Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 598: Hạng Vũ đại phát thần uy

Chương 598: Hạng Vũ đại phát thần uy
Mấy tên Vô Song Thần Tướng cũng đều tự mình tìm được đối thủ tương ứng.
Lã Bố vẫn tìm được đối thủ cũ là Triệu Nhật Sơn!
Phó tướng Lâm Tuyết thì đối đầu với Tiết Nhân Quý.
Phi Vũ dẫn đầu Tống Thị huynh đệ, Tống Sư Đạo, Tống Sư Phạm nghênh đón Tiết Đinh Sơn cùng Phàn Lê Hoa.
Trương Đạo Huyền giao chiến với Hạng Vũ, còn Sở Thị Ngũ Hùng thì trợ chiến bên cạnh.
Trận chiến kịch liệt nhất chính là giữa Hạng Vũ và Trương Đạo Huyền, Trương Đạo Huyền thế mà có thể chống đỡ được mười chiêu khi Hạng Vũ toàn lực xuất thủ, cho thấy thực lực không tầm thường.
"A, ngươi cũng là Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ ba?"
"Không đúng, hình như là đột phá thất bại?" Hạng Vũ nghi hoặc nhìn Trương Đạo Huyền.
"Các hạ không chỉ có thực lực cao cường, tầm nhìn cũng phi phàm."
"Tại hạ đúng là đã từng đột phá đến Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ ba, nhưng không may là thất bại, sau đó lại ngã về cấp độ thứ hai."
"Bản công thấy ngươi cũng là nhân tài, sao không bỏ gian tà theo chính nghĩa, quy hàng ta Đại Tần." Hạng Vũ trước giờ chưa từng thế mà lại bắt đầu chiêu hàng.
Dù sao hắn cũng cảm thấy người trước mắt là kỳ tài khó gặp, người này không chỉ từ bỏ nội tu chuyển sang ngoại tu, hơn nữa còn thiếu chút nữa tu luyện đến Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ ba, nên Hạng Vũ mới có chút quý trọng nhân tài.
"Ha ha, hoàng khẩu tiểu nhi, thế mà còn đòi chiêu hàng lão phu, lão phu tuổi tác làm ông của ông ngươi còn dư, đừng có đấu khẩu, tranh tài cao thấp đi."
"Tốt, ngươi cái lão thất phu, ngươi thành công chọc giận Lão tử, hôm nay Lão tử nhất định chém ngươi!"
"Tốt, để lão phu xem xem cái gọi là Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ ba của ngươi có gì thực lực!"
Hạng Vũ toàn lực vung ra một kích, Kích Mang cường đại nhắm thẳng đến Trương Đạo Huyền mà đi.
Trương Đạo Huyền trường thương trong tay không ngừng vung vẩy, từng đạo thương mang bắn ra.
"Phanh!"
Kích Mang và thương mang va vào nhau tạo ra một vụ nổ lớn.
Hạng Vũ không hề nhúc nhích, còn Trương Đạo Huyền thì lùi về sau năm bước mới dừng lại.
Thấy sư phụ rơi vào thế hạ phong, Sở Thị Ngũ Hùng liền muốn xông lên tấn công Hạng Vũ, nhưng bị Trương Đạo Huyền ngăn lại.
"Dừng tay!"
"Trận chiến này để vi sư tự mình làm!"
Trương Đạo Huyền cảm thấy Hạng Vũ chính là thời cơ để hắn đột phá, Vô Song cấp độ thứ ba hắn đã khát khao mấy chục năm, dù sao hắn bây giờ đã hơn trăm tuổi, khí huyết đã bắt đầu suy giảm, lần này không đột phá được thì chắc chắn không còn cơ hội nữa.
Lập tức hai người lại bắt đầu giao chiến, thương kích không ngừng chạm vào nhau.
Trong lúc nhất thời hai người đánh có đi có lại, Trương Đạo Huyền càng đánh càng mạnh, căn bản không giống như một lão nhân trăm tuổi.
Đang giao đấu với Trương Đạo Huyền, Hạng Vũ dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên người hắn, không nhịn được hỏi: "Ngươi và Sở Bá Thiên có quan hệ thế nào, vì sao ta lại thấy được bóng dáng của hắn trên người ngươi."
Nghe đến Sở Bá Thiên, tay Trương Đạo Huyền khựng lại, hình như nhớ đến chuyện không hay nào đó.
"Hắn cũng xuất thân từ môn hạ của ta, chính là đồ đệ bất tài nhất của ta."
Sở Bá Thiên đúng là được vinh dự là người gác cổng của Vô Song Thần Tướng, dù chỉ ở cấp độ thứ hai, nhưng ngay cả đa số Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ nhất cũng đánh không lại.
"Xem ra hắn dùng phương pháp đốt cháy giai đoạn, nếu không không thể có chuyện Vô Song Thần Tướng cấp độ thứ hai mà đến ba chiêu của mình cũng không đỡ nổi." Hạng Vũ thầm suy đoán.
Dù sao Trương Đạo Huyền đã hơn trăm tuổi mà còn có thể đỡ được của Hạng Vũ mười mấy chiêu.
"Không cần nhắc đến hắn, tái chiến!" Trương Đạo Huyền dường như không muốn đề cập đến Sở Bá Thiên.
Lập tức hai người lại lần nữa giao chiến, trường thương múa động, kích quang lấp lánh, tiếng la hét của binh lính cùng tiếng vó ngựa vang lên, tựa như một trận đấu sinh tử.
Vì đối phó Hạng Vũ, Trương Đạo Huyền, người đã mấy chục năm chưa từng mặc giáp, lại một lần nữa mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, tựa như một Chiến Thần già nua, ánh mắt kiên định và kiên nghị.
"Ngươi rất không tệ!" Hạng Vũ tán thán.
"Ngươi là người duy nhất mà bản tướng gặp được có thể giao chiến với bản tướng đến mức này từ khi nhập thế."
"Kẻ nào có thể đỡ được ba chiêu của bản tướng có thể nhập Vô Song!"
"Kẻ nào đỡ được mười chiêu của bản tướng có thể nhập Vô Song cấp độ thứ hai."
"Mà ngươi đỡ được của bản tướng tận hai mươi chiêu, trong Trung Nguyên võ tướng lúc có ngươi một chỗ đứng chân."
"Đa tạ các hạ khích lệ!"
"Lại đến một trận chiến!"
Trường thương của hắn múa càng lúc càng mạnh, chiêu chiêu tràn đầy sát cơ, Hạng Vũ không ngừng vung Quỷ Thần kích ra đỡ, thuận thế tấn công hắn, sau khi đỡ được một kích của Hạng Vũ, hai người nghiêng người giao nhau rồi lướt ra.
Đột nhiên trường thương trong tay Trương Đạo Huyền nhanh chóng đổi hướng, trở tay cầm thương, rồi trực tiếp đâm ra từ dưới nách.
Hồi mã thương, một trong những sát chiêu của Thương Đạo.
Trường thương của hắn như tia chớp, trực tiếp đâm về phía sau lưng Hạng Vũ, Hạng Vũ phản ứng cũng nhanh, trực tiếp dùng một chiêu Tô Tần cõng kích.
"Keng!"
Mũi thương đâm vào chuôi Quỷ Thần kích tạo ra một tia lửa, còn lưu lại một vệt trắng.
Hạng Vũ lại càng ra sức rung, Trương Đạo Huyền người và súng trực tiếp bị chấn xuống ngựa, không đợi hắn kịp phản ứng, Hạng Vũ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tung ra một chiêu lực phách Hoa Sơn.
Trương Đạo Huyền gắng gượng chịu đựng cơn đau vội vã gạt ngang thương trước người để ngăn cản một kích nặng nề này.
"Phanh!"
Tuy rằng đỡ được một kích này, nhưng bản thân hắn cũng không dễ chịu, người trực tiếp bị đánh lùi vài chục bước mới dừng lại được, một ngụm máu tươi cũng không nhịn được mà phun ra.
Thấy Hạng Vũ tiếp tục tiến tới, lại nhìn thấy Sở Thị Ngũ Hùng vẫn không nhúc nhích, Trương Đạo Huyền không khỏi nổi giận mắng: "Mẹ nó chúng mày còn nhìn cái gì, mau lên đi chứ."
"Đạp mẹ nó, Lão tử không để cho chúng mày lên, ngược lại là thật không lên, thật muốn nhìn Lão tử chết à." Trương Đạo Huyền bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Mấy tên đồ đệ này của mình thật sự là không ai dùng được, chẳng ai nên cơm cháo gì.
Gỗ mục không thể chạm khắc!
"Sư phụ, chúng ta đến!"
Lập tức Sở Thị Ngũ Hùng bắt đầu xuất thủ vây giết Hạng Vũ, năm người phối hợp ăn ý trong lúc nhất thời vậy mà thật sự ngăn trở được thế tấn công của Hạng Vũ để bọn họ sư phụ có thời gian thở dốc.
Trương Đạo Huyền từ trong ngực lấy ra một viên đan dược lập tức nuốt vào, sắc mặt hồng hào lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Ước chừng ba hiệp sau, lão đại trong Sở Thị Ngũ Hùng mở miệng nói: "Sư phụ, chúng ta sắp không chống nổi, ngài nhanh lên chút đi."
Nghe thấy lời này sắc mặt Trương Đạo Huyền lập tức đen như than, mẹ nó Lão tử vừa khôi phục được chút nguyên khí liền đòi Lão tử lên, đây là muốn giết ta hả, một đám nghiệt đồ.
Lập tức Trương Đạo Huyền cố nén vết thương, cầm theo trường thương bị Hạng Vũ đánh cong rồi gia nhập vào đội ngũ vây công Hạng Vũ.
Lấy sáu đánh một.
"Phanh!"
Một tiếng nổ lớn.
Lão Ngũ trong Sở Thị Ngũ Hùng trực tiếp bị Hạng Vũ đá bay ra ngoài, ngay sau đó lão Tứ, lão Tam liên tiếp bị đá bay ra khỏi vòng chiến.
"Địch nhân quá mạnh, mau rút!"
Lập tức lão đại và lão nhị của Sở Thị Ngũ Hùng còn lại, cùng với Trương Đạo Huyền ba người định rút lui.
Chỉ thấy Hạng Vũ nhảy vọt đến trước mặt ba người, tiện tay vung ra một kích.
"Phốc phốc phốc!"
Ba người trực tiếp bị đánh bay, máu tươi phun ra như mưa.
Lão đại và lão nhị trong Sở Thị Ngũ Hùng không biết lấy đâu ra dũng khí trực tiếp chạy về phía Hạng Vũ, chắn trước mặt hắn, đồng thanh hô: "Sư phụ, đi mau!!!"
Hai người bị Hạng Vũ đá bay đi, rồi lại chạy về, sau đó lại bị đá bay đi, sức sống dai dẳng như Tiểu Cường.
"Sư phụ, nhớ báo thù cho chúng ta!!!"
Lập tức khí thế trên người hai người bắt đầu tăng lên không ngừng, rõ ràng là muốn tự bạo.
"Muốn chết!"
Hạng Vũ đánh bay hai người rồi cấp tốc nhảy về phía sau.
Ầm ầm hai tiếng nổ mạnh!
Mặt đất trực tiếp bị nổ thành hai cái hố sâu rộng hơn ba trượng.
Bên ngoài hố sâu, Hạng Vũ nhìn Trương Đạo Huyền dẫn theo ba người chạy vào Gia Lăng Quan, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
"Lần sau xem còn có đồ đệ nào thay ngươi làm tấm mộc nữa không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận