Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 228: Trấn Bắc quan tình thế

Chương 228: Tình thế Trấn Bắc quan
Ngay lúc Lĩnh Nam Vương đang phán đoán sai lệch và mơ mộng hão huyền thì Ngô Ứng Hổ, sau mấy ngày không gặp, đã chạy đến với vẻ mặt mệt mỏi.
"Bẩm nghĩa phụ, không xong rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hoài Nam quan thất thủ rồi?"
"Cái gì?"
"Chuyện này sao có thể?"
"Hoài Nam quan có năm vạn đại quân, cho dù là năm vạn con heo thì ba ngày cũng không thể bắt hết được."
"Nghĩa phụ, thật ra thì Hoài Nam quan đã bị phá từ ba ngày trước rồi."
"Cái gì?"
"Ý ngươi là quân Đại Tần đến ngày đầu tiên thì Hoài Nam quan đã bị phá?"
"Ngô Ứng Báo làm ăn kiểu gì vậy?"
"Tam đệ hắn đã tử trận ngày hôm đó, quân sư bị bắt, phó tướng Trần Hiểu Ca thì hàng địch, năm vạn đại quân thì có mấy ngàn người chết, còn hơn 4 vạn binh lính đều đã đầu hàng triều đình."
"Ý ngươi là người của triều đình không những không giảm đi mà còn tăng lên, bây giờ số lượng người của họ và ta chênh lệch không đáng kể."
"Đúng!"
"Đáng chết!"
"Ầm!"
Ngô Nhân Đạo trực tiếp tung một quyền.
Cương khí mạnh mẽ đánh trúng bức chân dung của Ngô Ứng Báo.
Bức họa trong nháy mắt vỡ tan tành, hóa thành một đống giấy vụn.
"Tê!"
Ngô Ứng Hổ vẫn là lần đầu thấy nghĩa phụ thi triển thực lực, không ngờ lại đáng sợ đến thế.
Đỉnh cấp võ tướng và tuyệt thế võ tướng hơn kém nhau một bậc, khác biệt một trời một vực.
"Nói đi, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, sao lại có thể thua nhanh như vậy."
Ngay lập tức Ngô Ứng Hổ kể lại toàn bộ sự việc, từ chuyện Ngô Ứng Báo bị quân Tần kích thích… đến chuyện đưa y phục phụ nữ… cho hắn nghe.
"Ai, đáng đời hắn c·h·ế·t không oan."
"Không ngờ triều đình lại ác độc như vậy, không hề có điểm mấu chốt mà còn sỉ nhục một võ tướng như thế, có thể nhẫn được nhưng không thể chịu nhục, cho dù đổi lại là bản vương chắc cũng không chịu nổi nỗi nhục nhã này."
"Ứng Báo cũng không thành gia, cũng không có để lại con nối dõi, ta có lỗi với nó quá." Ngô Nhân Đạo cố nén và gạt một giọt nước mắt.
"Nghĩa phụ đừng đau lòng, Ứng Báo chết có ý nghĩa, không giống Trần Hiểu Ca kia, không có cốt khí mà hàng địch."
"Hừ!"
"Đáng c·h·ế·t nhà họ Trần, đem người nhà của hắn ra đường chém đầu răn chúng, để bách tính Lĩnh Nam biết hậu quả của việc làm phản."
"Nghĩa phụ, đã muộn rồi."
"Người nhà của Trần Hiểu Ca đã bị người của Cẩm Y Vệ bí mật cứu đi rồi."
"Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?"
"Nghĩa phụ, em trai của Trần Hiểu Ca là Trần Hiểu Thăng chính là Thiên hộ của Cẩm Y Vệ, là người của hắn làm."
"Lũ chim ưng dưới trướng ngươi toàn ăn cứt hay sao?"
"Nghĩa phụ, chim ưng của ta đang truy bắt Lý Nho, nhân thủ hơi bị phân tán nên bị hắn lợi dụng sơ hở."
"Hừ!"
"Vậy Lý Nho có manh mối nào không?"
"Chỉ có một vài dấu vết để lại thôi, Lý Nho kia thật sự là quá gian xảo, mỗi lần sắp bắt được hắn, thì dường như hắn biết trước mọi việc mà chạy thoát."
"Biết trước mọi việc?"
"Xem ra bên trong đám chim ưng của các ngươi có nội gián, thậm chí là nội gián Cẩm Y Vệ mật báo cho hắn, bằng không hắn không thể nào mỗi lần đều có thể biến nguy thành an."
"Dù sao đây là Lĩnh Nam, đại bản doanh của chúng ta, cho dù Cẩm Y Vệ có mạnh hơn nữa cũng không thể lợi hại đến mức đó, không để lại một chút dấu vết nào được."
"Ngươi mau chỉ huy tâm phúc của ngươi tra xét nội bộ đám chim ưng xem có người của Cẩm Y Vệ trà trộn không."
"Vâng, nghĩa phụ!"
"Hoàng Văn Huy sau khi bị bắt thì có biết kết cục sau cùng của hắn không?"
"Nghe nói là chết rồi, hơn nữa cái c·h·ế·t vô cùng thê thảm, trước khi c·h·ế·t chắc hẳn đã bị cực hình, toàn thân không có chỗ nào còn lành lặn."
"Ai!"
"Được rồi, ngươi lui ra đi, gọi Liễu Vô Mộng đến gặp ta."
"Vâng, nghĩa phụ!"
"Người của Bạch Liên giáo và Thiên Đường đã đến Lĩnh Nam." Trong bóng tối truyền ra một giọng nói.
"Tốt lắm!"
"Phái người chiêu đãi bọn họ thật tốt, đến lúc đó cần bọn họ ra tay."
"Vâng!"
~~~~~~~ Đại Tần, phía dưới Trấn Bắc quan.
Ngụy Thúc Nhai chỉ huy 20 vạn đại quân Tây Sở đã tấn công mạnh mẽ được vài ngày.
Phía dưới Trấn Bắc quan, đại quân Tây Sở đã để lại hơn vạn xác c·h·ế·t, quân Trấn Bắc cũng tổn thất mấy ngàn người.
Phía trên Trấn Bắc quan.
Trấn Bắc Hầu Lâm Chiến vẻ mặt ngưng trọng nhìn đại quân Tây Sở vẫn đang tấn công phía dưới thành, bất đắc dĩ nói: "Xem ra Ngụy Thúc Nhai đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
"Đúng vậy, phụ soái, tên Ngụy Thúc Nhai kia giống như chó điên, hắn chửi rủa rất lâu ở dưới thành, thấy chúng ta không ra khỏi thành giao chiến nên đã ra lệnh tấn công Trấn Bắc quan. Bọn hắn thật sự như điên, không màng sống c·h·ế·t mà tấn công."
"Trong thời gian ngắn chưa đến ba ngày mà quân Trấn Bắc của ta đã c·h·ế·t trận mấy ngàn huynh đệ, quân Tây Sở còn tổn thất thảm trọng hơn, đã c·h·ế·t trên 1 vạn người."
"Có lẽ Ngụy Thúc Nhai đã lập quân lệnh trạng phải phá được Trấn Bắc quan, bằng không hắn đã không điên cuồng đến thế."
"Dù sao lúc này đối với hắn mà nói là ngàn năm có một, trăm năm mới gặp, lỡ mất cơ hội này thì sẽ không có cơ hội khác, chắc chắn hắn sẽ nắm chặt lấy cơ hội này, dù biết là có bẫy rập cũng sẽ lao vào."
"Phụ soái, chúng ta thật sự không có viện quân sao?"
"Không có!"
"Bây giờ toàn bộ binh mã có thể điều động của cả nước đều đã tập kết ở Lĩnh Nam, Tần Vương điện hạ đã tấn công Lĩnh Nam mấy ngày rồi."
"Trong hoàng thành chỉ còn mấy vạn quân thủ thành, nếu như Trấn Bắc quan bị phá thì hậu quả sẽ rất khó lường, đến lúc đó Tây Sở sẽ không gặp chút trở ngại nào mà tấn công thẳng xuống dưới hoàng thành."
"Vậy quân Trấn Đông có thể đến giúp chúng ta không?"
"Quân Trấn Đông không thể hành động thiếu suy nghĩ được, mặc dù Nam Hàn đã không còn mạnh như trước, nhưng ở đó cũng cần có binh lực trấn áp, người của quân Trấn Đông mà muốn đến trợ giúp thì nhất định sẽ không qua mắt được Huyền Thiên Lệnh, Tây Sở chắc chắn sẽ tăng viện binh, đến lúc đó chúng ta càng không chiếm được lợi ích gì."
"Ai!"
"Cho nên lần này đối với Ngụy Thúc Nhai chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, hắn chắc chắn sẽ dốc toàn lực."
Phía dưới Trấn Bắc quan.
Đại doanh Tây Sở.
Tiểu sửu mặc áo giáp lên tiếng: "Đại soái, huynh đệ đã c·h·ế·t trận hơn vạn, có nên tạm hoãn thế tấn công không?"
"Không được, tuyệt đối không được."
"Bản soái đã lập quân lệnh trạng trước mặt bệ hạ, cho bản soái tiếp tục tấn công mạnh mẽ, nói cho bọn hắn đây là mệnh lệnh bắt buộc."
"Nếu như ai có thể dẫn đầu xông lên tường thành Trấn Bắc quan, bản soái sẽ thưởng riêng ngàn lượng hoàng kim."
"Vâng, đại soái!"
Tiểu sửu mặc áo giáp cưỡi chiến mã đi vào trong quân, vung chiến kỳ, hét lớn: "Đại soái có lệnh, tăng cường độ, mau chóng đánh hạ Trấn Bắc quan, đây là mệnh lệnh bắt buộc, nếu ai dẫn đầu lên được tường thành Trấn Bắc quan, thưởng ngàn lượng, người nào sợ chết thì g·i·ết không tha."
"Vâng!"
"Đại quân tấn công!"
Theo mệnh lệnh bắt buộc của Ngụy Thúc Nhai.
Đại quân Tây Sở càng liều mạng sống c·h·ế·t để tấn công Trấn Bắc quan.
Bên trong đại doanh.
Ngụy Thúc Nhai nhìn đại quân Tây Sở liều c·h·ế·t xông lên tấn công, trong mắt lóe lên một tia không nỡ, nhưng rất nhanh lại kiên định.
Dù sao thì đánh trận làm gì có ai không c·h·ế·t.
Từ khi nắm binh, nghĩa là không nắm giữ được tài.
Ngay lúc này tiểu sửu trở về.
"Đại soái, mệnh lệnh đã truyền đạt xong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận