thương Quân Lâm đang bị thương, mở miệng nói: “Ngươi có biết bọn họ không?”
“Người trung niên cầm Hổ Đầu Trạm Kim Thương ta biết, chính là võ tướng đứng đầu của Hung Nô, cũng là Vô Song Thần Tướng duy nhất của Bách Tộc, ngoài Vu tộc, ta đã có mấy lần chạm mặt với hắn, nhưng chưa hề giao thủ, nhưng nghe nói thực lực rất mạnh, có lẽ không dưới chúng ta.”
“Hung Nô chính là nhờ hắn mà trở thành một trong tam đại vương tộc đứng đầu, hai thanh niên mặc áo khoác da Tuyết Lang kia hẳn là Vô Song của Vu tộc.”
“Người Vu tộc thích mặc áo khoác da sói, đồng thời lấy da Tuyết Lang làm tôn, nghe nói chỉ có hoàng tộc Vu tộc mới có thể mặc da Tuyết Lang, xem cái Vu Thần Yêm kia cũng chỉ mặc áo khoác da bạch lang thôi.” (Áo khoác da Tuyết Lang, áo khoác da bạch lang, áo khoác da sói đen, áo khoác da sói xám)
Nhị hoàng tử Vu tộc Vu Hình mở miệng nói: “Vu Thần Yêm vừa mới đột phá Vô Song Thần Tướng, vậy mà Trung Nguyên các ngươi lại lấy lớn hiếp nhỏ, liên tục phái ra hai Vô Song Thần Tướng thay nhau ra trận, thật coi Vu tộc ta không có ai sao.”
“Đã Trung Nguyên các ngươi dẫn đầu phá vỡ quy củ, vậy thì đừng trách Bắc Hoang ta không nói đạo lý.”
“Hai ngươi ai đi cùng hắn chơi đi.” Vu Hình nhìn Tứ hoàng tử Vu Phương và A Đề Lạp Mạc Đốn hỏi.
“Để ta đi cho.” A Đề Lạp Mạc Đốn mở miệng.
“Được!”
“Vu Thần Yêm ngươi cũng tới, để bọn hắn cũng nếm thử tư vị hai đánh một.”
“Tuân lệnh!”
Sắc mặt Sở Bá Thiên có chút khó coi.
Hai người một trái một phải trực tiếp tiến về phía hắn.
Vu Hình mặt mày ngưng trọng nhìn Hạng Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh Bạch Khởi, khẽ nói với Tứ hoàng tử Vu Phương bên cạnh: “Lão Tứ, lần trước chính là người này đánh bại vi huynh cùng một Vô Song khác liên thủ, người này thực lực rất mạnh, trong tộc ta chỉ có phụ hoàng và Đại Tế Tư mới có thể trấn áp được hắn.”
“Đại ca, ngươi có hơi phóng đại rồi đấy, ta không tin người Trung Nguyên lại có chiến lực như vậy.”
“Ngươi xem hai tên được xưng là Trung Nguyên Đệ Nhị Vô Song, mà lại đánh nhau với một mình Vu Thần Yêm mà đã khó khăn như vậy rồi.”
“Tứ đệ, ngươi cũng đừng xem thường Trung Nguyên, người ta chiếm cứ đại địa Trung Nguyên mấy ngàn năm rồi, ngươi nghĩ là đơn giản vậy thôi sao, đó là nội tình sâu xa, nếu không vì sao tộc ta mãi vẫn bị chặn ở ngoài Nhạn Môn Quan.”
“Những người Trung Nguyên này thích nhất là đấu đá nội bộ, còn nữa chính là giấu dốt.”
“Khi ta rời đi, Đại Tế Tư đã từng nói với phụ hoàng rằng, nội tình của Trung Nguyên sẽ không đơn giản như bề ngoài đâu.”
“Nếu không, làm sao bọn họ có thể chiếm giữ Trung Nguyên đại địa lâu như thế.”
“Khỏi phải nói đâu xa, cứ nói long kỵ thần long không thấy đầu của Bắc Thương thôi, thống soái của họ chắc chắn là một Vô Song Thần Tướng.”
“Nếu Bắc Thương cũng giấu dốt, vậy ba nước còn lại, Đại Tần thì có lẽ không, nhưng Đại Chu và Tây Sở nhất định có giấu dốt, đặc biệt là Đại Chu, võ tướng số một trên mặt nổi của bọn họ chỉ là kẻ có điểm võ lực đạt tới 109, điều này lừa ai vậy.”
“Nhị ca, nghe ngươi nói vậy, mấy người Trung Nguyên này thật đúng là từng tên cáo già, hơi giống với cách làm của Đại Tế Tư.”
“Ngươi muốn chết hả, lại dám sau lưng nói xấu Đại Tế Tư, ngươi không biết tai mắt của Đại Tế Tư trải khắp cả Vu tộc sao?”
“Ngay cả phụ hoàng đối với Đại Tế Tư cũng rất kiêng kỵ, nếu không phải Đại Tế Tư không ham vị trí hoàng đế, thì chưa chắc Vu Hoàng đã đến phiên phụ hoàng đâu.”
“Cho nên đối với Đại Tế Tư nhất định phải thể hiện đủ sự tôn trọng, dù ở ngoài cũng vậy.”
“Hiểu rồi!”
“Hôm nay anh em ta đi đùa giỡn cái Hạng Vũ kia.”
“Được!”
“Hạng Vũ các hạ, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như xưa. Có thể đi ra đánh một trận không?”
Hạng Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt ra, khinh thường nói: “Bại tướng dưới tay, loại người cắm bảng giá lên đầu, lần trước để các ngươi chạy trốn, lần này thì không có cơ hội tốt như vậy nữa đâu.” Lập tức cầm Quỷ Thần Kích trong tay chậm rãi đi về phía hai người.
Bên ngoài Nhạn Môn Quan.
Trong một chiếc xe xông lớn nhất.
Vu Hoàng cùng đại hoàng tử Vu Khải đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động ở đây, đột nhiên Vu Hoàng mở miệng nói: “Lão đại, ngươi mau qua đó đi, lúc cần thiết thì ra tay cứu hai đệ đệ của ngươi.”
“Phụ hoàng, ngài đang nói gì vậy?”
“Còn chưa đánh mà, sao ngài đã cho rằng bọn họ nhất định thua rồi.”
“Haizz, ngươi không hiểu, người này đã lĩnh ngộ được thế, đã có tư chất vô địch rồi.”
“Cho dù trong tộc ta, người có thể trở thành đối thủ của hắn cũng không quá ba người, kể cả vi phụ vào.”
“Sao có thể?”
“Có gì không thể, một thời đại này là đại thế, thiên tài xuất hiện như suối phun, không thể chỉ cho chúng ta có mà không cho người khác có, đây là đạo lý gì.”
“Ngươi đi đi!”
“Tuân lệnh!”
“Hạng Vũ, bản hoàng đã nhớ kỹ ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận