Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 803: cầm xuống treo trên bầu Thiên Quan

Chương 803: Hạ được Treo Thiên Quan
Trung Châu, Treo Thiên Quan.
Đại Tần tập kết 600.000 đại quân áp sát chân thành, người lĩnh quân chính là Vu Khiêm, phó tướng là Viên Sùng Hoán, Đa Nhĩ Cổn.
Không nói lời nào, mấy chục vạn đại quân lập tức tham gia vào chiến dịch công thành. Sau ba ngày huyết chiến, quân Tần tử trận 200.000 người, Đại Chu tử trận 400.000 người. Tòa trọng trấn thứ hai ở phương đông này cuối cùng đã bị quân Tần công phá. Cơ Phiếu Miểu thấy đại thế đã mất, đành phải suất lĩnh tàn binh bại tướng rút lui.
Từ đây, Treo Thiên Quan đã thuộc về Đại Tần. Trong số mười ba tòa trọng trấn cứ điểm, giờ đã có sáu tòa bị Đại Tần công chiếm, tương đương với một nửa Trung Châu đã được đưa vào bản đồ Đại Tần.
Lần này có thể thành công là vì ba nguyên nhân.
Thứ nhất là tinh thần dũng cảm tiến lên, phấn đấu quên mình cùng với chiến lực cường đại của tướng sĩ Đại Tần.
Thứ hai chính là sự lợi hại của các cơ quan thú cường đại; vì không có thuật sĩ kiềm chế, nên cơ quan thú chính là không đâu địch nổi.
Cuối cùng là nhờ A Thanh cùng đông đảo hộ quốc cung phụng ra tay. Bọn hắn dùng thủ đoạn cường đại, lôi đình xuất kích, làm thay đổi chiến cuộc, giảm bớt thương vong cho quân Tần, nếu không quân đội Đại Tần tuyệt đối không chỉ tử trận hai trăm ngàn người.
***
Đại Chu đế đô, Trung Châu Thành, hoàng cung.
“Khởi bẩm Thiên tử, ba đạo trọng trấn ở các hướng đông, tây, nam của Đại Chu ta đã mất hai, Đại Chu ta đã rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.” Thủ lĩnh Mạng Nhện nói.
“Đáng chết! Thật sự không ngờ tốc độ của Đại Tần lại nhanh chóng như vậy, đã công chiếm được sáu tòa trọng trấn của Đại Chu ta.”
Đúng lúc này.
Một thân ảnh như u linh trực tiếp xuất hiện trong đại điện.
“Bái kiến Thiên tử!” Bóng đen hiện thân, cung kính nói.
Người tới chính là Ảnh Vệ của Cơ gia.
“Chuyện gì?”
“Lão tộc trưởng cho mời.”
“Trẫm biết.”
“Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm lát nữa sẽ đến.”
“Vâng!”
“Hoàng huynh, chúng ta cùng đi một chuyến đến đế lăng.”
“Được!” Âm thầm truyền đến giọng nói của Cơ Hạo Thiên.
***
Thiên Huyền Sơn Mạch, Đại Chu Đế Lăng.
Cơ Hạo Nguyệt, Cơ Hạo Thiên, và tứ thần tướng, sáu người cùng đi tới nơi sâu nhất của đế lăng.
Nơi sâu nhất đế lăng linh khí dày đặc như mưa, không hề thua kém Vùng Biển Vô Tận, thậm chí ở một số phương diện còn hơn.
Bởi vì nơi này còn ẩn chứa long khí mà Đại Chu đã tích tụ hơn tám trăm năm. Mặc dù thứ này không thể sờ, không thể thấy, nhưng nó lại chân thực tồn tại.
Việc Cơ Hạo Nguyệt cùng đông đảo tộc lão Đại Chu có thể đột phá, phần lớn nguyên nhân là nhờ vào long khí này, sau đó mới đến lượng linh khí dồi dào kia, cuối cùng là thêm vào nội tình ba triều đại. Chính vì vậy mới có thể trong thời gian ngắn như thế tạo ra một nhóm lớn cường giả.
Nhưng chung quy đây là thành tựu Hậu thiên, chỉ có thể đạt tới Đạp Thiên bước đầu tiên đã là cực hạn. Bởi vì rất nhiều tộc lão Đại Chu tuổi tác đã khá lớn, khí huyết suy bại, đột phá đến Đạp Thiên bước đầu tiên đã là giới hạn của bọn họ.
Dù sao những người có thể được gọi là tộc lão, người trẻ nhất cũng đã đến tuổi cổ hi.
“Lão tổ, không biết ngài gọi trẫm đến đây có chuyện gì?”
“Chẳng lẽ kế hoạch Hóa Thần đã hoàn thành?”
“Cũng gần xong rồi!”
“Bọn hắn hẳn là sắp xuất quan rồi, đến lúc đó là có thể cùng Đại Tần quyết một trận tử chiến.”
“Ngươi có phải định lại chia binh tiến về ba đạo trọng trấn cứ điểm kia để chặn đánh quân Tần tấn công không?”
“Không sai!”
“Không cần làm vậy. Đại Tần chia quân ba đường tấn công Đại Chu chính là để phân tán binh lực của Đại Chu ta, từ đó bị bọn hắn đánh tan từng bộ phận.”
“Cứ để ba tòa trọng trấn cứ điểm kia cho bọn hắn. Tập trung tất cả binh lực về Trung Châu Thành, đến lúc đó quyết một trận tử chiến với Đại Tần ngay tại đây.”
“Thắng thì chúng ta có thể tiếp tục tranh giành Trung Nguyên.”
“Thua thì tất cả sẽ về với Quy Khư, đất về với đất.”
“Lão tổ, ngài rất lo lắng sao?” Cơ Hạo Thiên đang đứng một bên mở miệng hỏi.
“Lúc đầu lão phu tưởng Đại Tần chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi, không ngờ nội tình của bọn hắn lại sâu như thế, cao thủ lại càng tầng tầng lớp lớp.”
“Lão phu đã xem chiến báo từ các nơi, thực lực của Đại Tần, thực sự mà nói, là hơn chúng ta.”
“Nhất là về mặt cao thủ đỉnh cấp, nếu đoán không lầm thì Hạng Vũ, Lý Tồn Hiếu, Kim Đài ba người đều đã là Đạp Thiên bước thứ ba.”
“Mà Đại Tần cũng có bốn người ở Đạp Thiên bước thứ hai là A Thanh, Tuân Huống, Vô Danh, Mộ Ứng Hùng.”
“Còn Đạp Thiên bước đầu tiên thì càng nhiều, ít nhất cũng có mấy chục người.”
“Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là không ai biết đây có phải là toàn bộ nội tình của Đại Tần hay không. Nếu bọn hắn vẫn còn ẩn giấu thực lực, vậy thì hy vọng của Đại Chu chúng ta thật sự rất xa vời.”
“Khởi bẩm lão tổ, Phiếu Miểu Thái Thượng cầu kiến.”
“Để hắn vào đi!”
Cơ Phiếu Miểu chính là Thái Thượng trưởng lão của Cơ gia, không chỉ có thân phận vô cùng tôn quý, mà thực lực cũng cực kỳ cường đại.
“Gặp qua Thái Thượng trưởng lão!” Tứ thần tướng khom người nói.
“Ừm!”
“Gặp qua lão tổ, Thiên tử, tộc trưởng.” Cơ Phiếu Miểu thi lễ nói.
“Ngươi có chuyện gì?”
“Ta đã đưa người của Hắc Ám Giáo Đình tới Trung Châu Thành.”
“Thái Thượng trưởng lão, sao ngươi dám làm như vậy?”
“Ngươi làm vậy là coi trời bằng vung!” Cơ Hạo Nguyệt có chút kích động nói.
“Thiên tử, không cần kích động như vậy. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.”
“Đại Tần thế lớn, chúng ta phải mượn lực, nếu không trận đại chiến này thật sự khó mà thắng được.” Cơ Hạo Thiên nói.
Lão tộc trưởng Cơ Thiên Quân cũng không lên tiếng, hiển nhiên là hoàn toàn đồng ý với lời của Cơ Hạo Thiên.
Huống hồ, vốn dĩ là hắn bảo Cơ Phiếu Miểu đi liên hệ với người của Hắc Ám Giáo Đình.
“Nhưng làm vậy rất dễ bị thần dân Trung Nguyên đâm cột sống.”
“Lịch sử là do kẻ thắng viết. Đến lúc đó chúng ta thắng, muốn viết thế nào thì viết thế ấy.”
“Hạo Nguyệt, ngươi không cần bảo thủ như vậy. Lúc này, Đại Chu nhất định phải đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết mới được.” Cơ Thiên Quân lên tiếng.
Sắc mặt Cơ Hạo Nguyệt có chút âm trầm, không nói gì.
Thấy Cơ Phiếu Miểu có vẻ muốn nói lại thôi, Cơ Thiên Quân hỏi: “Ngươi còn chuyện gì sao?”
“Có!”
“Sứ giả của Tây Vực và Bắc Hoang cầu kiến.”
“Bọn hắn có chuyện gì?”
“Hợp tác!”
“Bọn hắn nói có thể phái cao thủ đến đây giúp chúng ta cùng đối kháng Đại Tần, sau khi chiến thắng thì cần phải cắt nhường Hàm Cốc Quan và Nhạn Môn Quan cho bọn hắn.” Cơ Phiếu Miểu nhìn lướt qua mấy người rồi nói.
“Sao có thể như vậy được?”
“Hàm Cốc Quan và Nhạn Môn Quan là cửa ngõ của Trung Nguyên ta. Nếu giao cho bọn hắn, bọn hắn có thể tùy thời tiến vào chiếm giữ đại địa Trung Nguyên, đến lúc đó dân chúng khẳng định sẽ thâm thụ độc hại.”
“Việc này trẫm tuyệt đối không cho phép!” Cơ Hạo Nguyệt giận dữ nói.
“Yên tâm đi, Thiên tử, chúng ta chắc chắn sẽ không làm chuyện bán nước cầu vinh.”
“Sắc trời không còn sớm, hôm nay đến đây thôi. Tứ thần tướng, đưa Thiên tử về nghỉ ngơi đi.” Cơ Thiên Quân ra lệnh.
“Vâng!”
Lập tức, Tứ thần tướng mở miệng nói: “Thiên tử, chúng ta hồi cung thôi.”
Kể từ khi từ chiến trường trở về, sau khi chứng kiến sự cường đại của Đại Tần, Tứ thần tướng đã không còn hăng hái như xưa, ngược lại trở nên trầm lặng, nội liễm hơn nhiều.
Cơ Hạo Nguyệt nhìn sâu vào mấy người họ, không nói lời nào, trực tiếp quay người rời đi.
Hắn biết mấy người này muốn họp riêng, bàn bạc những chuyện mà chính mình không muốn nghe, không muốn làm.
Mặc dù thân là Thiên tử Đại Chu, nhưng hắn cũng không thể quyết định mọi việc, bởi vì tất cả đại quyền của Cơ gia đều nằm trong tay lão tộc trưởng Cơ Thiên Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận