Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 328: Tứ Hoàng liên hoan ( bên dưới )

"Có ý tứ đấy, tùy tiện một tên gia nô đã là cao thủ đại tông sư cảnh giới, xem ra vị công tử trẻ tuổi này lai lịch không tầm thường a." Ở phía nam một bàn sáu người xì xào bàn tán.
Bọn hắn không ai khác, chính là Tần Tiêu Diêu và những người khác.
Một đường đi tới, liền không hiểu ra sao đến nơi này.
Dù sao hiện tại trên giang hồ Côn Lôn Sơn đang là náo nhiệt nhất, chính ma đại chiến thu hút vô số người đến.
"Xem ra người này không xuất thân từ hoàng thất các quốc gia, thì cũng là người của những tông môn siêu nhiên kia." Giang Ngọc Yến cười nói: "Công tử, ta cũng muốn nếm thử món ăn kia, không biết có được không?" "Thật trùng hợp, bản công tử cũng muốn nếm thử, dù sao món ngon xa xỉ như vậy nếu bỏ qua thật sự là phí của trời." "Quan trọng nhất là nó miễn phí." "Đi, chúng ta đi xem." Viên Thiên Cương đeo mặt nạ thấp giọng nói: "Chúa công, ba người kia lai lịch phi thường, trên người cả ba đều có long khí nhàn nhạt, nếu ta đoán không lầm thì ba người họ đều xuất thân từ hoàng thất vài quốc gia." "Phía sau ba người bọn họ, ba tên gia nô đều là nửa bước Nhân Tiên cảnh giới, bọn họ không chỉ đơn thuần là người hoàng thất, mà còn là nhân vật có thực quyền." "Đặc biệt là tên nam tử trẻ tuổi kia, dù nhìn chỉ có cảnh giới đại tông sư, nhưng ta cảm giác hắn tu luyện công pháp che giấu tu vi rất giỏi, thực lực thật sự chắc chắn chỉ mạnh hơn chứ không yếu, chúa công cần cẩn thận thì hơn." "Không sao!" "Bản công tử cũng không phải người dễ bắt nạt." Lập tức dẫn Giang Ngọc Yến bắt đầu chậm rãi hướng trung tâm đi tới.
Trải qua màn vừa rồi, không ai dám chủ động gây sự nữa.
Thấy Tần Tiêu Diêu và Giang Ngọc Yến đến, nam tử bịt mắt liếc mắt lên xuống Tần Tiêu Diêu một lượt, trong lòng rất chấn kinh, bởi vì hắn nhìn ra người trẻ tuổi trước mặt còn nhỏ hơn mình lại là một cường giả đại tông sư nhất trọng thiên, chuyện này quả thực là đáng sợ.
Thiên phú này so với hắn cũng không kém bao nhiêu, càng mở mang tầm mắt cho hắn là, cô gái trẻ nhìn không lớn hơn hắn mấy tuổi lại là một đại tông sư cửu trọng thiên cảnh giới viên mãn.
Thế giới này loạn thật rồi, hết yêu nghiệt lớp này đến lớp khác.
"Không biết bản công tử có may mắn cùng chư vị dùng bữa tối không?" Tần Tiêu Diêu nở nụ cười quen thuộc, thản nhiên nói. Người trung niên sau lưng nam tử bịt mắt vừa định xuất thủ dò xét thì thấy nam tử bịt mắt trẻ tuổi nhẹ nhàng vung tay lên, tên nam tử trung niên kia trực tiếp lui ra sau.
Nam tử bịt mắt mở miệng: "Đương nhiên là được rồi!" Lập tức cứ vậy công khai đi tới, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế ở phía nam.
Nhưng nơi này chỉ có một chiếc ghế, Tần Tiêu Diêu sau khi ngồi xuống lên tiếng: "Không biết có thể chuẩn bị một chiếc ghế cho phu nhân ta không?" "Đương nhiên có thể!" "Quản lý, mau chuẩn bị một chiếc ghế." "Vâng, công tử!" Rất nhanh tiểu nhị đã mang đến một chiếc ghế, Giang Ngọc Yến cũng thuận thế ngồi xuống.
Nam tử bịt mắt ở vị trí chủ nhà lên tiếng: "Mọi người dùng bữa đi." "Được!" Lập tức năm người bắt đầu dùng đũa.
Triệu Công Công sau lưng Thương Hoàng lại lấy đôi đũa vàng đặc chế ra, đồng thời thay hắn thử độc một lần.
Người quản gia sau lưng người phương tây cũng lấy ra một bộ đũa vàng đặc chế, cũng thử độc một phen.
Thấy cảnh này, nam tử trẻ tuổi không tỏ vẻ gì kinh ngạc, bình thường những gia tộc lớn có xuất thân quan lại đều có quy củ này, thử độc cho chủ nhân.
Nhưng Tần Tiêu Diêu không quan tâm đến những thứ đó, trực tiếp bắt đầu ăn, ăn như hổ đói, tiện tay còn gắp cho Giang Ngọc Yến mấy đũa.
Cảnh tượng này khiến nam tử trẻ tuổi một bên rất kinh ngạc, ngay cả Thương Hoàng và tên nam tử trung niên bá khí phương tây kia cũng nhìn sang.
Nam tử trẻ tuổi chủ nhà uống một chén rượu ngũ lương, tán thán: "Rượu này thật không tệ, thậm chí so với cống tửu còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần." Nghe đến đây Tần Tiêu Diêu ngừng đũa, hỏi: "Xem ra công tử lai lịch phi thường, theo tại hạ biết, cống tửu chỉ có một số hoàng thân quốc thích mới được nhấm nháp." Nam tử bịt mắt cười nói: "Quả thật may mắn được nếm thử, so với rượu ngũ lương này đúng là một trời một vực." Thương Hoàng ở phía bắc lên tiếng: "Trong biển người mênh mông gặp được nhau chính là duyên phận, mọi người giới thiệu một chút về mình thế nào?" "Được!" Ba người đồng thanh đáp.
"Nếu bản tọa mở miệng trước, vậy thì do bản tọa nói trước đi." "Chúng ta nói xong sẽ thẳng thắn với nhau, không cần giấu diếm, như thế mới có ý nghĩa." "Được!" Ba người nhìn nhau, cùng nhau đáp.
"Bản tọa đến từ Bắc Châu, họ Thương, năm nay năm mươi ba tuổi, trong nhà có chút tiền bạc." Thương Hoàng mở miệng.
Tần Tiêu Diêu trêu ghẹo: "Thương lão ca, ta nhớ hoàng thất Bắc Thương có vẻ họ Thương, xem ra Thương lão ca cũng là một vị hoàng thân quốc thích rồi." "Chỉ là một vương gia nhàn tản thôi, không có việc gì liền thích đi du sơn ngoạn thủy." Nam tử trung niên bá khí ở phương tây mở lời: "Bản tọa đến từ Tây Châu, họ Sở, năm nay năm mươi tư, trong nhà cũng có chút tài sản." "Sở lão ca ngươi không thành thật rồi, ta nhớ hoàng thất Tây Sở là họ Sở, xem ra lại là một đại quan rồi." "Tổ tông bản tọa đúng là hoàng thất Tây Sở, nhưng truyền đến ta gia đạo suy sụp, ngày càng lụn bại, chỉ có thể dựa vào buôn bán để trang trải gia đình." "Chậc chậc, đều là một lũ dẻo miệng, càng nói càng quá đáng, đoán chừng chỉ có họ là đúng, còn lại đều là giả." Tần Tiêu Diêu phỏng đoán.
Nam tử trẻ tuổi bịt mắt thì vô cùng thống khoái mở miệng giới thiệu: "Bản tọa đến từ Trung Châu, họ Cơ, năm nay hai mươi tư, là một hầu gia nhàn tản của Đại Chu, từ nhỏ đã thích giang hồ, luôn trà trộn trong võ lâm giang hồ, nhưng lại dở dang văn võ, cứ mơ mơ màng màng đến tận bây giờ, nghe nói nơi này sắp xảy ra chính ma đại chiến nên đến đây xem sao." "Mẹ kiếp, ngươi còn dở dang văn võ, hai mươi tư tuổi Nhân Tiên, mẹ nó ta hack game chắc cũng mới mạnh hơn ngươi một chút." "Ngọa tào, tên này chẳng phải tên đã cùng ta đột phá hôm đó sao?" "Ảnh Mật Vệ báo là một lão tổ hoàng thất Đại Chu đột phá Nhân Tiên, xem ra lời đồn là giả, chắc là thằng oắt này, Đại Chu ẩn mình thật kỹ." Tần Tiêu Diêu trong lòng suy đoán.
Cảnh giới Nhân Tiên của người này, là do Tần Tiêu Diêu dùng thiên nhãn của hệ thống đạt được.
Thiên nhãn có hạn chế mỗi ngày chỉ được dùng ba lần.
Hôm nay ba lần đều dùng lên ba người này.
Chỉ có người trẻ tuổi này mạnh hơn chút, còn hai lão già kia chỉ là tông sư cảnh giới viên mãn, hơn nữa trông rất phù phiếm, rất bất ổn, nhìn là biết dùng dược vật chồng chất mà thành.
"Tiểu hữu ngươi đến từ đâu?" Thương Hoàng tò mò hỏi.
Tần Tiêu Diêu thản nhiên nói: "Ta đến từ Nam Châu, họ Hàn, năm nay 20 tuổi, tổ tông để lại cho chút tiền bạc." "Chẳng lẽ tiểu huynh đệ là hậu nhân của hoàng thất Nam Hàn?" "Không sai!" "Thì ra là vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận