Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 425: Tần Tiêu Diêu nhập chiến trường

Chương 425: Tần Tiêu Diêu nhập chiến trường.
Mười chiêu sau, Nguyệt Vô Miên đã bắt đầu rơi vào thế hạ phong.
“Nhị điện hạ, đến lượt ngươi xuất thủ.” Khổng Lệnh Minh lên tiếng nói.
“Được!” Vu Hình thản nhiên đáp.
“Tiểu tử ngốc, thực lực của ngươi không tệ, dù là bốn người bọn họ cũng không đỡ nổi ta mười chiêu.” “Haiz, đáng tiếc.” Vừa dứt lời, Hạng Vũ đã ra chiêu lần nữa, thế công lần này còn nhanh và ác hơn trước, rõ ràng không muốn cho hắn cơ hội.
Một kích quét ngang, trực tiếp khiến Nguyệt Vô Miên cả người lẫn ngựa liên tiếp lùi về sau, ngay cả con ngựa của hắn cũng run rẩy.
Hạng Vũ định thừa cơ kết liễu hắn thì đột nhiên phía sau truyền đến cảm giác nguy hiểm.
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm sương máu trên chiến trường, hắn trực tiếp từ bỏ việc g·i·ế·t Nguyệt Vô Miên, ngược lại vung tay móc ngược ra sau.
“Keng!” Một đòn đánh thẳng vào cây cự phủ đang bổ tới sau lưng hắn.
Hạng Vũ quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc áo da Tuyết Lang, tay cầm cự phủ, đang lạnh lùng đánh giá Hạng Vũ.
“Ngươi là ai?” “Thế mà thích đánh lén người khác?” “Kẻ lấy mạng ngươi, ch·ế·t đi.” Người kia cầm cự phủ lao thẳng đến Hạng Vũ.
Một búa chém ra như xé rách không gian, lực đạo cường đại dồn hết vào cự phủ.
Hạng Vũ liền vung kích nghênh cản, cương khí rót vào Quỷ Thần kích.
“Keng!” Lực đạo cường đại khiến mặt cả hai người đều run lên.
Trên Hàm Cốc Quan.
Quý Vô Song và những người khác kinh hãi nói: “Sao lại xuất hiện một tên Vô Song Thần Tướng thứ tư, mà hắn còn mạnh hơn không gì sánh nổi.” “Người Tây Vực này ẩn giấu thật sâu.” “Không, nhìn y phục của hắn có vẻ không giống người Tây Vực lắm, có lẽ là người Bắc Hoang.” Bắc Thương Thương Biệt Ly nói.
“Chẳng lẽ là...” Đúng lúc này.
Phó tướng Huyền Thiên là Tần Hỏa vội chạy tới.
“Khởi bẩm quý vương, gấp báo.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bắc Hoang dị tộc đang tập kết binh lực chuẩn bị xâm chiếm Nhạn Môn Quan, hơn nữa có vẻ như Vu tộc trong truyền thuyết đã tái xuất.”
“Cái gì?” “Xác định không?”
“Vâng!”
“Thương Hoàng đã hạ lệnh cho Đường Quốc Công Đường Lộ Sinh ở Bắc Hoang dẫn 300.000 quân trợ giúp Nhạn Môn Quan.”
“Bệ hạ hy vọng Quý soái ở đây nhanh chóng kết thúc chiến đấu, sau đó đến giúp Nhạn Môn Quan.”
“Xem ra người kia chắc là cao thủ của Vu tộc.”
“Không ngờ đến ngay cả Vu tộc đã biến mất mấy ngàn năm cũng tái xuất.” Mọi người bàn tán xôn xao.
“Xem ra mục đích của người Tây Vực là kéo chân chúng ta, hao tổn tinh nhuệ, tạo cơ hội cho Bắc Hoang đánh hạ Nhạn Môn Quan.”
“Đã vậy thì chúng ta cũng không nên dây dưa với bọn chúng.”
“Đi thôi, chúng ta cũng không phải không cầm nổi đao, thật là nhớ cái cảm giác năm xưa.”
“Mạc Quốc Công, lát nữa chúng ta sẽ ra chiến trường, việc phòng thủ Hàm Cốc Quan liền giao cho ngươi, chỉ giữ lại 200.000 quân Mạc gia, số quân còn lại ta sẽ phái ra toàn bộ, quyết chiến với người Tây Vực.”
“Được!”
“Đi thôi chư vị, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên chúng ta liên thủ chống địch.”
“Được!”
“Ha ha!” Quý Vô Song nói: “Đại quân Tây Sở theo ta ra thành nghênh chiến Tây Vực!”
“Tuân lệnh!” Thương Biệt Ly nói: “Đại quân Bắc Thương theo ta quyết chiến với Tây Vực!”
“Tuân lệnh!” Tán Nghi Sinh nói: “Đại quân Đại Chu xuất động!”
“Tuân lệnh!” Tần Tiêu Diêu liếc nhìn Gia Cát Lượng dặn dò: “Khổng Minh ngươi ở lại, bản cung sẽ dẫn đại quân xuất chinh.”
“Thái tử điện hạ, tuyệt đối không được, ngài là hoàng trữ, quân tử không nên đứng dưới tường sắp đổ.”
“Không sao, bản cung cũng có chút võ nghệ phòng thân, ngươi yên tâm là được.”
“Đại Tần thuộc hạ, theo bản cung xuất chinh.” Tần Tiêu Diêu nói.
Yến Lưu Vân nói: “Thái tử điện hạ, xin để thuộc hạ thay ngài ra trận.”
“Không cần, bản cung cũng không phải không cầm nổi đao.” “Vả lại bảo vệ Trung Nguyên, ai cũng có trách nhiệm.”
“Được!”
“Yến Lưu Vân xin chiến!”
“Chấp thuận!”
“Nhạc Phi xin chiến!”
“Chuẩn!”
Ngay lập tức, Liên quân tứ quốc Trung Nguyên gần 400.000 quân trực tiếp từ Hàm Cốc Quan xông ra ngoài.
Ở vọng gác phía sau của Liên quân Tây Vực.
Tắc Lưu Cổ cười nói: “Bọn chúng nóng ruột rồi, ngay cả thân là chủ soái mà cũng đích thân ra trận, xem ra bọn chúng đã đến đường cùng.”
“Giữ lại 200.000 bộ binh, những người còn lại đều lao vào chiến trường, phải giữ chân đám người Trung Nguyên ở dưới Hàm Cốc Quan.”
“Tuân lệnh, đại soái!”
Ngay lập tức mấy trăm nghìn bộ binh Tây Vực cũng bắt đầu tiến lên.
Giờ khắc này, trên chiến trường giống như một cối xay thịt, mỗi thời mỗi khắc đều có vô số sinh mạng bị chôn vùi.
Nhờ có Quý Vô Song và những người khác tới mà các tuyệt thế võ tướng Trung Nguyên được giải tỏa.
Quý Vô Song, Thương Biệt Ly, Tán Nghi Sinh, Yến Lưu Vân, Nhạc Phi năm tuyệt thế võ tướng trực tiếp gia nhập đội hình tuyệt thế võ tướng Trung Nguyên.
Tình hình hiện tại biến thành 16 đánh 13.
Trận chiến kịch liệt nhất là chỗ của Hạng Vũ, hắn một mình đánh hai Vô Song Thần Tướng.
Dù một mình đánh hai người, Hạng Vũ vẫn luôn áp chế hai người kia.
Vu Hình càng đánh càng kinh hãi, ban đầu hắn và Nguyệt Vô Miên còn có thể giằng co với Hạng Vũ, nhưng càng lâu thì càng hụt hơi.
Vu Hình nghiêm giọng hỏi: “Người Trung Nguyên, tên ngươi là gì?”
Hạng Vũ thản nhiên đáp: “Ta là Hạng Vũ!”
“Tốt, Hạng Vũ ngươi có tư cách để ta nhớ tên, ta là Vu Hình của Vu tộc.” Vu Hình nghiêm túc nói.
Vu tộc từ xưa đến nay tôn sùng kẻ mạnh, luôn lấy nguyên tắc nắm đấm lớn là đạo lý quyết định.
Vu Hình nói tiếp: “Hạng Vũ, không biết ngươi có muốn gia nhập Vu tộc không, ta có thể làm chủ gả muội muội của ta cho ngươi, để ngươi trở thành một trong những người có quyền lực cao nhất Vu tộc, chỉ sau tộc trưởng và Đại Tế Ti, không biết ý ngươi thế nào?”
“Nhảm nhí!”
“Trung thần không thờ hai chủ, vả lại chúa công đối với ta ân trọng như núi, ta sao có thể phản bội chúa công, làm vậy chẳng khác nào cầm thú.”
“Tốt, tốt, Hạng Vũ, ta quả thực không nhìn lầm ngươi.”
“Ngươi là một nam nhi chân chính coi trọng tình nghĩa.”
“Đã vậy thì giao đấu rồi nói tiếp!”
“Nguyệt Vô Miên, chúng ta cùng tiến lên, đừng cho hắn cơ hội thở dốc.”
“Được!”
Ngay lập tức, cả hai lần nữa cầm vũ khí từ hai bên tả hữu lao về phía Hạng Vũ.
Hạng Vũ nhanh chóng vung Quỷ Thần Kích, hét lớn: “Vô Song!” Chỉ thấy vô số kích mang màu đỏ rực trời đất bắn về phía hai người.
Hai người vội vàng múa vũ khí ngăn cản công kích.
Mặc dù cả hai chặn được đòn của Hạng Vũ nhưng cũng không dễ chịu gì, giáp bị rách tả tơi, tóc tai rối bời.
Dù sao thì đòn này của Hạng Vũ chính là công kích quần thể.
Hạng Vũ tự mình sáng lập hai tuyệt chiêu lớn.
Chiêu thứ nhất, Quỷ Thần, là đơn thể công kích mạnh nhất.
Chiêu thứ hai, Vô Song, là công kích quần thể mạnh nhất.
“Tốt, các ngươi có thể đỡ được chiêu này của ta, đúng là không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.”
“Sau đây, hãy nhận chiêu mạnh nhất của ta, nếu như các ngươi có thể đỡ được chiêu này, ta sẽ thả các ngươi đi.” Hạng Vũ cười như điên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận