Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 177: Hủy diệt Phạm gia (một)

Chương 177: Hủy diệt Phạm gia (một)
“Trẫm chỉ sợ sau khi trẫm chết, thiên hạ Đại Chu sẽ đại loạn mất.” “Đại Chu vốn đã ở trong tình thế bấp bênh rồi, trẫm lại chỉ có hai vị công chúa, không có hoàng tử, không người kế vị.” “Trẫm vừa định nói rõ tình hình cho nhị đệ, nhưng không biết vì sao hắn lại nôn nóng như vậy, chưa kịp nói thì hắn đã đi rồi.” “Trên tấm bảng này trẫm đã bí mật giấu một đạo mật chỉ, nếu như trẫm mệnh yểu, sớm chết đi, ngươi lập tức lên đường đến Xã Tắc học cung, đón nhị hoàng tử về để hắn đăng cơ.” “Ngươi hiểu rõ chưa?” “Dạ, bệ hạ!” Thủ lĩnh Chu võng nghẹn ngào nói.
“Tốt, ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn một mình suy nghĩ thật kỹ.” “Dạ, bệ hạ!”
~~~~~~~ Đại Tần, Giang Bắc đạo, Giang Bắc phủ.
Nha môn Cẩm Y vệ.
Lý Nho mở lời: “Tối nay, giờ Tý hành động, từ trên xuống dưới, người nhà họ Phạm, một tên cũng không được để sống sót.” Huyền Vũ, Chu Tước nghi hoặc hỏi: “Đại nhân, không cần bắt sống để thẩm vấn sao?” “Không một ai được sống sót, như vậy bệ hạ mới không phải khó xử.” “Chứng cứ xác thực như thế, còn thẩm vấn cái gì, đây chẳng phải là lãng phí nhân lực vật lực à.” “Những người kia đều sẽ chết trong lúc chống cự, chúng ta cũng không còn cách nào khác.” “Thuộc hạ đã rõ.” ~~~~~~~ Tần hoàng thành, Tiêu Dao vương phủ.
Tần Tiêu Dao ngồi ở vị trí chủ tọa, Giang Ngọc Yến đứng bên cạnh.
Phía dưới là các văn thần võ tướng, chia thành hai hàng trái văn phải võ, ngồi ở phía dưới.
“Tối nay giờ Tý, bắt giữ Công bộ Thượng thư Phạm Thiên Hoành, phải làm sao cho kín, không để lộ chút tin tức nào.” “Tuân lệnh, chủ công!”
~~~~~~~~ Đêm.
Bỗng nhiên mưa nhỏ lất phất rơi xuống.
Đêm nay, ắt hẳn sẽ là một đêm không yên bình.
Giang Bắc đạo, Giang Bắc phủ, nha môn Cẩm Y vệ.
Hai ngàn tinh nhuệ Cẩm Y vệ tay cầm Phi Ngư Phục, tay nắm Tú Xuân đao, toàn bộ đã tập kết chờ lệnh.
Lý Nho quát lớn: “Ta, Cẩm Y vệ được đặc quyền của hoàng thượng, ‘chém trước tâu sau’.” “Hiện tại, nhà họ Phạm là phường tặc nhân làm loạn Đại Tần ta, coi thường bách tính, ăn hối lộ, làm trái pháp luật, khi nam phách nữ, ép mua ép bán, thông đồng với địch phản quốc, quan lại cấu kết với bọn phỉ, nuôi nhốt tư binh...… hết thảy có bảy mươi hai tội lớn, thân là tai mắt của bệ hạ, các ngươi nói chúng ta phải làm gì?” “Giết! Giết! Giết!” “Tốt lắm!” “Đem Phạm Thiên Nhẫn tới cho ta!” Tên trọng khảo gia Phạm Thiên Nhẫn bị người của Cẩm Y vệ áp giải đến.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của Phạm Thiên Nhẫn, Lý Nho cười nói: “Thật đáng thương a.” “Phạm Thiên Nhẫn, có phải ngươi vẫn còn đang thắc mắc không hiểu tại sao hành tung của mình lại bị bại lộ không?” “Không sai.” “Theo lý mà nói ta đi bằng mật đạo, cho dù Cẩm Y vệ các ngươi có lợi hại hơn nữa cũng không thể biết rõ tung tích của chúng ta được chứ.” “Đương nhiên!” “Cẩm Y vệ ta cũng là người, chứ không phải thần thánh.” “Đương nhiên là do người của chính ngươi bán đứng ngươi rồi.” Đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn khó tin nói: “Chẳng lẽ là cái thứ cẩu vật Trần Thanh Hà kia?” “Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi!” “Hắn…hắn sao dám?” “Căn nguyên sự tình ngươi đều đã biết, yên tâm mà lên đường đi.” “Yên tâm đi, trên đường ngươi sẽ không cô đơn, ta sẽ cho người nhà họ Phạm của ngươi, không sót một ai, xuống mồ cùng ngươi.” Nụ cười của Lý Nho trong mắt Phạm Thiên Nhẫn thực sự giống như ác quỷ.
“Ngươi…....” “Giết hắn, tế cờ!” “Dạ, đại nhân!” Răng rắc một tiếng.
Đầu của Phạm Thiên Nhẫn trực tiếp rơi xuống đất.
Trước khi chết, hắn vẫn không hiểu vì sao Trần Thanh Hà lại bán đứng mình, còn Lý Nho lại dám giết mình, mang theo mười vạn câu vì sao cứ vậy mà đi.
“Mang đầu của hắn lên.” Lý Nho nhẹ giọng dặn dò một bên Chu Tước.
Lập tức quát lớn: “Lập tức xuất phát, tấn công Phạm phủ, nếu gặp chống cự, giết không tha!” “Vâng!” Lập tức, Lý Nho chỉ huy hai nghìn Cẩm Y vệ thẳng tiến về phía đại bản doanh của Phạm phủ.
Ở nơi xa, trên một tòa nhà cao tầng, thủ lĩnh Hắc Băng Đài nhìn bóng dáng Cẩm Y Vệ đang rời đi, khó hiểu nói: “Ai, Cẩm Y vệ đã lớn mạnh rồi, về sau ngày tháng của Hắc Băng đài ta sẽ khó khăn.” Phía sau, một trong hai nhân viên Hắc Băng Đài đứng bên trái mở miệng nói: “Đại nhân, ngài không cần lo lắng, Hắc Băng Đài ta đã cắm rễ ở Đại Tần nhiều năm, Cẩm Y vệ mới thành lập bao lâu chứ, không uy hiếp được chúng ta đâu, lại nói ngài còn là người thân tín của hoàng thượng mà.” Tên nhân viên Hắc Băng Đài bên phải thì khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường.
“Ai, năng lực của Cẩm Y vệ quả thực quá mạnh, khuếch trương rộng, năng lực tình báo cũng mạnh, Hắc Băng Đài ta không sánh bằng. Nếu không phải chúng ta thành lập lâu rồi, e là đã sớm bị bọn họ vượt mặt rồi.” Tên nhân viên Hắc Băng Đài đứng bên phải trong lòng thầm nghĩ: “Nếu không phải trấn phủ sứ đại nhân bảo ta thông báo tin tức cho ngươi, ngươi làm sao mà biết được sớm như vậy, quả thực cũng chỉ là nằm mơ thôi.” Động thái lần này của Lý Nho là để phòng ngừa thủ lĩnh Hắc Băng Đài quá kiêng kị Cẩm Y Vệ, từ đó chuyển dời sự chú ý của Tần Hoàng sang Cẩm Y Vệ.
Vì vậy mỗi khi có tin tức, Cẩm Y Vệ đều báo cho người của Hắc Băng Đài trước, mà người truyền lời lại chính là hắn.
Hắn cũng thật khó, mỗi lần đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ bị bại lộ.
Hắn thật khổ tâm.
~~~~~~~ Thành chủ phủ.
Trần Thanh Hà nhìn về phía Phạm phủ, cười lạnh nói: “Tối nay sẽ là một ngày tốt.” Phía sau, một vị sư gia lo lắng nói: “Đại nhân, ngài chặn tin tức, không thông báo cho người của Phạm gia, không sợ bọn chúng về sau trả thù sao?” “Hừ, vậy bọn chúng cũng phải có ngày về sau chứ.” “Ta nói cho ngươi, Vũ Văn Thành Đô đã chỉ huy hơn một vạn tinh nhuệ cải trang xâm nhập vào Giang Bắc đạo rồi, thời gian của Phạm gia hết rồi.” “Vũ Văn Thành Đô có thể ngươi không biết là ai, ta nói cho ngươi hắn chính là người tự tay chém giết Nam Hàn Quân Thần Lý Thuấn Thần đấy, nhà họ Phạm trong tay hắn chẳng bằng con chó.” “Đại nhân, làm sao mà ngài biết được?” “Bản đại nhân tự nhiên có con đường riêng.” “Ngươi biết hôm nay vì sao bản đại nhân lại muốn nói nhiều với ngươi như vậy không?” Trong ánh mắt của vị sư gia tràn đầy vẻ không hiểu và lo lắng.
Ngay khi hắn còn đang ngây người.
Một thanh trường kiếm trực tiếp xuyên qua cơ thể hắn.
“Đại nhân, ngươi vì sao…...”. Sư gia khó nhọc nói.
“Ngươi cho rằng bản phủ không biết ngươi là người của Phạm gia phái tới giám thị ta sao?” “Buồn cười, buồn cười, nếu không phải để làm tê liệt nhà họ Phạm, bản phủ đã không để ngươi sống tới bây giờ rồi.” Lập tức, sư gia không cam lòng ngã xuống trong vũng máu.
Phía sau, ba tướng lĩnh mặc khôi giáp đang chờ mệnh lệnh của Trần Thanh Hà.
Ba người bọn họ chính là ba vị thống lĩnh phủ quân của thành chủ phủ.
“Đại nhân, chúng ta không cần giúp Cẩm Y Vệ một tay sao?” Bảo kiếm vào bao, thống lĩnh mở lời hỏi.
“Không cần, cứ ngồi xem kịch là đủ rồi.” “Tuân lệnh, đại nhân!” Trong mắt vị thống lĩnh lóe lên một tia dị sắc, cung kính nói.
Trần Thanh Hà quay lưng về phía hắn nên không hề phát hiện động tác này.
~~~~~~~ Giang Bắc quận, Bình Bắc Hầu phủ, Phạm gia.
Gia chủ Phạm gia, Phạm Thiên Tứ chau mày, đi qua đi lại.
“Sao lão Tứ vẫn chưa có tin tức gì vậy?” “Lão Nhị đến chỗ của Trần Thanh Hà đã mấy ngày rồi, vẫn chưa trở về, chẳng lẽ…” Hóa ra, để tránh Phạm Thiên Tứ suy nghĩ nhiều, Trần Thanh Hà đã nói cho ông ta biết Phạm Thiên Nhẫn ở lại chỗ ông mấy ngày, tiện thể xem xét mấy sổ sách.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua, vẫn chưa thấy về, điều này thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Mặc dù nhị đệ của ông có chút lỗ mãng, nhưng cũng biết nặng nhẹ chứ.
“Bái kiến gia chủ!” Một tên tử sĩ cung kính nói.
“Có tin tức của Nhị gia và Tứ gia không?” “Không có!” “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận