Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 475: đấu tướng _ Vương Đằng chém A Sử Na

Chương 475: Đấu Tướng _ Vương Đằng chém A Sử Na
Hôm sau.
Bên ngoài Nhạn Môn Quan, Bắc Hoang trực tiếp phái trinh sát đưa thư khiêu chiến tới.
“Bẩm bốn vị thống soái, dị tộc Bắc Hoang đưa thư khiêu chiến, nói muốn đấu tướng với chúng ta.”
“Ý của mấy vị thế nào?”
“Bọn chúng hẳn là muốn thông qua đấu tướng để chuyển hướng sự chú ý của chúng ta, khiến ta không để ý đến đội đánh lén kia, mục tiêu thật sự của chúng.”
“Chúng ta là Trung Nguyên hùng mạnh sao có thể sợ lũ mọi rợ này, ta đồng ý đấu tướng.”
“Ta cũng đồng ý!”
“Đồng ý!”
Kết quả cuối cùng bốn người ý kiến nhất trí lạ thường, đều đồng ý đấu tướng.
“Lập tức nổi trống tập hợp các tướng, cho bọn chúng đến Bắc Thành Môn Nhạn Môn Quan.”
“Rõ!”
Bắc Thành Môn Nhạn Môn Quan.
Ba vị chủ của vương tộc lớn, ba vị hoàng tử Vu tộc dàn hàng ngang trước quân, phía sau chính là một đạo quân không thấy điểm dừng vô tận.
“Xem ra là người Vu tộc đến, ta nói sao bọn chúng dám can đảm đấu tướng.”
“Ba vị hoàng tử, trận đầu này để ta Đột Quyết lên tiên phong đi.”
“Được!”
“A Sử Na đâu!”
“Có mạt tướng!”
“Trận đầu do ngươi ra, phải đánh ra được khí thế Bắc Hoang, đánh là phải thắng, nếu không thì mang đầu tới gặp.”
“Rõ!”
A Sử Na thúc ngựa đi tới dưới chân tường thành, lớn tiếng quát: “Bọn tiểu quỷ Trung Nguyên tham sống sợ chết kia, đi ra ăn đòn của ông nội mày!”
Trên tường thành các tướng Trung Nguyên tức giận không thôi, đều chờ lệnh muốn chém tên tướng giặc này.
Trong đó, đặc biệt là một tên tướng lĩnh trẻ tuổi của Tây Sở kích động nhất.
Chỉ thấy tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia bước ra khỏi hàng nói: “Bẩm mấy vị thống soái, mạt tướng Vương Đằng nguyện ý ra khỏi thành một trận chiến, không chém đầu kẻ này, xin đưa đầu ra gặp.”
Thấy cảnh này, Tiết Nhân Quý không khỏi có chút bất đắc dĩ: “Thằng nhóc này đúng là thù dai, không ngờ sau trận chiến lần trước, vẫn còn nhớ.”
Nhìn Vương Đằng chiến ý sục sôi như vậy, mấy vị thống soái cũng không tiện đả kích tính tích cực của hắn.
Thương Biệt Ly nhắc nhở: “Vị Vương tướng quân này, thân thể ngươi không tiện, ngươi cũng biết trận đầu rất quan trọng đối với sĩ khí của chúng ta, tuyệt đối không thể bại, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính.”
“Mạt tướng xin lập quân lệnh trạng, không chém được kẻ này, thề không trở về thành.”
“Mấy vị ý như thế nào?”
“Ta đồng ý!” Bạch Khởi lên tiếng trước tiên.
Bởi vì hắn dường như nhìn thấy bóng dáng của chính mình thời còn trẻ trên người người trẻ tuổi này.
Không sợ hãi, quyết không bỏ cuộc, chiến ắt thắng!
Quý Vô Song dặn dò: “Vương Đằng, nhớ lấy ngươi đại diện cho mặt mũi Tây Sở, nhất định phải dốc hết sức, đoạt lấy thắng lợi trận đầu.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Lập tức, Vương Đằng thúc ngựa trực tiếp từ cửa thành xông ra.
Hai người đứng đối diện nhau từ xa.
A Sử Na hỏi: “Tới là người nào xưng tên ra, A Sử Na ta không chém kẻ vô danh.”
Vương Đằng mở miệng nói: “Đồ con lợn, đến lão tử mà cũng không nhớ sao?”
A Sử Na quan sát tỉ mỉ vị tướng trẻ tuổi Trung Nguyên đối diện, rồi nói: “A, sao vẫn còn là tên tàn phế thế kia, trong các ngươi không còn ai khác à?”
“Ôi, không đúng, nhìn tiểu tử ngươi có chút quen mắt nha.”
“Ôi, Ngọa Tào, nghĩ ra rồi, lại là ngươi tên phế vật này, không ngờ ngươi còn sống đấy, bại tướng dưới tay ta.”
“Hừ!”
“Ngươi tên heo đen bự này, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn, hôm nay lão tử đã không còn là lão tử của ngày hôm qua, hôm nay lão tử nhất định phải chém đầu heo của ngươi làm cầu mà đá.”
“Tiểu tử, ngươi thành công chọc giận lão tử rồi, ta muốn đập nát đầu lâu của ngươi.”
Hai người mặt đỏ gay gắt, càng nói càng kích động, trực tiếp khai chiến.
A Sử Na cầm trong tay một đôi chùy hoa mai, thúc ngựa hướng Vương Đằng đánh tới.
Vương Đằng tay phải cầm huyền thiết trọng kiếm, tay trái buộc dây cương vào ống tay áo, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, lao thẳng về phía A Sử Na.
“Ngươi đồ tàn tật thúi, ta nhất định phải giẫm nát đầu chó của ngươi.” Lập tức, A Sử Na vung đôi chùy hoa mai đánh thẳng vào đầu Vương Đằng, tiếng gió vù vù vang lên, Vương Đằng lập tức cúi người tránh được.
Trong lòng thầm nghĩ “Tên heo đen này vẫn cường đại như trước, xem ra chỉ có thể dùng chiêu đó thôi.” Sau đó, hai người lại thúc ngựa tiếp tục lao vào giao chiến.
Trong nháy mắt, hai người đã giao đấu ba mươi hiệp.
“Tàn phế tiểu tử, ngươi khá đấy, thực lực tăng lên rồi nha.” Tiết Nhân Quý nhìn Vương Đằng giao đấu trên Nhạn Môn Quan, khẽ nói: “Xem ra thằng nhóc này đúng là thay đổi nhiều rồi.”
Hạng Vũ tò mò nói: “Nhân Quý, ngươi quen hắn?”
“Ừm, là một người trẻ tuổi không tồi, thiên tư khá lắm, sau này nếu không chết non, hẳn cũng là nhân tài một phương.”
“Xem ra Nhân Quý coi trọng hắn lắm nha, nhưng ta thấy hắn cũng chỉ có vậy thôi.” Tiết Nhân Quý không khỏi liếc Hạng Vũ một cái, ai có thể so được với ngươi chứ.
Thực lực của hai người giờ đã ngang nhau, lúc đầu thực lực của Vương Đằng vốn không bằng A Sử Na, nhưng sau khi thua trận dưới tay A Sử Na, Vương Đằng về nước đã bắt đầu rèn luyện bản thân, tu luyện kiếm thuật Vương gia, giờ đã đại thành, không còn là Vương Đằng ngày xưa nữa.
“A Sử Na, đã đến lúc quyết thắng bại!”
“Thực lực của tiểu tử Trung Nguyên làm bản tướng phải nhìn bằng con mắt khác đấy.”
Dù sao đã giao chiến mấy chục hiệp, thể lực hai người tiêu hao đã hơn một nửa, cứ tiếp tục giao chiến sẽ hao hết sức lực sớm muộn, lập tức hai người tăng tốc độ ra tay.
Hai người càng đánh càng nhanh, cương khí cuồng loạn, càn quét xung quanh.
“A Sử Na xem kiếm!” Đột nhiên, Vương Đằng cầm huyền thiết trọng kiếm trực tiếp xông đến, A Sử Na phản ứng nhanh, lập tức dùng song chùy kẹp lấy thân kiếm, mũi kiếm cách ngực A Sử Na chỉ hai tấc.
Nhưng một tấc này như cách xa một trời một vực, một vực thẳm không thể vượt qua, Vương Đằng dùng hết khí lực toàn thân cũng không thể vượt qua dù chỉ một chút.
“Tiểu tử ngươi đành cam chịu số phận đi, hôm nay ngươi chết chắc rồi.” Lập tức, A Sử Na liền muốn vận hết sức lực bẻ gãy huyền thiết kiếm.
Đột nhiên, Vương Đằng cười.
“Tiểu tử ngươi cười cái gì?”
Chỉ thấy Vương Đằng không nói, trực tiếp ấn xuống một nút tròn ở chuôi kiếm, cơ quan trực tiếp khởi động.
“Vút!” Mũi kiếm trực tiếp vươn thêm mấy tấc về phía trước.
“Phập phập!” Mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực A Sử Na.
“Ngươi... Ngươi hèn hạ...” A Sử Na khó tin nói.
Vương Đằng lập tức dùng chút cương khí còn lại, đánh bay song chùy của A Sử Na, nhìn A Sử Na ngã xuống khỏi ngựa, cười nói: “Binh bất yếm trá, kiếp sau nhớ kỹ đừng xem thường người tàn tật.” Lập tức một kiếm chém đầu A Sử Na, vác đầu lên trường kiếm, giơ cao lên quát lớn: “Mạt tướng không nhục sứ mệnh!”
“Tốt!” Thương Biệt Ly thản nhiên nói.
“Không hổ là Tây Sở ta, không mất mặt.” Quý Vô Song cười nói.
Nếu Tần Tiêu Diêu ở đây, chắc chắn sẽ nói ngay rằng Vương Đằng của Trung Nguyên ta có tư chất làm Đại Đế.
Ngược lại, dị tộc Bắc Hoang thì mặt mày đầy tức giận, Thiền Vu Hung Nô thì tức giận mắng: “A Sử Na thằng ngu này, thật là làm mất mặt Hung Nô ta, biết vậy đã không cho hắn lên.”
Tứ hoàng tử Vu tộc, Vu Phương, phân tích nói: “Thực ra vừa rồi A Sử Na tướng quân đã chiếm thế thượng phong, nhưng đột nhiên lại bị tên người Trung Nguyên kia giết chết, nếu không lầm, vấn đề hẳn là nằm ở thanh kiếm kia.”
“Ngài nói là bọn người Trung Nguyên hèn hạ kia đã động tay động chân vào kiếm sao.”
“Cũng không thể trách người ta, chiến trường vốn là đao kiếm vô tình, ai nấy đều dựa vào thủ đoạn của mình, thắng mới là cách tốt.”
“Lão Tứ nói không sai, mọi người phải tập trung cao độ, đối với người Trung Nguyên ngàn vạn lần không được khinh thường, coi chừng lật thuyền trong mương.”
“Rõ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận