Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 550: ám sát hoàng giá

Chương 550: ám sát hoàng giá
"Đạo chích phương nào, thế mà dám cả gan quấy nhiễu hoàng giá, đi ra nhận lấy cái chết!" Cấm quân thống lĩnh người mặc hoàng kim giáp, cầm trong tay cánh phượng lưu kim đảng Vũ Văn Thành Đô lớn tiếng quát.
Lập tức mấy chục bóng người áo đen đứng chắn ngang trong hư không, chia làm ba phe.
Vừa rồi mở miệng nói chuyện chính là người áo đen cầm đầu ở phía tây.
"Chẳng lẽ lão phu nói không đúng sao?" người áo đen tiếp tục mở miệng khiêu khích.
"Muốn chết!" "Để bản tướng làm thịt ngươi!" Vũ Văn Thành Đô giận dữ, lập tức liền muốn bay lên không.
Trực tiếp bị Tần Tiêu Diêu ngăn lại.
"Còn có chiêu gì, cùng một chỗ xuất ra, không cần giấu đầu lộ đuôi như vậy." "Tần Hoàng thật can đảm, đã như vậy liền thỏa mãn ngươi." Lập tức, người dẫn đầu ba thế lực trực tiếp vỗ tay một cái.
Những sát thủ trà trộn trong tuần phòng doanh và dân chúng trực tiếp bay vọt ra, hướng thẳng tế đàn.
Thậm chí, một số nội giám trên tế đàn cũng nhao nhao động thủ, nhắm vào Tần Tiêu Diêu.
Trên bầu trời, người áo đen nhìn thấy cảnh này cười lạnh liên tục.
Nhưng ngay sau đó liền xuất hiện cảnh tượng khiến bọn chúng nghẹn họng trân trối.
Văn võ bá quan Đại Tần nhao nhao chắn trước con đường thông đến tế đàn.
Trên tế đàn.
Thừa tướng, thái phó, Lục bộ thượng thư càng là đứng đơn độc một hàng, ngăn chặn nội giám tiến lên.
"Cái này..............." Thấy cảnh này, người của ba nhà đều kinh ngạc.
Lúc đầu bọn họ muốn cho Tần Hoàng một đòn phủ đầu, không ngờ vô tình lại để hắn ra vẻ uy nghiêm.
Bọn họ thật sự không nghĩ ra vì sao những đại thần này lại liều lĩnh che chắn trước mặt Tần Hoàng, chẳng lẽ bọn người này đều không sợ chết sao, võ tướng thì thôi, có sức tự vệ, nhưng những thư sinh yếu đuối này chẳng lẽ cũng không muốn sống?
Bọn họ thật sự không thể hiểu nổi!
Trên tế đàn, Tần Tiêu Diêu quát lớn: "Trẫm là chủ của Đại Tần, sẽ càn quét hết thảy địch đến đánh." "Đại Tần ta từ xưa vốn có thiên hạ nhờ vào chinh chiến, giang sơn Đại Tần cũng là do các tiền bối ném đầu rơi máu xuống đánh chiếm, hôm nay sẽ từ trên đầu đám đạo chích này khai đao." "Động thủ, không để lại tên nào!" "Hôm nay lấy máu tươi đúc thành đế vị đăng cơ cho trẫm!" "Tuân lệnh!" Trong nháy mắt, Cẩm Y Vệ, Đông Hán, Tây Hán, Ảnh Mật Vệ ẩn nấp trong đám đông nhao nhao ra tay, giết về phía những sát thủ đang lao về tế đàn.
Trên tế đàn.
Những bóng dáng như quỷ mị di chuyển giữa những nội giám hành thích, mỗi khắc đều có người ngã xuống.
Bọn họ không ai khác chính là hoa hướng dương nội vệ do lão tổ Hoa Hướng Dương huấn luyện.
Trên bầu trời.
Bốn phía có mấy chục bóng người bay lên, trong đó có nam có nữ, có trẻ có già, lại có cả đạo sĩ và hòa thượng.
"Ngươi............... Các ngươi là ai?" Mấy tên người dẫn đầu sợ hãi hỏi.
Bởi vì bọn chúng không phát hiện ra những người này xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào.
Quá khủng bố!
"Người giết các ngươi!" Phương Đông có Tiêu Diêu Vương, Dịch Thiên Hành, Cái Nhiếp, Vệ Trang, Bạch Phượng, Xích Luyện, Vô Song Quỷ, Hắc Kỳ Lân.
Phương Tây có tăng nhân quét rác, Trương Giác, thứ ba heo hoàng, đao thứ hai hoàng, Hiểu Mộng, Tiêu Diêu Tử, Điền Quang, Cô Độc Cầu Bại.
Phương Nam có tam đại thi tổ, Nữ Đế, Minh Đế, Quỷ Vương, Lý Mậu Trinh, Lý Khắc Dụng, thương tổ chức.
Phương Bắc có Vũ Văn Thành Đô, Dương Tái Hưng, Cao Sủng, Nhiễm Mẫn, Dương Kế Chu, Lã Bố.
Trong nhất thời, các thành viên của tam đại thế lực bị vây giữa lòng người bàng hoàng.
"Đừng hốt hoảng!" Ba người dẫn đầu lập tức hướng về không trung xa xa cúi đầu: "Mời lão tổ xuất thủ!" Chỉ thấy ba lão già tóc hoa râm trực tiếp xuất hiện trên tế đàn.
"Tần Hoàng tiểu nhi, không ngờ các ngươi lại giỏi tàng Chuyết như vậy, âm thầm ẩn giấu mấy chục tên Nhân Tiên cường giả, lòng dạ bất chính a." một lão giả trong số đó nói.
Đúng lúc này.
Một giọng nói bá đạo vang lên.
"Sở lão cẩu, sao nào, khinh dễ Đại Tần ta không có người sao?" Chỉ thấy một lão già mặc long bào đạp không mà đến, phía sau còn có hơn mười người mặc áo mãng bào đi theo.
"Tần Thái Thương, ngươi cái lão già kia sao còn chưa chết." Tần Thái Thương chính là ông nội của Tần Tiêu Diêu, cha của Tần Hoàng, nội tình sau cùng của Đại Tần, cũng là người duy nhất đạt Nhân Tiên viên mãn, may mà nhờ linh khí khôi phục mới đột phá thành công.
Mấy người sau lưng lão có mấy người là người của hoàng thất Đại Tần, cũng là anh em của Tần Thái Thương, còn có mấy người thuộc chi thứ của hoàng thất Đại Tần, thực lực khác nhau từ Nhân Tiên sơ kỳ đến Nhân Tiên hậu kỳ.
"Ba lão già các ngươi đều chưa chết, ta sao có thể chết được, so với các ngươi, lão tử ta còn trẻ lắm." Ba lão già còn lại là ba lão tổ của Đại Chu, Bắc Thương, Tây Sở, bối phận còn trên cả Tần Thái Thương, lớn hơn hắn một đời.
Tây Sở đến là nhị gia gia của Sở Hoàng đương triều, Sở Hùng Thiên.
Bắc Thương đến là tam gia gia của Thương Hoàng đương triều, Thương Hạo Thiên.
Đại Chu đến là tam thái gia gia của Thiên Tử đương triều, Cơ Vô Tình.
"Ba lão già các ngươi đến Đại Tần ta có ý gì, coi chừng có đến mà không có về." "Hừ!" "Lão phu đến xem không được sao!" "Các ngươi chính là như vậy mà đến xem đấy à." Tần Tiêu Diêu thấy Tần Thái Thương có thể mang người không chút do dự đến trợ giúp mình, không khỏi có một tia cảm động.
"Mau chóng rút lui, ta có thể tha cho ba lão già các ngươi một mạng, nếu không thì không chết không thôi!" Ba người kiêng kị nhìn thoáng qua Tần Thái Thương, sau đó lại nhìn về phía không trung hơn hai mươi Nhân Tiên Đại Tần, hết sức xoắn xuýt.
Nếu trực tiếp đi, cảm thấy mất mặt quá, rất mất mặt.
Nếu động thủ, dù thắng, chắc chắn cũng thắng thảm, dù sao trong ấn tượng của bọn chúng, người Đại Tần chính là một đám điên, không nói lý, chỉ biết sống chết với ngươi.
"Hay là chúng ta rút đi!" Sở Hùng Thiên vui vẻ nhất lúc đến lên tiếng.
"Ngươi cái đồ nhát gan, sợ cái gì, chúng ta có ba tên Nhân Tiên viên mãn, bọn họ chỉ có Tần Thái Thương một người, số Nhân Tiên chúng ta cũng nhiều hơn bọn họ." Ba nhà bọn chúng tổng cộng đến ba mươi người, mỗi nhà mười người, cộng thêm ba người bọn chúng, tổng cộng ba mươi ba người.
"Liều!" "Không thì về cũng không còn mặt mũi nào gặp bệ hạ!" Còn chưa đợi bọn chúng cân nhắc xong, Tần Tiêu Diêu trực tiếp rút Tần Vương Kiếm.
Kiếm phong trực tiếp chỉ vào ba lão bất tử kia, thản nhiên nói: "Toàn bộ tiêu diệt, không để lại một ai!" "Kẻ nào xâm phạm Đại Tần ta, dù ở xa cũng giết!" "Tuân mệnh!" "Tiêu Diêu, ngươi cũng không thể lỗ mãng a, an nguy của ngươi là quan trọng nhất, đối phó với những con tép này có thể từ từ mưu tính, không thể..............." Chỉ thấy một bóng người như u linh trực tiếp xuất hiện bên cạnh ba lão giả, ba người còn chưa kịp phản ứng, đã bị ba cây ngân châm hoàn toàn do chân khí tạo thành xuyên thủng huyệt thái dương, chết không thể chết lại.
Lập tức bóng người kia lại với tốc độ quỷ dị xuất hiện phía sau Tần Tiêu Diêu cung kính đứng.
"Hoàng tổ phụ, người vừa nói gì vậy?" "Cái này............... "Không có gì, không có gì!" Tần Thái Thương há hốc mồm nói.
"Lão tổ~~~~~" Người của ba thế lực trên không trung kêu lên.
"Lúc này còn muốn bận tâm người khác, hay là nên lo cho chính mình trước đi." Lập tức người vây công bốn phương của bọn chúng bắt đầu toàn lực hành động, khí thế mạnh mẽ áp đến khiến chúng khó thở.
"Cái này............ Các ngươi không phải Nhân Tiên hậu kỳ, các ngươi là Nhân Tiên viên mãn, các ngươi quá hèn hạ, lại ẩn giấu thực lực giả heo ăn thịt hổ." Mạnh nhất vẫn là phương Bắc, sáu người kia toàn lực thi triển ra, khí huyết như hồng, tựa như mãnh thú hồng hoang.
"Sáu........... Sáu tên vô song Thần Tướng............ Đại Tần các ngươi.............. ẩn giấu............" Đây chính là câu nói cuối cùng của bọn chúng ở thế gian này.
Chiến đấu đến nhanh, đi cũng nhanh, tựa như chém dưa thái rau liền diệt hết đám người kia, dù sao trong đám đó kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Nhân Tiên hậu kỳ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận