Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 422: mưu đồ bí mật

Chương 422: Âm mưu bí mật
Yến tiệc tan, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Nhưng vài nhà người đều trằn trọc không ngủ được.
Doanh trại của Tứ Đại Đế Quốc đều sáng đèn.
Trong doanh trại của Nguyệt Thị Đế Quốc.
Ba huynh đệ Nguyệt Thị đều tựa trên giường bàn bạc chuyện lớn.
“Khò khò…” Không lâu sau, Nguyệt Vô Ngủ đã ngáy lên.
“Tam đệ vẫn trước sau như một, ăn no ngủ kỹ a.” Nguyệt Vô Thiếu mặt đầy ý cười nhìn Nguyệt Vô Ngủ đang ngủ say, nói.
“Nhị đệ, chuyện Vu tộc ngươi không nói rõ trong thư, có phải có lời gì muốn nói?” “Ừ!” Nguyệt Vô Thiếu phức tạp nói.
“Rốt cuộc ngươi phát hiện ra điều gì?” “Ta phát hiện đại ca kết nghĩa của chúng ta, Khổng Lệnh Minh, dường như không chỉ hợp tác đơn giản với người Bắc Hoang. Chắc chắn có bí mật không thể nói ra.” “Tiến công Hàm Cốc Quan, tiêu hao liên quân Tây Vực, chính là âm mưu của hắn.” “Chẳng phải chuyện này do mấy nhà chúng ta cùng nhau bàn bạc sao?” “Cuối cùng bốn nhà chia đều Tây Vực, như Tứ quốc Trung Nguyên, mỗi người làm vua một cõi.” “Không, đại ca!” “Khổng Tước Đế Quốc là đệ nhất đế quốc Tây Vực. Quốc chủ Khổng Tước dã tâm bừng bừng, muốn bắt chước Đại Chu thống nhất toàn bộ Tây Vực, rồi tiến quân Trung Nguyên.” “Thông qua lần tiến công Hàm Cốc Quan để tiêu hao binh lực các quốc gia Tây Vực. Sau đó từng bước xâm chiếm, để đạt đến tình trạng một nhà độc đại.” “Hắn muốn là nhất thống toàn bộ Tây Vực, chứ không phải cùng mấy nhà chúng ta chia đều.” “Ý nghĩ đó cũng bình thường thôi, dù sao có thể độc chiếm, ai lại muốn chia đều. Nhưng hắn phải có thực lực đó chứ.” “Khổng Tước Đế Quốc dù là đệ nhất đế quốc Tây Vực, nhưng ba nhà chúng ta liên hợp lại, hắn không có cơ hội thắng.” “Vậy nếu hai đánh hai thì sao?” “Chuyện này sao có thể?” “Ta từng nhiều lần trong đêm phát hiện lão tam bí mật mưu đồ với lão đại.” “Một lần đi tiểu đêm, ta nghe được tin tức kinh người. Đó là Lâu Lan Đế Quốc đã bị Khổng Tước Đế Quốc nắm trong tay.” “Chuyện này sao có thể?” “Lâu Lan Đế Quốc tuy là yếu nhất trong bốn nhà, nhưng dù sao cũng truyền thừa mấy ngàn năm, nội tình phi phàm.” “Ta nghi ngờ người Vu tộc và người Khổng Tước Đế Quốc đã đạt thành một loại giao dịch. Bọn họ chắc chắn đã thông đồng với nhau từ lâu.” “Nếu không vì sao người kia vừa nói tên của mình, Khổng Lệnh Minh đã biết hắn là con trai thứ hai của tộc trưởng Vu tộc. Nói rõ hắn rất hiểu Vu tộc.” “Có lý!” “Xem ra bây giờ chúng ta chỉ có một con đường. Đó là liên hợp với Tắc Lưu Cổ Đế Quốc.” “Chỉ có thể như vậy.” “Hai đánh hai, miễn cưỡng duy trì.” “Ngươi đã thử trao đổi với Tắc Lưu Cổ chưa?” “Chưa. Nói suông không bằng chứng. Lão Tứ chưa chắc đã tin, còn có thể cảm thấy ta đang ly gián tình huynh đệ.” “Lão Tứ Tắc Lưu Cổ là người cố chấp. Hắn không thấy chứng cứ thì sẽ không tin. Nhất định phải để hắn thấy âm mưu bí mật của Khổng Tước Đế Quốc và Lâu Lan Đế Quốc mới được.” “Ừm!” “Lần này chúng ta phải bảo tồn sinh lực, đối phó với kiếp nạn tương lai. Dù sao lúc này cũng khó phân biệt ai là địch, ai là bạn.”
Trong doanh trại của Khổng Tước Đế Quốc.
Không chỉ có Khổng Lệnh Minh mà còn có hai người thần bí. Một là Lâu Bán Thành, người còn lại là Vu Hình của Vu tộc.
Khổng Lệnh Minh mở lời: “Nhị hoàng tử, khi nào các ngươi đánh Nhạn Môn Quan?” “Yên tâm. Chính là mấy ngày này thôi.” “Trước khi bản vương đến đây, cao thủ trong tộc ta đã lục tục phân tán khắp Bắc Hoang, bắt đầu triệu tập toàn bộ bách tộc, toàn lực xuất kích. Lần này nhất định phải đánh tan Nhạn Môn Quan, giết vào nội địa Trung Nguyên, rửa mối hận Thượng Cổ.” “Không biết quý tộc có cường giả Nhân Tiên cảnh giới đại viên mãn không?” “Bây giờ ở Trung Nguyên, thậm chí Tây Vực, Bắc Hoang, Nam Hải, Bắc Hải cũng không có Nhân Tiên đại viên mãn.” “Thời điểm chưa đến. Đại tế ti trong tộc ta cảm nhận linh khí đã bắt đầu thức tỉnh. Trong vòng một năm, linh khí sẽ trở lại thời đại Thượng Cổ. Đến lúc đó mới là thời điểm Nhân Tiên đại viên mãn xuất hiện.” “Khi đó, thông đạo giữa vùng biển vô tận và chúng ta sẽ mở ra. Người trong vùng biển vô tận có thể sẽ đến đây. Vì thế phải nhất thống Trung Nguyên và tứ di trước khi bọn họ đến thì mới có thực lực đối kháng. Nếu không, chỉ có thể bị động chịu đánh.” “Quý tộc bây giờ tái xuất có lực lượng quét sạch thiên hạ?” Khổng Lệnh Minh lại dò xét.
Vu Hình hờ hững liếc nhìn hắn.
“Vu tộc ta dám tái xuất, tự nhiên có thực lực tranh giành thiên hạ, chiếm đoạt Trung Nguyên.” “Không ngại nói cho ngươi biết, toàn bộ bách tộc Bắc Hoang, thậm chí cả tam đại giáo phái đã vô điều kiện thần phục Vu tộc ta. Toàn bộ bách tộc Bắc Hoang đang tập kết.” “Lần này là quyết chiến giữa Bắc Hoang và Trung Nguyên. Bên thắng sẽ quyết định vị trí bá chủ ngàn năm sau.” “Các ngươi ở Tây Vực đừng nghĩ đục nước béo cò. Nội tình của tứ quốc Trung Nguyên không đơn giản như các ngươi tưởng. Đặc biệt là ba nước Đại Chu, Bắc Thương, Tây Sở. Nội tình mười phần thâm hậu. Đại Tế Ti trong tộc ta từng nói rằng khi ba nước đó dốc toàn lực, ba mươi sáu nước Tây Vực các ngươi không có sức chống cự, không tốn nhiều sức đã bị san bằng.” “Nhị hoàng tử có hơi phóng đại quá rồi đó?” “Ngươi có biết át chủ bài của tứ quốc Trung Nguyên bây giờ vẫn chưa dùng tới không?” “Tứ đại vương bài của Bắc Thương không phải là quân đội lợi hại nhất của Bắc Thương. Ngươi hẳn biết danh tiếng của Bắc Thương Long Kỵ. Bọn họ còn trên cả tứ đại vương bài. Mệnh danh là vương bài trong vương bài, lấy một địch mấy chục, thậm chí một địch trăm, chưa từng bại trận.” “Ngươi nghĩ Bắc Thương có Bắc Thương Long Kỵ, Tây Sở, Đại Chu không có nội tình sao?” “Thậm chí cả Đại Tần đều có lá bài tẩy của mình.” “Vì vậy đừng xem thường nội tình Trung Nguyên. Từ xưa đến nay, bọn họ vẫn chiếm cứ nơi này. Tài nguyên vô số, yêu nghiệt mọc lan tràn. Ai biết ẩn giấu bao nhiêu át chủ bài.” “Nếu không phải người Trung Nguyên thích nội đấu, Tây Vực các ngươi chắc đã bị Tây Sở san bằng rồi.” “Cái này…” “Xem ra tình báo của Tây Vực ta vẫn chưa đủ chính xác.” “Không biết nhị hoàng tử làm sao biết được?” “Chúng ta đã phá hủy Thiên Cơ Các phân bộ ở Bắc Hoang, trong hồ sơ của họ đều ghi chép.” “À, Đại Tế Ti trong tộc ta nói với ngươi. Nếu muốn quyết chiến với Trung Nguyên, nhất định phải phá hủy phân bộ Thiên Cơ Các ở Tây Vực các ngươi trước. Nếu không tình hình của các ngươi sớm muộn cũng bị đưa đến tổng bộ Thiên Cơ Các.” “Thiên Cơ Các chẳng phải luôn không hỏi thế sự sao?” “Nói cho cùng, người Thiên Cơ Các cũng là người Trung Nguyên, mà đối với họ, ta là dị tộc. Những chuyện nhỏ nhặt có thể họ mặc kệ. Nhưng nhỡ đến tình cảnh vong tộc diệt chủng, họ có thể khoanh tay đứng nhìn không?” “Đáp án là không. Dù sao họ cũng là người Trung Nguyên, cùng chung dòng m áu.” “Ta đã biết.” “Lão tam, ngươi phụ trách phân bộ Thiên Cơ Các chỗ các ngươi. Ta đi phụ trách chỗ chúng ta.” “Được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận