Bắt Đầu Triệu Hoán Lý Nho Cùng Hoàng Trung

Chương 574: Lã Bố “Bại lui”

Chương 574: Lã Bố “bại lui” Ngân Thiên Phóng dẫn đầu phát động công kích, Tù Long Bổng trong tay linh hoạt tự nhiên, tựa như rồng du ngoạn, thẳng đến lồng ngực Lã Bố mà đi.
Lã Bố thấy Tù Long Bổng tập sát mà đến, ánh mắt sáng lên, tựa hồ cũng không yếu như trong tưởng tượng, một thân đỉnh phong tuyệt thế võ tướng không chừa chỗ nào để chê, chỉ thiếu chút nữa liền có thể tấn cấp Vô Song Thần Tướng.
“Xem ra tiểu tử này muốn mượn tay lão tử đột phá, lão tử lại không muốn như ý nguyện của hắn.” Lã Bố trong lòng suy tính.
Lập tức Phương Thiên Họa Kích trong tay một kích bổ về phía Tù Long Bổng đang đâm tới.
“Đụng!” Tù Long Bổng cùng Phương Thiên Họa Kích va vào nhau, Ngân Thiên Phóng chỉ cảm thấy hai tay tê dại, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, lực phản chấn kinh khủng suýt chút nữa đánh bay Tù Long Bổng trong tay hắn.
Trái lại Lã Bố thì không hề bị tổn hại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức bắt đầu không ngừng lui lại, một tay nắm Phương Thiên Họa Kích cắm trên mặt đất, há mồm thở hồng hộc.
“Cái này?” thấy cảnh này Ngân Thiên Phóng hơi kinh ngạc.
“Ta mạnh như vậy sao?” “Lại có thể một kích đánh lui Vô Song Thần Tướng?” Hắn sau khi đột phá đến đỉnh phong tuyệt thế võ tướng đã từng giao đấu với Sở Bá Thiên, chỉ có thể cùng hắn ác chiến hơn 50 hiệp, nhiều nhất cũng không quá 100 hiệp.
“Chẳng lẽ hắn còn không bằng Bá Vương điện hạ?” Nghĩ đến đây, Ngân Thiên Phóng tựa hồ lại thêm mấy phần lực lượng.
Lã Bố làm ra vẻ đang gắng gượng, lớn tiếng quát: “Vừa rồi là do lão tử không chú ý, bị tiểu tử ngươi đánh lén, lần này bản tướng muốn chém ngươi.” Ngân Thiên Phóng thấy vẻ sĩ diện đến chết của Lã Bố, trong lòng suy đoán.
“Chẳng lẽ hắn cũng chỉ là một tên hữu danh vô thực sao?” Lập tức lần nữa hướng hắn tập sát mà đi!
Lần này so với lần trước xuất thủ còn nhanh hơn, mạnh hơn.
Thấy vậy Lã Bố càng thêm khoa trương quát lớn: “Ăn lão tử một kích!” Phương thiên họa kích trực tiếp quét ngang về phía Ngân Thiên Phóng.
“Keng!” Vũ khí trong tay hai người lại lần nữa va chạm, Ngân Thiên Phóng lại lần nữa cảm nhận được hổ khẩu run lên, lực phản chấn truyền khắp toàn thân, vũ khí trong tay suýt nữa đã rời khỏi tay.
“Lần này lực đạo còn lớn hơn vừa rồi, xem ra người kia hẳn là đã toàn lực ứng phó.” Ngân Thiên Phóng suy đoán nói.
Sau đó hai người lại lần nữa chém giết, Lã Bố thì mặt mày dữ tợn, khiến ai nhìn cũng nghĩ hắn đang toàn lực xuất thủ.
Dù sao một Vô Song Thần Tướng bị một đỉnh phong tuyệt thế võ tướng bức cho thành bộ dạng này, ai mà không nổi giận.
Ngay cả thủ môn viên Sở Bá Thiên cũng phải nổi giận!
Trong khoảng thời gian ngắn hai người đã giao đấu ba mươi hiệp, Ngân Thiên Phóng mồ hôi nhễ nhại, tay đã có chút run rẩy, dù sao mỗi lần hắn đều tập trung tinh thần, toàn lực ứng phó, sợ xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào, đối thủ dù gì cũng là Vô Song Thần Tướng.
Lã Bố thì há mồm thở hổn hển, mũ giáp cũng bị Ngân Thiên Phóng đánh rơi, hai tay càng không ngừng “run rẩy”, vẻ mặt hết sức khó coi.
Thấy cảnh này, lòng tin của Ngân Thiên Phóng càng tăng lên, hắn cảm thấy mình còn có thể tái chiến năm mươi hiệp, dù sao hắn thấy trạng thái của Lã Bố lúc này có vẻ còn không bằng hắn.
Hắn đã không nhìn kỹ, nếu xem xét kỹ, hắn sẽ thấy tuy Lã Bố biểu hiện thập phần khó chịu, làm ra nhiều động tác khoa trương, nhưng trên trán một chút mồ hôi đều không có.
Bạch Khởi, Hạng Vũ, Tiết Nhân Quý ở phía sau thấy cảnh này, đều cười nói: “Ôn Hầu thật sự có ý tứ, diễn trò không ai bằng.” Nếu Tần Tiêu Diêu ở đây, phỏng chừng đã ban cho Lã Bố một tượng vàng Oscar vua màn ảnh mini rồi.
Trong lúc bất tri bất giác hai người đã giao đấu đến 100 hiệp, cả hai đều thở hồng hộc, hai tay vẫn không ngừng run rẩy.
Đại quân Đại Tần thì đã tan tác như núi lở, chỉ có sức ngăn cản, không có cơ hội phản công.
Thấy cảnh này Bạch Khởi trực tiếp hạ lệnh lui binh.
Sau đó mấy chục vạn đại quân như thủy triều rút lui không chút trật tự.
Lã Bố càng là người đầu tiên thúc ngựa “chạy trốn”.
Dù sao hắn lúc này đang kìm nén một bụng lửa, tức mà không có chỗ trút.
Ngân Thiên Phóng thấy quân Đại Tần rút lui xong, vừa định dẫn người truy sát thì bị Ấm Bất Thắng phía sau ngăn lại.
“Giặc cùng đường chớ đuổi!” “Về thành!” Trong trấn Bắc Quan.
Đám người nhao nhao ăn mừng.
“Lũ nhà quê này mà còn muốn đối đầu với Tây Sở ta, thật không biết sống chết, hôm nay chúng đã thấy sự lợi hại thực sự của Tây Sở.” “Nghe nói ở Võ Châu, Quý soái đã chiếm được Võ Châu, hiện tại Thiên Võ ta đã độc chiếm năm châu, đúng là xứng danh đệ nhất đại quốc, chờ chúng ta tiêu diệt Đại Tần rồi, sẽ có được bảy châu, đến lúc đó cho dù hai nước liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của chúng ta.” “Tây Sở ta chắc chắn sẽ thay Đại Chu hoàn thành bá nghiệp thống nhất Trung Nguyên.” “Hôm nay công đầu thuộc về Ngân Hầu, có thể dùng thân phận đỉnh phong tuyệt thế võ tướng đại chiến với Vô Song Thần Tướng, thậm chí còn có chút thượng phong, xem ra Vô Song Thần Tướng của Đại Tần này cũng chẳng ra gì.” “Cũng chỉ có Hạng Vũ đáng để chúng ta kiêng kỵ, không có Hạng Vũ bọn chúng chẳng là gì.” “Hôm nay Ôn Quốc Công không cho chúng ta truy kích cũng là vì kiêng kỵ Hạng Vũ sao?” “Một nửa thôi!” “Chủ yếu là tình hình địch chưa rõ, ai biết sau lưng bọn chúng có mai phục không, chủ lực của chúng ta không thể rời thành quá xa, dễ trúng kế điệu hổ ly sơn của địch.” “Có lý!” “Yên tâm đi, ngày mai bọn chúng chắc chắn sẽ tiếp tục công thành, ngày mai cố gắng ở ngoài thành cho bọn chúng một bài học.” “Được!” “Tối nay mọi người nghỉ ngơi cho khỏe đi.” “Vâng!” Trong một căn phòng của trấn Bắc Quan.
Một tên tướng quân cụt một tay đang định cởi áo ngủ thì đột nhiên một bóng người xuất hiện ngay sau lưng hắn.
“Ai?” Người kia lập tức rút kiếm bên mình ra chỉ vào người đó.
“Cẩm Y Vệ Đại Tần!” “Ngươi muốn chết sao?” Lập tức không nói hai lời, một kiếm đâm về phía người kia.
Thanh kiếm bay nhanh tới đã bị người kia dùng hai ngón tay kẹp lại.
“Không cần phí sức vô ích, ta muốn giết ngươi một chiêu là xong.” “Yên tâm, lần này ta đến là để làm giao dịch với ngươi.” Thấy vậy tướng quân cụt một tay cũng thu hồi kiếm, mặt cảnh giác nhìn người kia.
“Ngươi nói đi?” “Vương Tướng quân, sao không bỏ gian tà theo chính nghĩa?” “Những đãi ngộ ngươi nhận được những ngày qua, ta đều thấy cả, ngươi đã bị gạt ra rìa, cách xa trung tâm quyền lực, nếu không phải ngươi vẫn còn chút ít công lao với Tây Sở, đoán chừng đã bị bọn họ ném xó rồi.” “Ngươi hãy nghĩ xem cái cánh tay này của ngươi là vì ai mà mất, bọn chúng lại đối xử với ngươi như vậy, ngươi cảm thấy ngươi có thể chịu đựng được sao.” “Suy bụng ta ra bụng người, nếu là ta thì chắc chắn không thể chịu được.” Nói đến đây, tướng quân cụt một tay kia mặt lộ vẻ căm hờn, tay phải nắm chặt lại.
Hắn là công thần Tây Sở, nhưng chỉ vì bị gãy một cánh tay, chiến lực giảm đi, thêm vào việc mình chỉ là dân thường, liền bị gạt ra rìa, thậm chí lần này xuất quân ngay cả tiên phong cũng không được làm, mỗi ngày đều ở trong căn phòng tối tăm không ánh sáng này, một ngày bằng một năm.
“Bệ hạ Đại Tần ta đối đãi công bằng với mọi thần tử, trước nay chưa từng xem trọng xuất thân, ngươi cũng thấy đó rất nhiều sĩ quan của Đại Tần ta đều xuất thân dân thường, bọn họ đều được trọng dụng, thậm chí lập tức được bái tướng phong hầu.” “Ngươi hãy rời đi đi, muốn ta đầu hàng thì không thể nào, dù sao ta cũng là người Tây Sở, sao có thể làm ra chuyện bất trung bất nghĩa như vậy được.” “Cho dù ngươi không vì mình suy nghĩ, thì cũng phải vì lão phụ thân ở Thịnh Kinh của ngươi nghĩ chứ, hãy suy nghĩ xem tình cảnh của ông ấy bây giờ.” Lập tức người áo đen trực tiếp rời đi, chỉ còn lại tướng quân cụt một tay đang cau mày suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận