Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 71: Một đêm đầu bạc, thiên tử gấp chiếu

Chương 71: Một đêm đầu bạc, thiên tử gấp chiếu
Ngoài cửa tất cả mọi người chạy vào.
Nhìn Ân Bất Phàm nằm trong lòng Ân Vô Hối, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ bi thương.
"Phu quân (phụ thân)(tỷ phu)." Mọi người khóc thét lên.
Chỉ thấy Ân Vô Hối loạng choạng ôm thi thể Ân Bất Phàm chậm rãi đi ra ngoài phòng.
Mọi người khó hiểu hỏi: "Đại bá, người định làm gì vậy?"
Chỉ có Trầm Phi Hoa biết chút ít nội tình, cản mọi người lại, "Mẫu thân... Người sao có thể để đại bá làm bậy."
Trầm Phi Hoa biết rõ vị trí của đại ca Ân Vô Hối trong lòng tướng công mình quan trọng không kém gì nàng, thậm chí còn hơn.
Mọi người theo Ân Vô Hối ra ngoài phòng, chỉ thấy Ân Vô Hối ôm Ân Bất Phàm đạp không rời đi.
"Đại ca, người... vết thương của người chưa lành, không thể vận dụng chân khí, nếu không dễ bị phản phệ đấy!"
Không trúng, khóe miệng Ân Vô Hối một tia máu tươi tràn ra, nhưng vẫn đạp không rời đi.
Bởi vì hắn phải hoàn thành nguyện vọng duy nhất của đệ đệ.
Trầm Phi Hoa bắt đầu giải thích: "Phụ thân các ngươi vừa mới dặn dò chuyện hậu sự của mình."
"Bây giờ là thời gian chiến tranh, mọi thứ phải đơn giản."
"Hắn chỉ có một yêu cầu."
"Đó là mặc đồ táng tại từ đường, di cốt chôn ở Nhạn Sơn."
Nàng biết nguyện vọng của Ân Bất Phàm từ rất lâu trước đó, bởi vì vài ngày trước hắn đã bí mật chuyển hai cỗ quan tài đến Nhạn Sơn, có lẽ hắn đã sớm đoán được kết cục của mình, cả Ân phủ chỉ có nàng biết chuyện này.
"Mẫu thân, Nhạn Sơn là ngọn núi nhỏ gần Nhạn Môn Quan của chúng ta sao?"
"Không sai!"
"Vì sao phụ thân muốn chôn di cốt ở đó?"
"Bởi vì đó là nơi tuổi thơ của phụ thân con và đại bá con."
Mọi người đều đã hiểu.
Nhạn Sơn.
Ân Vô Hối ôm Ân Bất Phàm đến nơi này, khóe miệng Ân Vô Hối máu tươi chảy ròng, nhưng vẫn cắn răng bước đi.
Đi được gần trăm bước thì tới một bờ suối.
Hắn nhớ rõ đây là nơi hai người đã trải qua gần như toàn bộ tuổi thơ.
Tạo hóa trêu ngươi.
Bây giờ trở lại nơi này, hai người lại sinh ly tử biệt.
Đau khổ nhất của đời người có lẽ cũng chỉ đến thế.
Ân Vô Hối lấy ra con dao găm tùy thân, đây là món quà sinh nhật Ân Bất Phàm tặng, hắn vẫn luôn giữ bên mình.
Hắn đặt thi thể Ân Bất Phàm xuống một bên, bắt đầu dùng dao đào mộ cho hắn.
Nơi này còn giấu hai cỗ quan tài, là Ân Bất Phàm đã chuẩn bị từ rất lâu trước đây.
Không ngờ khi đó chỉ là một câu nói đùa, Ân Bất Phàm lại luôn ghi trong lòng.
Nhi Thời huynh đệ từng nói sau khi chết muốn cùng nhau chôn cất ở đây, nhìn xuống toàn bộ Nhạn Môn Quan.
Một canh giờ sau, Ân Vô Hối đầy tay là máu cuối cùng cũng đào xong, sau đó hắn nhẹ nhàng bỏ Ân Bất Phàm vào trong quan tài, rồi đưa xuống hầm, bắt đầu nhẹ nhàng lấp đất.
Lập bia.
Mộ Ân Bất Phàm, huynh trưởng Ân Vô Hối lập.
Ân Vô Hối ngơ ngác ngồi trước mộ bia Ân Bất Phàm, không ngừng lẩm bẩm một mình.
Một đêm sau.
Ân Vô Hối trở về Ân phủ.
Trầm Phi Hoa giật mình nói: "Đại ca... Tóc của người?"
"Sao vậy?"
Tóc Ân Vô Hối đã bạc trắng, trông già nua vô cùng.
Xem ra tướng công trong lòng đại ca quả thật rất quan trọng, tình cảm huynh đệ hai người thật là thâm sâu, không thua kém tình cảm của bọn họ chút nào, thế mà khiến hắn một đêm bạc đầu.
...
Bắc Thương đế đô, Thương Hoàng cung, Bắc Thương điện.
"Bẩm bệ hạ!"
"Đây là tấu chương cuối cùng của Ân Quốc Công trước khi qua đời." Thủ lĩnh Thương Long vệ nói.
Thương Hoàng khó tin nói: "Ân Bất Phàm chết rồi?"
"Đúng vậy, bệ hạ!"
"Ân Quốc Công Ân Bất Phàm bị đặc vụ của ba đại vương tộc Bắc Hoang ám hại, trúng kịch độc, cuối cùng không qua khỏi mà chết."
"Những lũ súc sinh đáng chết này, đánh không lại thì giở trò, lẽ ra lúc trước nên diệt tộc bọn chúng."
"Ân Quốc Công từng nói sau khi hắn chết hy vọng người con thứ tư Ân Tồn Trí kế thừa vị trí Ân Quốc Công, trong quân không thể một ngày không có chủ, tuy rằng bệ hạ đã cho hắn quyền bổ nhiệm và bãi miễn, nhưng hắn vẫn hy vọng ngài ra chỉ."
"Đồng thời Ân Quốc Công mong bệ hạ chuyển lời tới Chu thiên tử, để thiên tử ban chiếu, lần này dị tộc khí thế hung hăng, không phải một nước có thể ngăn cản, cần mọi người đồng tâm hiệp lực."
"Nhạn Môn Quan không chỉ là của riêng Bắc Thương mà là của cả Trung Nguyên, người dân thất quốc Trung Nguyên ai nấy đều có trách nhiệm."
"Nếu không đến khi bị phá, chịu khổ gặp nạn vẫn là bách tính Trung Nguyên."
"Ân Quốc Công nói phải lắm!"
"Yêu cầu của hắn, chuẩn!"
"Bệ hạ thánh minh!"
"Để Bắc Thương long vệ nhanh chóng truyền tin tới chỗ Chu thiên tử."
"Vâng, bệ hạ!"
Đại Chu, Trung Châu thành, Chu Hoàng cung.
"Bái kiến thiên tử!" Thủ lĩnh Chu võng cúi người nói.
"Khởi bẩm thiên tử, Bắc Thương truyền đến tin tức, dị tộc Bắc Hoang mang theo 150 vạn đại quân kéo đến rầm rập, nơi chúng đi qua đều tan hoang, Nhạn Môn Quan đã điều 60 vạn đại quân nhưng vẫn giật gấu vá vai, giống hạt cát giữa sa mạc, Nhạn Môn Quan khó khăn chính là cửa ngõ của toàn bộ Trung Nguyên, nếu như Nhạn Môn Quan bị công phá, hậu quả sẽ khôn lường, mong thiên tử ban chiếu điều động quân đội các nước tới giúp."
"Hừ, lúc này mới nhớ tới cô, bình thường ai nấy đều không coi trẫm ra gì, có chuyện mới nhớ tới cô, thiên hạ đâu có chuyện dễ như vậy."
"Tuyên Khâm thiên giám giám chính Lý Thiên Trần, thừa tướng Khương Bá Kỳ."
"Vâng, thiên tử!"
Một nén nhang sau.
Hai người vội vã chạy đến.
Đồng thanh cúi người nói: "Bái kiến thiên tử!"
"Thừa tướng, quốc sư miễn lễ."
"Bắc Thương gửi thư, dị tộc 150 vạn đại quân xâm phạm, bọn họ sắp không ngăn nổi, cần giúp đỡ, muốn trẫm hạ chiếu điều động các nước tới giúp Nhạn Môn Quan."
"Các khanh thấy thế nào?"
Thừa tướng Khương Bá Kỳ mở lời: "Thiên tử, chúng ta có thể hạ chiếu, dù sao dị tộc Bắc Hoang cũng là mối họa lớn trong lòng toàn bộ Trung Nguyên, nhưng chúng ta có thể chậm trễ một chút, để bọn họ tiêu hao một ít binh lực Bắc Thương, dù sao những năm gần đây Bắc Thương và Tây Sở cậy mạnh căn bản không coi thiên tử ta ra gì, nhân cơ hội này sửa trị bọn chúng một chút."
"Kế này của thừa tướng rất hay!"
Quốc sư, Khâm thiên giám giám chính Lý Thiên Trần nói: "Thiên tử, thừa tướng tuyệt đối không thể làm vậy."
"Nhỡ Nhạn Môn Quan bị công phá trước thì dị tộc sẽ tiến quân thần tốc."
"Đến khi đứng trước thiết kỵ của dị tộc, bách tính Trung Nguyên ta sẽ mặc người chém giết."
"Đằng sau Bắc Thương còn có Đông Hòa cùng Đại Chu ta, Đông Hòa có thủy quân có thể yểm trợ, tránh được mũi nhọn của chúng, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể cố gắng ứng chiến, tổn hại vẫn là lợi ích Đại Chu, thiên hạ Đại Chu."
Thừa tướng Khương Bá Kỳ thản nhiên nói: "Quốc sư người có hơi chuyện bé xé ra to, Bắc Thương cũng được xưng là quân giáp vượt trăm vạn mà, giờ Nhạn Môn Quan mới điều 60 vạn quân, cũng chỉ là một nửa binh lực."
"Át chủ bài của bọn họ, danh xưng là kỵ binh mạnh nhất đại lục Bắc Thương Long Kỵ đến giờ vẫn chưa lộ diện."
"Lời thừa tướng có lý!"
Lý Thiên Trần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hai người, trong lòng chế giễu: "Thương Hoàng là người thế nào, người ta sẽ để các ngươi bài bố sao, cùng lắm thì cùng nhau tan tác."
"Ngươi còn vọng tưởng khôi phục hào quang Đại Chu, không biết bách tính Bắc Thương cũng là con dân Đại Chu sao."
"Haiz, cũng không biết ta kiên trì đến cùng là đúng hay sai nữa."
"Xem ra cái người thống nhất thiên hạ chắc chắn là người khác rồi, một chút quan sát cục diện cũng không có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận