Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 364: nữ hoàng

Chương 364: Nữ hoàng Thiên Võ Hoàng Cung, điện Kim Loan.
Nữ hoàng Thiên Võ Võ Minh Chiếu ngồi ngay ngắn trên cao trên hoàng vị, quan sát phía dưới văn võ bá quan cùng Tần Tiêu Diêu.
Tần Tiêu Diêu khom người nói: “Đại Tần Tần Vương Tần Tiêu Diêu bái kiến nữ hoàng.” “Tần Vương miễn lễ.” “Đa tạ bệ hạ.” Tần Tiêu Diêu chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn qua nữ hoàng trên long ỷ trong truyền thuyết.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.
Quả không hổ là danh xưng đệ nhất mỹ nữ Thiên Võ, đệ nhất kỳ nữ tử Trung Nguyên.
Dung mạo nữ hoàng đơn giản chính là tựa như từ trong tranh bước ra, siêu phàm thoát tục, đẹp như tiên nữ, da thịt như tuyết, mày phượng dài nhỏ, đôi mắt như tinh tú như trăng rằm, mũi ngọc linh lung tinh xảo, má hồng hơi ửng, đôi môi son đào mọng nước, khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ không tì vết, dáng người uyển chuyển, thoát tục thanh nhã.
Nàng mặc long bào cực kỳ tôn quý, đội bảo quan hoa trâm, khí chất phi phàm, toàn thân trên dưới càng tỏa ra khí tràng cường đại không giận mà uy.
“Ngọa Tào, người phụ nữ có khí tràng thật mạnh, kiếp trước của mình cùng bây giờ có thể so sánh được chỉ có hai người.” “Nữ Đế duy nhất trong lịch sử Hoa Hạ và Giang Ngọc Yến trong võ hiệp.” “Đây mới đúng là nữ chính chứ.” “Có nên thu cả các nàng về một chỗ không, hắc hắc.” Tần Tiêu Diêu trong lòng nghĩ lệch lạc.
Đúng lúc này, nữ hoàng phía trên cất tiếng đánh gãy mộng đẹp của Tần Tiêu Diêu.
“Tần Vương, nghe nói ngươi chỉ dẫn theo năm tên thân vệ đã một mình tiến vào hoàng thành của trẫm.” “Không sai!” “Ngươi thật có gan đấy.” “Đó là vì tại hạ tin tưởng bệ hạ, bệ hạ chắc chắn sẽ cho người bảo vệ an toàn cho ta, tuyệt đối không thể để ta ở Thiên Võ xảy ra chuyện được.” “Cũng coi như thông minh.” “Nghe nói ngươi không chỉ có văn chương nổi bật, võ nghệ cũng siêu quần, không biết hôm nay trẫm có may mắn được thấy ngươi trổ tài.” “Bệ hạ có lệnh sao dám không tuân.” “Lục Hàn đâu!” “Bái kiến bệ hạ.” một người trẻ tuổi vạm vỡ khom người chào.
Nữ hoàng cất tiếng: “Đây là Võ Trạng Nguyên Thiên Võ của ta, hãy để trẫm xem thực lực của ngươi có lợi hại như lời đồn hay không.” “Vâng, bệ hạ!” Lục Hàn khinh thường liếc Tần Tiêu Diêu một cái, thản nhiên nói: “Điện hạ Tần Vương, đại điện chật hẹp, chi bằng chúng ta ra ngoài tỉ thí một phen đi, nếu không không cẩn thận làm ngươi bị thương thì phiền phức.” Tần Tiêu Diêu cười nói: “Không cần.” “Ba chiêu!” Tần Tiêu Diêu đưa ba ngón tay ra, thản nhiên nói.
“Ý ngươi là chúng ta đấu ba chiêu?” Lục Hàn khó hiểu nói.
“Hay là............” “Không, không, bản vương nói là trong ba chiêu sẽ đánh bại ngươi.” Tần Tiêu Diêu thản nhiên nói.
“Ngông cuồng hết mức!” “Bản quan một đường chém tướng, mới đăng lên ngôi Võ Trạng Nguyên Thiên Võ, há lại ngươi có thể xem thường bôi nhọ.” “Hôm nay bản quan sẽ dùng ngươi để rửa mối nhục này.” “Tới đi!” Tần Tiêu Diêu ngoắc ngoắc tay nói.
Hai người cách nhau bốn, năm trượng.
Lục Hàn ra tay trước.
Một bên văn võ bá quan đều lui qua một bên.
Chỉ thấy nó mũi chân khẽ chạm, thân thể trực tiếp nhảy lên không trung, lăng không bay vọt, vượt mười mấy bước xông thẳng đến trước mặt Tần Tiêu Diêu, rồi toàn bộ chân khí hội tụ ở tay phải, dốc sức tung ra một chưởng.
Đối mặt với chưởng lực mạnh mẽ như vậy.
Một bên Ngô Thượng Thư cùng các quan chức có quan hệ tốt với ông ta đều lộ vẻ hả hê, bọn hắn cho rằng Tần Tiêu Diêu dù không chết cũng phải trọng thương.
Nữ quan bên cạnh nữ hoàng thấp giọng nói: “Bệ hạ, có cần thần ra tay không ạ, một chưởng này của Lục đại nhân không hề giữ lại, rõ ràng là muốn giết chết Tần Vương.” “Không cần.” nữ hoàng thản nhiên nói.
“Ngươi không thấy từ đầu đến cuối Tần Vương kia đều không hề lộ vẻ sợ hãi, luôn điềm tĩnh tự nhiên sao?” “Loại người này hoặc là kẻ ngốc, hoặc là là người có thực lực cường đại, trẫm có khuynh hướng nghĩ theo vế sau hơn.” Ngay sau đó.
Xuất hiện cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Chưởng lực mạnh mẽ của Lục Hàn trực tiếp dừng lại cách Tần Tiêu Diêu ba thước, không thể tiến thêm chút nào.
“Chân khí ngoại phóng, chân khí tráo.” “Hắn là tông sư nội tu.” một võ tướng lên tiếng.
Một võ tướng khác kiến thức rộng rãi mở miệng: “Không thể nào, tông sư không thể nào làm được như vậy.” “Dù sao Lục Hàn chính là tông sư viên mãn, nếu Tần Vương cũng là tông sư thì không thể nào nhẹ nhàng tiếp được toàn lực một kích này của Lục Hàn như vậy được.” “Ý ngươi là hắn... Hắn là đại tông sư.” võ tướng kia khó tin nói.
“Chỉ có khả năng suy đoán này.” “Bệ hạ, điện hạ Tần Vương là đại tông sư, mà lại còn tu luyện một loại công pháp che giấu thực lực, không động thủ thì không thể nhìn ra nông sâu.” Nữ quan thân cận bên cạnh nữ hoàng nói.
“Quả thực là như vậy sao.” “Chân khí ngưng kết thành hình a.” “Đại tông sư hai mươi tuổi đúng là không thể tưởng tượng nổi.” Chỉ thấy Tần Tiêu Diêu bên trong chân khí tráo nhìn Lục Hàn mặt đã đỏ bừng lên, cười nói: “Lục Trạng Nguyên cố gắng thêm chút nữa đi, nếu ngươi không còn sức nữa thì để bản vương vậy.” “Ngươi...............” Lục Hàn tức giận đến sắp phát điên.
Lập tức càng tăng thêm chân khí vận chuyển, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, vậy mà lớp chân khí che chắn của Tần Tiêu Diêu vẫn không chút biến hóa, không hề lay động.
“Thôi đi, đừng hao phí sức lực nữa.” Tần Tiêu Diêu tùy ý nhấn một ngón tay.
Chỉ lực cường đại trực tiếp đánh Lục Hàn bay xa hơn ba trượng, vai phải lập tức bị bắn thủng một lỗ máu.
Lục Hàn trực tiếp bị trọng thương, nôn ra mấy cân máu, sau đó ngất lịm đi.
Tần Tiêu Diêu chậm rãi lên tiếng cười nói: “Bệ hạ, xin lỗi, nhất thời không khống chế được sức lực, làm bị thương Lục Trạng Nguyên, thật là xin lỗi.” Nữ hoàng nhìn Tần Tiêu Diêu tươi cười, nào có chút xin lỗi nào, cảm giác tựa như một chuyện hiển nhiên.
Nữ hoàng tức giận nói: “Luận bàn công bằng, tài nghệ không bằng người, đúng là đáng đời.” “Người đâu, mang cái đồ vô dụng kia xuống cho trẫm.” “Vâng, bệ hạ!” Thượng thư bộ Hình Ngô Bộ Liêu lên tiếng: “Khởi bẩm bệ hạ, Lục Trạng Nguyên cùng Tần Vương chỉ là luận bàn mà thôi, nhưng hắn ra tay thật quá nặng tay rồi, chỉ là luận bàn, không cần phải xuống tay nặng như vậy, xin bệ hạ trị tội hắn.” “Không biết hôm nay trong chuyện võ là nữ hoàng làm chủ, hay là Ngô đại nhân ngươi làm chủ vậy.” Tần Tiêu Diêu như cười như không nói.
“Đương nhiên là bệ hạ làm chủ.” “Tần Vương ngươi đừng có ở đó ly gián.” Ngô Thượng Thư bất mãn nói.
“Ha ha!” “Nếu là Nữ hoàng bệ hạ nói có tính, vậy vừa rồi bệ hạ đã nói luận bàn công bằng, đao kiếm không có mắt, bệ hạ đã không so đo, ngươi còn ở đó mà cằn nhằn cái gì, lẽ nào ngươi không hài lòng quyết định của nữ hoàng, hay là muốn tự mình thay nữ hoàng quyết định.” Ngô Thượng Thư ngẩng đầu nhìn nữ hoàng mày đã dựng ngược, thậm chí trên mặt nổi cả gân xanh, đang giận dữ nhìn chằm chằm mình.
Vội vàng quỳ xuống đất bái nói: “Bệ hạ, người tuyệt đối đừng nghe lời xúi giục của Tần Vương, Tần Vương này đúng là có ý đồ xấu, thần tuyệt đối không bất mãn ý của người, chỉ là thay đồng liêu............” Còn chưa dứt lời đã bị nữ hoàng đánh gãy.
“Im miệng, sự việc đã đến nước này rồi, không cần phải nói thêm nữa.” “Ngày mai gả công chúa, trẫm có chút mệt mỏi rồi.” “Có việc tấu trình, vô sự thì bãi triều.” Nữ quan bên cạnh nữ hoàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận