Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 278: Tá Đằng binh lính vệ

Chương 278: Tá Đằng binh lính vệ
"Đại ca, người này là người nào vậy, sao người lại đối với hắn cung kính như thế?" Trương Lương khó hiểu nói.
Hắn biết rõ đại ca mình tính khí, kiêu căng tự mãn, không xem ai ra gì.
"Hừ!"
"Hắn là một người chúng ta không chọc nổi."
"Nhị đệ, ngươi nhớ kỹ sau này phải tôn trọng hắn một chút, nếu mà làm hắn bực mình thì đại ca cũng không giúp được ngươi."
"À!"
...
Đại Tần, Trấn Đông quan.
Phủ Tần Vương, đại sảnh nghị sự.
Nơi từng là phủ thành chủ đã bị Tần Tiêu cho tu sửa thành phủ Tần Vương.
Tần Tiêu ra lệnh: "Lần này bản vương đích thân dẫn quân xuất chinh, Vũ Văn Thành Đô làm tướng tiên phong, các tướng theo sau, Gia Cát Lượng làm quân sư theo hành quân, Vương Mẫn thủ nhà."
"Các ngươi có ý kiến gì không?"
"Chúng ta tuân lệnh chủ công."
Trấn Đông quan hạ lệnh.
Tần Tiêu chỉ huy 2000 Kiêu Quả vũ lâm vệ, một vạn kỵ binh hắc giáp tinh nhuệ, cùng 4 vạn quân trấn đông ồ ạt xuất phát.
Để lại năm vạn quân trấn đông cùng Vương Mẫn thủ nhà, cùng một số quân dự bị, đủ để đảm bảo Trấn Đông quan không có gì đáng lo.
Đại Tần chiếm giữ hai đạo trong sáu đạo của Nam Hàn, lần lượt là Tây Lĩnh đạo và Tử Kinh đạo.
Trương Giác chiếm giữ Nam Lăng đạo và Đông Lăng Đạo.
Hàn Hoàng chiếm giữ Bắc Lăng đạo và Đông Di đạo.
Bây giờ hai đạo thuộc về Trương Giác đã bị quân đội dưới trướng Nhạc Phi và Tào Nhân chiếm đóng.
Nam Lăng đạo, phủ thành chủ.
Nhạc Phi ngồi trên vị trí chủ tọa, phía dưới Tào Nhân ngồi ngay cạnh.
Tào Nhân chắp tay nói: "Nhạc soái, kỵ binh của chúng ta đều đã ẩn náu, chỉ dựa vào một vạn binh lính của chúng ta mà tấn công Nam Hàn thật sự có hơi ít ỏi."
1.5 vạn quân Bối Ngụy và 3000 kỵ binh Hổ Báo đều đã bị Tần Tiêu lệnh ẩn nấp ở một nơi bí mật của Nam Hàn do Trương Ngưu Nhị thống lĩnh.
"Yên tâm đi, chủ công đã sớm có sắp xếp."
"Đại quân của chủ công đã xuất phát, chẳng bao lâu sẽ tới, đến lúc đó đại quân tập hợp, chúng ta trực tiếp phát binh diệt Hàn."
"Như vậy thì tốt."
"Đúng rồi, hãy để Yến Vân Thập Bát Kỵ rảnh rỗi đi tuần quanh biên giới Nam Hàn, nhớ kỹ dặn bọn họ không được lạm s·á·t người vô tội, những người già trẻ em về sau sẽ là dân dưới sự cai trị của Đại Tần ta, chỉ cần g·iết những nam tử trưởng thành nào phản kháng là đủ."
"Vâng!"
Nhắc đến Yến Vân Thập Bát Kỵ, Tào Nhân không khỏi trong lòng một trận kinh hãi, tuy rằng ông cũng quản lý kỵ binh, nhưng Yến Vân Thập Bát Kỵ này quả thực không phải là người, dường như chỉ là những cỗ máy g·iết chóc, già trẻ nam nữ đều g·iết, những nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, hàng hóa khó tìm.
...
Trong núi Cát Mộc.
Phong Thần Tú Cát và những người khác trải qua bao khó khăn gian khổ cuối cùng đã gặp được năm vị nguyên lão, những thủ hộ thần trong truyền thuyết của Đông Hòa.
Trong thung lũng sâu.
Năm ông lão ngồi xếp bằng, đang nhắm mắt dưỡng thần tĩnh tọa tu luyện.
Bên cạnh là một võ sĩ áo đen che mặt đang nghiêm ngặt canh giữ.
Thấy Phong Thần Tú Cát và những người khác đến, ánh mắt võ sĩ áo đen lộ ra vẻ khát m·á·u.
"Khặc khặc!"
"Các ngươi cuối cùng cũng đến, lão phu đã chờ các ngươi rất lâu rồi."
"G·iết chúng!"
Hắn vung tay.
Phong Thần Tú Cát và hai người kia xuất hiện mười mấy võ sĩ áo đen từ trước sau trái phải, đều tay cầm võ sĩ đ·a·o nhắm về phía ba người họ.
Thủ lĩnh Anh Hoa Tổ như lâm đại địch, đ·a·o võ sĩ trong tay đã sẵn sàng.
Phong Thần Tú Cát quát lớn: "Năm vị nguyên lão, chẳng lẽ các ngươi còn muốn nhìn chúng ta t·ự g·iết lẫn nhau hay sao, Đông Hòa bây giờ đã đến thời khắc sinh t·ử tồn vong rồi."
"Ngoài thì có cường địch Bắc Thương xâm lược, trong thì có Thái Bình đạo làm loạn, giặc trong giặc ngoài..."
Phong Thần Tú Cát chưa dứt lời.
Một trong năm vị nguyên lão lên tiếng: "Phong Thần Tú Cát, tất cả chuyện này chẳng phải là do ngươi mà ra sao, ngươi lòng lang dạ thú còn dám mưu phản, lại còn cấu kết với dị tộc, nếu không phải do ngươi thì Đông Hòa sao đến nỗi rơi vào tình cảnh này?"
"Không phải vậy!"
"Tên Hậu Nại Lương kia, làm thì không nên mà hỏng thì có thừa, Đông Hòa mà giao vào tay hắn thì sớm muộn gì cũng vong quốc, người bất tài phải xuống, người tài giỏi lên, đây là đạo lý từ xưa tới nay, hắn thua ta, nói rõ hắn không bằng ta."
"Còn về cấu kết dị tộc thì đó cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, chúng ta chỉ là hợp tác mà thôi, theo như nhu cầu thôi."
"Trẫm vốn dĩ chỉ muốn thông qua dị tộc để tiêu hao binh lực Bắc Thương, để chúng không cách nào đông tiến x·âm p·hạm Đại Đông Hòa ta, Bắc Thương quyết tâm diệt Đông Hòa ta từ lâu rồi, dù không có chuyện dị tộc này, chúng vẫn sẽ phát binh tấn công chúng ta, bởi vì Đông Hòa chúng ta là bước đi tất yếu của Bắc Thương trên con đường xưng bá Trung Nguyên."
"Trẫm làm, tất cả cũng đều vì tương lai Đông Hòa."
"Xét về công về tư, trẫm đều không sai."
"Hừ!"
"Ngươi quả thực là ngụy biện."
"Được rồi, lão Ngũ, ngươi không cần nói nữa, tài ăn nói của ngươi làm sao lại là đối thủ của vị thiên hoàng bệ hạ này." Ông lão đứng giữa lên tiếng.
"Đại ca, ta chỉ là không thể nhìn nổi vẻ ngạo mạn của hắn, dù sao gia tộc Hậu Nại Lương thiên hoàng vẫn có ơn với chúng ta, chúng ta phải báo đáp tình nghĩa chứ."
"Mấy vị nguyên lão, đều đã đến nước này rồi, còn ở đó mà ân oán tình cừu, nước mất thì nhà cũng tan, còn nói đến ân oán tình cừu làm gì." Phong Thần Tú Cát mỉa mai.
"Ngươi... ngươi to gan Phong Thần Tú Cát." Ông lão được gọi là lão Ngũ tức giận nói.
Lập tức đứng dậy tấn công Phong Thần Tú Cát.
"Lão Ngũ, dừng tay..." Ông lão cầm đầu lên tiếng.
Kình khí mạnh mẽ cuốn đến, vô cùng đáng sợ.
Thủ lĩnh Anh Hoa Tổ vội vàng chắn phía trước, ngăn cản lão giả tấn công.
Một bàn tay lớn đặt lên vai anh ta, trực tiếp kéo anh ta ra, thản nhiên nói: "Lùi lại, ngươi không phải đối thủ của hắn, bảo vệ cẩn thận thiên hoàng bệ hạ, để ta, ta muốn xem năm vị nguyên lão truyền thuyết này thực lực thế nào."
Không ai khác, chính là gã võ sĩ áo trắng trung niên.
Hắn rút thanh bội kiếm bên hông, một kiếm chém ra.
Hỏa kiếm khí màu đỏ vô cùng mạnh mẽ nhắm thẳng đến ông lão kia.
Quyền kình và kiếm khí va vào nhau tạo thành chấn động kịch liệt.
Hai người đều không tự chủ lùi lại năm bước.
"Ngươi... ngươi là Quyền Hoàng Bát Thần Am, đệ nhất cao thủ Đông Hòa cách đây bảy mươi năm."
Lão giả thản nhiên nói: "Không ngờ bảy mươi năm trôi qua, vẫn có người nhớ đến lão già này."
"Ngươi là ai, có thể hoàn toàn không tổn hại mà đỡ được một quyền này của ta, trên khắp cõi Đông Hòa chắc không quá một bàn tay."
Lão giả cầm đầu cười nói: "Nếu lão phu đoán không sai, các hạ hẳn là người võ đạo đứng đầu đương đại ở Đông Hòa, được gọi là kiếm thánh đương thời của Đông Hòa, Tá Đằng Thập Binh Vệ?"
"Không sai!" Võ sĩ áo trắng trung niên, cũng chính là Tá Đằng Thập Binh Vệ thu hồi bội kiếm, nói.
"Không biết các hạ làm sao mà nhìn ra thân phận của ta?"
"Đương nhiên là nhờ bội kiếm của ngươi."
"Hỏa Võ Thần Phong Kiếm, nổi danh nhất Đông Hòa, mà chủ nhân Hỏa Võ Thần Phong Kiếm đương thời chính là Tá Đằng Thập Binh Vệ."
"Xem ra năm vị nguyên lão tuy sống ở thâm sơn, nhưng cũng rõ chuyện bên ngoài như lòng bàn tay, nói rõ các người đều là người một lòng với đất nước."
"Bây giờ Đông Hòa đang đứng trước nguy cơ chưa từng có, cần mọi người cùng nhau chung tay mới có thể vượt qua khó khăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận