Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 698: Tây Châu quân rút quân

**Chương 698: Tây Châu quân rút quân**
"Vì vậy, vì tương lai của Tây Châu quân, Bản s·o·á·i quyết định rút quân!!!!" Mạc Đẳng Nhàn lên tiếng nói.
"Không giúp ai cả sao?" Đồng Vạn Triệt nghi ngờ hỏi.
"Không sai!"
"Tây Châu quân chúng ta thành lập với tôn chỉ là chống cự ngoại đ·ị·c·h Tây Vực xâm lấn, mặc dù trên danh nghĩa lệ thuộc vào Tây Sở, nhưng nhiều năm qua, đều là quân dân Tây Châu chúng ta tự cung tự cấp, cũng chỉ có mấy lần đại hạn không thu hoạch được hạt nào, hoàng thất Tây Sở mới tài trợ cho chúng ta mấy lần lương thảo."
"Tây Châu quân đông tiến Sở Châu, lại thêm Bản s·o·á·i cũng coi là ra tay vì Tây Sở, đã coi như trả hết nhân tình này cho bọn họ." Mạc Đẳng Nhàn chậm rãi giải thích.
Điều làm hắn thất vọng đau khổ nhất chính là, tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia thế mà lại dám hoài nghi hắn.
Dùng đầu óc của hắn nghĩ thử mà xem, phàm là lão·tử có ý đồ làm phản, thì 500.000 đại quân dưới trướng này còn không dễ dàng đem ngươi xé thành tám mảnh hay sao, cho dù có Sở Giang Lăng và quốc sư tồn tại cũng không làm nên chuyện gì.
"Chúng ta cẩn tuân theo đại s·o·á·i chi lệnh!"
"Tốt, vậy sáng sớm mai, chúng ta trực tiếp rút khỏi Ly Dương thành, trở về Tây Châu."
"Rõ!"
Ban đầu, chư tướng đều cho rằng tới đây có thể mặc sức tung hoành, ai ngờ kết quả lại là mỗi ngày tưới nước, đ·á·n·h xì dầu, không được phép làm bất cứ việc gì, ngay cả xuất thành nghênh chiến cũng không dám, nhuệ khí của binh sĩ cũng đã sớm hao tổn gần như không còn.
Còn có chính là tên thái·tử miệng còn hôi sữa kia thế mà lại dám chất vấn đại s·o·á·i của bọn họ, đây là điều bọn họ không thể chấp nhận.
Sáng sớm hôm sau.
500. 000 Tây Châu quân trùng trùng điệp điệp rời khỏi Ly Dương thành.
Phủ thành chủ, tẩm cung của thái·tử.
"Thái·tử điện hạ, không xong rồi." Phía ngoài, th·iếp thân nội giám hô lớn.
Thái·tử Sở t·h·i·ê·n Tứ đêm qua vừa mới đại chiến một phen, bên cạnh còn có hai tên mỹ nhân thân vô thốn lũ đang ngủ ngon.
Thái·tử Sở t·h·i·ê·n Tứ không vui mở mắt ra, không mặc y phục đi tới ngoài cửa, bất mãn nói: "Vương c·ô·ng c·ô·ng, ngươi nếu không cho bản cung một lời giải thích hợp lý, bản cung sẽ ban thưởng cho ngươi ba mươi đại bản."
"Ngươi không biết sáng sớm làm phiền giấc mộng của người khác, rất đáng ghét sao?"
"Thái·tử điện hạ, sự tình khẩn cấp."
"Nói!"
"Mạc Đẳng Nhàn dẫn đầu 500.000 Tây Châu quân đã rút khỏi Ly Châu thành."
"Cái gì?"
"Đáng c·hết, Mạc Đẳng Nhàn hắn làm sao dám?"
"Hắn không muốn sống nữa sao?"
"Không sợ bản cung tru di cửu tộc hắn sao!!!"
"Tên nịnh thần này!!!"
"Đám p·h·ế vật các ngươi lúc đó tại sao không ngăn cản bọn hắn??"
"Ngự lâm quân và Kim Ngô Vệ đều đã ngăn cản, thậm chí còn vì thế mà ẩu đả, suýt chút nữa gây ra binh biến."
"Mạc Đẳng Nhàn còn lớn lối nói, nếu chúng ta tiếp tục ngăn cản Tây Châu quân rút lui, bọn hắn sẽ rút đ·a·o nghênh chiến."
"Một đám đạo chích, thật sự là c·u·ồ·n·g vọng đến cực điểm!"
"Mau chóng truyền lệnh cho Vương điện hạ, quốc sư, Nhan Hầu, Mây Hầu, Chảy Hầu, Thương Hầu."
"Rõ!"
Chẳng bao lâu sau, sáu người vội vã chạy đến.
"Thái·tử điện hạ, đã xảy ra chuyện gì mà vội vã triệu chúng ta đến đây?"
"Tây Châu quân rút quân!" Thái·tử Sở t·h·i·ê·n Tứ nói.
"Cái gì?"
"Lão Mạc sao lại đi?" Sở Giang Lăng nghi ngờ hỏi.
"Đây là bức thư hắn để lại, thúc phụ mời xem."
Trên thư chỉ có hai câu nói.
"Ta đem bản tâm hướng trăng sáng, làm sao minh nguyệt chiếu cống rãnh." (Ta đem tấm lòng son hướng về phía trăng sáng, nhưng trăng sáng lại soi xuống rãnh nước bẩn).
"Nơi đây không lưu gia, tự có lưu gia chỗ!" (Nơi đây không giữ ta lại, thì ắt sẽ có nơi khác giữ ta lại).
"Ai, lão Mạc này tuổi đã cao, vậy mà vẫn còn xử trí theo cảm tính như thế."
"Hắn nói cũng không sai, người ta từ xa đến đây trợ giúp chúng ta, có thể thấy được t·r·u·ng thành tuyệt đối, chúng ta còn hoài nghi người ta, Lão Mạc cảm thấy sự thực tâm của mình bỏ ra, không nhận lại được hồi báo và tôn trọng xứng đáng."
"Vậy còn có thể đ·u·ổ·i hắn trở về không?" Thái·tử Sở t·h·i·ê·n Tứ cũng đã ý thức được mình gây ra đại họa.
"Không có cách nào!"
"Người này tính tình giống như tảng đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, mười con trâu cũng không kéo lại được."
"Thôi bỏ đi, hắn đã đi thì cứ để hắn đi, bằng không người trong lòng không tại, hai nơi sức lực cũng chẳng thể xoắn lại làm một."
"Trong thành vẫn còn 300. 000 đại quân, lập tức cầu viện hoàng thành, p·h·ái binh đến đây, chúng ta cố thủ chờ cứu viện."
"Còn có binh lính để p·h·ái đi sao?" Thái·tử Sở t·h·i·ê·n Tứ hỏi.
"Đem toàn bộ quân coi giữ các đạo, phủ, quận, thành của Sở Châu tập kết lại, cho dù có kéo, cũng phải kéo tới khi Đại Tần rút quân, nếu không Tây Sở thật sự sẽ không còn hy vọng."
"Tốt!"
"Bản cung lập tức hạ lệnh!"
"Kể từ hôm nay trở đi, từ bản vương, Nhan Hầu, Mây Hầu, Chảy Hầu, Thương Hầu, chúng ta năm người thay phiên nhau tuần tra tường thành, đề phòng đ·ị·c·h nhân đánh lén."
"Rõ!"
"Toàn quân trên dưới tiến vào trạng thái đặc cấp chuẩn bị chiến đấu, binh lính không rời áo giáp, áo không cởi ra, trạm gác tăng gấp 10 lần."
"Rõ!"
Toàn bộ quá trình, từ đầu tới cuối quốc sư Tề Huyền t·h·i·ê·n đều không lên tiếng, dường như hắn đã thấy rõ tình thế.
Đám người sau khi tan họp.
Quốc sư Tề Huyền t·h·i·ê·n trở về sân nhỏ của mình, hắn gọi những tâm phúc của mình tới, bốn tên Vu Sư áo bào tím.
Vốn là có tám tên, thế nhưng thành Tương Dương một trận chiến đã c·h·i·ế·n t·ử bốn tên.
Bốn người này đều do hắn tự mình huấn luyện dựa theo phương pháp của Vu tộc.
Thân phận của Tề Huyền t·h·i·ê·n rất đặc biệt, mẫu thân hắn là người của hoàng thất Tây Sở, còn phụ thân lại là người của Vu tộc.
Tề Huyền t·h·i·ê·n cũng chính là cầu nối giao tiếp giữa Vu tộc và Tây Sở, sư phụ đời thứ nhất của hắn xuất thân từ Vu tộc, sư phụ thứ hai mới là Trương Đạo Huyền, mang nghệ bái sư.
"Bốn người các ngươi lập tức thu thập hành lý, sau đó để các Vu Sư chia thành từng tốp nhỏ lui đến ngoài Ly Dương thành, tùy thời tiếp ứng bản tọa."
"Sư phụ, ngài cảm thấy Ly Dương thành này có thể sẽ không giữ được?"
"Không phải có thể, mà là chắc chắn, thái·tử là một tên ngu ngốc, tự đoạn cánh tay, nếu có Tây Châu quân ở lại, còn có thể cầm cự được với Đại Tần."
"Bảo thủ, khư khư cố chấp, khó làm nên đại sự, nếu không phải bản tọa có chút nguồn gốc với hắn, đáp ứng bệ hạ cần phải bảo vệ tính m·ạ·n·g của hắn, bản tọa đã sớm rút lui."
"Các ngươi nhất định phải làm việc bí mật, nhớ kỹ đừng để cho người của huyền t·h·i·ê·n ti và Sở Giang Lăng phát hiện."
"Rõ!"
Về phần tại sao không để cho Sở Giang Lăng phát hiện, đó là bởi vì lấy tính cách của Sở Giang Lăng, nếu phát hiện, khẳng định sẽ xông tới mắng cho một trận, thậm chí có thể sẽ còn ra tay với hắn.
"Sau đó, bốn người các ngươi dựa theo bản vẽ này đi bố trí một trận p·h·áp ở ngoài Ly Dương thành, đó là con đường mà chúng ta phải đi qua khi đào vong, cũng là con đường truy kích của Đại Tần, có thể giúp chúng ta kéo dài thời gian, thậm chí còn có thể giữ lại một tên Vô Song Thần Tướng của Đại Tần."
"Rõ!!"
"Tây Sở đã không còn hy vọng, không biết Đại Tế Ti rốt cuộc đang m·ưu đ·ồ điều gì."
Hắn đã nhập vào Tây Sở 40 năm, thật lâu chưa có trở về Vu tộc, vẫn luôn thông qua Cửu Vệ Đặc Vụ Cơ Cấu của Vu tộc để liên hệ.
Sở Hoàng cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao Tề Huyền t·h·i·ê·n cũng đã huấn luyện cho Tây Sở một đội quân Vu Sư ngàn người.
Đôi bên cùng có lợi, hợp tác cùng có lợi, hắn chính là người trung gian ở giữa..................
Tây Sở, Thịnh Kinh Thành, hoàng cung.
Sở Hoàng hôn mê nhiều ngày rốt cục cũng tỉnh lại, hoàng hậu ở bên cạnh hầu hạ tên Vân, Mật Phu Nhân Điền Mật cũng lộ ra vẻ tươi cười phức tạp.
Hai người đều là hạng người lòng mang ý đồ xấu xa.
Điền Mật chính là gián điệp do Đại Tần p·h·ái tới, vì muốn đ·á·n·h cắp tình báo của Tây Sở.
Mà hoàng hậu tên Vân cũng có tâm tư riêng của mình, nàng ta hi vọng Sở Hoàng trực tiếp một m·ệ·n·h ô hô, để thái·tử Sở t·h·i·ê·n Tứ - con trai của nàng ta, có thể trực tiếp đăng cơ xưng đế, bằng không nếu chờ hắn thọ hết c·hết già, không biết còn phải chờ mấy chục năm nữa.
Nhưng hai người đều không có cơ hội ra tay với Sở Hoàng, bởi vì có hai tên cao thủ từ hoàng lăng đi ra, một tấc cũng không rời bảo vệ Sở Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận