Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 408: giao chiến

Chương 408: Giao Chiến
Hôm sau, thao trường.
Tứ quốc thống soái cùng đông đảo chiến tướng tề tựu đông đủ.
Thống soái kỵ binh nhất định phải là một người am hiểu trận pháp, Tần Tiêu Diêu tiến cử Tiết Nhân Quý.
Ban đầu Quý Vô Song và những người khác cho rằng người đảm nhiệm vị trí thống soái sẽ là Hạng Vũ, không ngờ Tần Tiêu Diêu lại đề cử Tiết Nhân Quý.
Vốn tưởng rằng hắn chỉ là hạng người vô danh, kết quả Quý Vô Song đích thân khảo giáo, vô cùng kinh ngạc nhận ra trên phương diện trận pháp, mình hoàn toàn bại dưới tay Tiết Nhân Quý.
Tiết Nhân Quý tinh thông cả Thượng Cổ thập đại trận pháp, thậm chí ngay cả Lục Đinh Lục Giáp trận mà hắn không biết Tiết Nhân Quý cũng am hiểu.
Sau khi Quý Vô Song đồng ý, những người khác cũng không có ý kiến gì, dù sao người ta không chỉ hiểu trận pháp mà còn là một võ tướng tuyệt thế, nhất thời không ai phản bác được.
Để đảm bảo an toàn cho kỵ binh các nhà, ba nhà còn lại cử ra bốn người làm phó tá thống soái kỵ binh, trợ giúp thống soái cùng nhau quản lý toàn quân.
Nói trắng ra là để phân quyền, và cũng vì sợ thống soái hành động lỗ mãng gây tổn hại đến đại quân.
Tây Sở chọn ra Bá Vương Sở Bá Thiên.
Bắc Thương chọn ra Chiến Vương Thương Quân Lâm.
Đại Tần chọn ra Hạng Vũ.
Đại Chu chọn ra Đại Chu đệ nhất dũng sĩ Tân Quốc Công Tân Giáp.
Ba Vô Song Thần Tướng cùng một đỉnh phong tuyệt thế võ tướng.
Tân Quốc Công Tân Giáp có điểm võ lực 110, chỉ thua Vô Song Thần Tướng một chút.
Bốn người làm phó tướng tiên phong, nơi họ đi qua không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó.
Tây Sở phái ra không chỉ một mình Sở Bá Thiên mà còn có Ngân Giáp Kỵ chủ tướng Ngân Thiên Thả, phó tướng Văn Tuyết Tùng, Quý Vô Đạo, Ôn Bất Thắng, một Vô Song Thần Tướng, ba tuyệt thế võ tướng, có thể nói là cực kỳ xa xỉ.
Bắc Thương phái ra cũng không hề kém cạnh, Chiến Vương Thương Quân Lâm, Bá Hầu Cự Vô Phách, Lục Hầu Lục Vân, Phong Hầu Phong Vô Kỵ, cũng một Vô Song Thần Tướng, ba tuyệt thế võ tướng.
Đại Chu phái ra Tân Quốc Công Tân Giáp, Cách Hầu Ly Biệt Sầu, Trọng Hầu Trọng Sơn Phủ, ba tuyệt thế võ tướng.
Đại Tần thì phái ra Hạng Vũ, Tiết Nhân Quý, Vũ Văn Thành Đô ba người, một Vô Song Thần Tướng, hai tuyệt thế võ tướng.
Những người này là những võ tướng đứng đầu Trung Nguyên, đủ sức quét ngang tất cả.
400.000 kỵ binh trùng trùng điệp điệp tiến thẳng ra khỏi Hàm Cốc Quan.
Tây Sở có 100.000 Ngân Giáp Kỵ.
Bắc Thương có 100.000 Phong Kỵ, Phong Kỵ là một trong tứ đại vương bài bộ đội của Bắc Thương, thống soái là Phong Hầu Phong Vô Kỵ, đệ tứ dũng sĩ Bắc Thương.
Đại Chu xuất động một trong hai vương bài, Tân gia quân, thống soái là Tân Quốc Công Tân Giáp, đệ nhất dũng sĩ Đại Chu.
Đại Tần xuất động đội Thần Vũ quân do Tần Hoàng bí mật bồi dưỡng, thống soái vốn là Yến Lưu Vân, nhưng hôm nay người chỉ huy đội quân này lại là Hạng Vũ.
Theo lệnh của Quý Vô Song.
“Mở cửa thành!” Cánh cổng Hàm Cốc Quan đóng kín bấy lâu nay được mở ra.
Năm thân hình sánh vai nhau đi ra, theo sau là 400.000 đại quân.
Quân Tây Vực Liên Minh đang công thành thấy cảnh này đều có chút ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Không phải bọn ta đang công thành sao?
Sao bọn chúng dám ra khỏi thành nghênh chiến, muốn c·hết chắc?
Mấy chục binh sĩ Tây Vực ở cổng thành còn chưa kịp phản ứng đã bị năm người đi đầu đánh cho tan tác.
Năm người phát ra kình mang, thương mang... tựa súng máy quét sạch tứ phương, không ai đỡ nổi một chiêu, địch nhân bay tán loạn.
Tướng quân tiên phong của quân Tây Vực Liên Minh thấy cảnh này, trong lòng mừng thầm, vội vàng hạ lệnh: “Bỏ leo tường, không tiếc bất cứ giá nào từ cổng thành xông vào.” “Vâng!” Càng ngày càng nhiều binh sĩ Tây Vực không ngừng lao về phía cổng thành, nhưng năm người dẫn đầu có chiến lực quá mạnh, binh sĩ Tây Vực Liên Minh căn bản không phải đối thủ, theo sau là Liên quân Trung Nguyên tràn ra cổng thành, hai bên giao chiến dữ dội.
Nhưng Liên quân Trung Nguyên đều là tinh nhuệ kỵ binh vương bài của tứ quốc, mỗi người có thể địch năm, thậm chí địch mười.
Quân tiên phong Tây Vực cùng kỵ binh Trung Nguyên chém giết luôn ở thế hạ phong, riêng số người chết dưới tay năm vị thống soái đã lên đến vài trăm, ai nấy đều dính đầy m.áu tươi của địch nhân.
Tướng lĩnh tiên phong Tây Vực vội vàng nói với mấy võ tướng bên cạnh: “Cứ thế này không được, các ngươi năm người dẫn 100 kỵ đi vây giết năm người dẫn đầu kia, bọn hắn chắc là thống soái kỵ binh, chỉ cần bọn chúng c·h·ết, quân địch sẽ đại loạn, ta có thể thừa cơ giết vào Hàm Cốc Quan.” “Vâng, tướng quân!” Năm tướng lĩnh Tây Vực lập tức dẫn đầu 100 kỵ xông thẳng đến chỗ Tiết Nhân Quý và năm vị thống soái.
Nhưng chưa kịp tới gần năm người thì 100 kỵ đã tổn thất quá nửa.
“Đáng c·h·ết, người Trung Nguyên, thật quá đáng khinh người.” Một tên tướng lĩnh nổi giận mắng.
“Nhanh xông vào, chém g·i·ế·t năm thống soái kỵ binh kia cho ta.” “Vâng!” Thống soái Ngân Giáp Kỵ Ngân Thiên Thả thấy năm tướng lĩnh Tây Vực không có ý tốt, đang muốn tấn công năm vị thống soái, liền ra lệnh cho Văn Tuyết Tùng: “Tuyết Tùng, mang mười kỵ chém đám Tây Vực định tiếp cận năm vị thống soái cho ta!” “Vâng!” “Ngân Giáp Kỵ theo ta!” Văn Tuyết Tùng nói.
“Vâng!” Văn Tuyết Tùng lập tức dẫn đầu mười Ngân Giáp Kỵ chặn đường tiến của tướng lĩnh Tây Vực.
“Muốn c·hết, quân các ngươi lên giảo sát bọn chúng trước cho ta!” Một tướng lĩnh Tây Vực ra lệnh.
“Vâng!” Mấy chục kỵ còn lại lập tức xông thẳng vào mười Ngân Giáp Kỵ.
Văn Tuyết Tùng một tay kéo mạnh dây cương, một tay cầm ngân thương, lao thẳng vào năm tướng lĩnh Tây Vực.
“Gan lớn thật, đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp!” Tướng lĩnh Tây Vực cười nhạo.
“Mộ Dung Yến, Thác Bạt Hạo, hai người giết hắn cho ta!” “Vâng!” Hai tướng lĩnh Tây Vực một người cầm thương, một người cầm đao, một trái một phải xông thẳng đến chỗ Văn Tuyết Tùng.
Văn Tuyết Tùng vung ngân thương hai lần, hai tướng lĩnh Tây Vực trực tiếp rơi xuống ngựa.
Văn Tuyết Tùng cười lạnh: “Chỉ có thế?” Lập tức tăng tốc xông đến chỗ ba người.
Ba người cầm vũ khí lao thẳng vào Văn Tuyết Tùng.
“Keng! Keng! Keng!” Một chiêu, vũ khí của ba người vỡ tan tành.
“Phập phập!” Tiếp một chiêu nữa, thương đâm xuyên ngực.
Ba người trực tiếp ngã dưới ngựa.
Văn Tuyết Tùng nhìn thanh ngân thương dính m.áu, khinh thường nói: “Chỉ năm tên võ tướng nhất lưu mà dám mạo phạm năm vị thống soái, thật sự tự tìm đường c·h·ết, c·h·ết trong tay ta có lẽ còn là phúc của các ngươi đấy.” Dù sao nếu mà tới gần năm người kia, có lẽ đến cả cái xác toàn vẹn cũng chẳng còn.
Mười Ngân Giáp kỵ chiến c·hết tám, năm mươi kỵ binh địch c·h·ế·t hết.
Văn Tuyết Tùng lập tức kéo mạnh dây cương, định xông tới chỗ thống soái tiên phong, muốn tr·ảm tướng đoạt cờ.
Nhưng lại bị chủ tướng Ngân Giáp Kỵ phía sau Ngân Thiên Thả quát lớn ngăn lại: “Tuyết Tùng đừng nóng vội, nghe thống soái phân phó.” “Vâng!” Tiết Nhân Quý quát lớn: “Quân các ngươi đi theo sau lưng các vị thống soái, theo ta thẳng tiến đại doanh địch, trảm tướng đoạt soái!” “Nhớ kỹ, không được mù quáng tham công liều lĩnh, địch nhân là có chuẩn bị mà đến, hãy theo sau đội quân lớn tả hữu, không được tự ý rời đội!” “Vâng!” “Theo ta giết!” “Giết!” Tiếng hô giết vang trời, đội tiên phong Tây Vực Liên Minh cản trước Liên Quân Trung Nguyên nhanh chóng tan rã, bắt đầu rơi vào hỗn loạn.
Dù sao từ những ngày qua đến giờ, đội tiên phong của quân Tây Vực Liên Minh gần như chỉ là đám quân lính tản mát, đám ô hợp, tinh anh thực sự của Tây Vực vẫn chưa xuất động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận