Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 97: Lược chuẩn bị lễ mọn (length: 7500)

Tối cùng ngày, tiệm cơm Sơn Bình kinh doanh đến khuya, một tiệm cơm trưa bình thường, vậy mà đến 11:30 mới đóng cửa.
Khách không ngồi ăn tại bàn, đều là đặt mang về nhà, vì thế, những người thích ăn tối hôm đó đăng hình lên mạng, không còn là ảnh chụp bàn ăn kiểu khách sạn, mà biến thành đủ loại hình ảnh ấm cúng, đầy khói lửa gia đình.
Thậm chí có người còn cố ý bày ra cảnh bưng món ăn mới từ nhà bếp ra, nói đây là lúc mình mơ thấy đã làm món đó.
Cư dân mạng cũng ầm ĩ bình luận khen ngợi dưới video của hắn: Mơ đẹp lắm, lần sau đừng làm.
Cư dân mạng ở nơi khác đã bắt đầu bàn nhau, khi nào đến tiệm cơm Sơn Bình ăn, dù sao cũng xa, ngày đầu tiên ăn không được, họ cũng quen rồi.
Chỉ chờ thu xếp xong công việc trong tay, là lập tức đi Giang Đông ăn một bữa lớn.
Mà cư dân mạng bản địa ở Giang Đông thì khổ sở.
"Sao lại là ở khách sạn năm sao lớn thế này, một người làm công ăn lương như ta, chắc chắn không có duyên với những món ngon này rồi?"
"Nước miếng của tôi bay tứ tung, nhìn túi tiền trống rỗng mà lòng lạnh ngắt, muốn khóc lên quá."
"Một kẻ không tiền như tôi thì cứu vớt cái dạ dày đang tan vỡ thế nào đây?"
"Đổ tại số trời đi, mẹ bệnh, em trai đi học, cô nàng thì chia tay, toàn tại cô nàng, mà có liên quan gì đến ta, vì sao ta vẫn không có tiền để đi khách sạn năm sao ăn cơm?"
Tiệm cơm năm sao đúng là cánh cửa quá cao, ngăn cản rất nhiều người tiêu dùng bình thường, mọi người chỉ đành chờ đợi quán ăn mà đồ đệ của Giang đại sư sắp mở, kiểu quán bình dân, có thể chi trả nổi.
Lại có những đại gia có tiền, hôm nay không đặt được bàn, đặt trước ngày mai, kết quả vẫn không có bàn, cảm thấy mình thật thảm, gào khóc dưới mấy bài đăng của các blogger nổi tiếng xin ghép bàn, nhưng bị mọi người làm ngơ.
Lúc này, Hoàng Ngưu Lý Hanh xuất hiện.
Là một Hoàng Ngưu đủ tiêu chuẩn, phải có con mắt có thể phát hiện khách hàng tiềm năng, lén lút gửi tin nhắn cho người xin ghép bàn, chờ đợi hồi âm.
Chưa đợi bao lâu, một phút sau, hậu trường đã có tin báo đến, có người muốn nói chuyện ghép bàn, không chỉ một người.
Lý Hanh vỗ đùi, đứng lên bái Giang Châu về phía đó, đây đúng là thần tài của hắn, phải bái lạy cho nhiều vào, sau này Giang đại sư thẩm định càng nhiều tiệm ăn, phạm vi công việc của hắn sẽ càng lớn, không lo không kiếm được tiền.
Một bên khác, Giang Châu vừa về nhà nghỉ ngơi một chút, theo thường lệ mở hệ thống lên, muốn nhận phần thưởng lần này, khiến hắn bất ngờ là, giá trị danh tiếng lần này tăng lên, vậy mà không tăng hết một cấp, thanh tiến độ vẫn còn thiếu một chút.
Hắn biết giá trị danh tiếng mỗi lần tăng một cấp, giá trị danh tiếng cần thiết sẽ ngày càng cao.
Lần này cũng là vì giá trị danh tiếng cần cao hơn, cho nên không từ cấp sáu lên cấp bảy được, nhưng cũng chỉ kém một chút thôi, cứ thiếu một chút thế này, mắc kẹt ở đó, khiến người ta khó chịu.
Vốn cho rằng danh tiếng càng lúc càng lớn, một lần thu hoạch giá trị danh tiếng sẽ càng nhiều, xem ra không phải như vậy.
Xem lại giao diện giá trị danh tiếng của đồ đệ, lần này giao diện thêm một cái tên Vương Thất Nguyệt, cũng không đạt đến cấp một.
Ngược lại là Thịnh Vĩ lần trước, lúc ấy mới xuất hiện trên giao diện, không đạt cấp một, trải qua mấy ngày nữa lên men, đã đạt được cấp một đơn giản nhất, có thưởng để nhận, cực kỳ an ủi một trái tim đang mong đợi của hắn.
Bấm nhận thưởng, nhận được một viên cường thân kiện thể hoàn bình thường.
Nhìn chằm chằm hệ thống một lát, Giang Châu dứt khoát đóng lại, ăn hết dược hoàn rồi lao thẳng vào phòng gym.
Nhìn nữa cũng chẳng có gì thay đổi, dù sao ba ngày sau thẩm định quán ăn, liền có thể tiếp tục thăng cấp, có chút thời gian xoắn xuýt, không bằng nghỉ ngơi nhiều hơn chút.
Tập xong, nhìn mình hơi có chút mỡ bụng, Giang Châu thở dài một tiếng, tuy chỉ có chút ít, vóc dáng hắn mặc đồ lên cũng không thấy, nhưng lúc tắm nhìn thấy, vẫn rất chướng mắt.
Nếu như hệ thống cho hắn viên dược hoàn tạo dáng người tỉ lệ vàng thì tốt, đến lúc đó muốn ăn gì thì ăn nấy, cuối cùng không cần mệt nhọc như trâu tập thể hình nữa.
Vừa ra phòng gym, đang rảnh rỗi mở điện thoại lên, Giang Châu phát hiện, trong nhóm đồ đệ, lại là một đống tin nhắn chưa đọc, vẫn là mấy lời hỏi han hằng ngày của đám đồ đệ.
Đủ kiểu ân cần thăm hỏi, đủ kiểu nịnh hót, Giang Châu xem xong, chỉ đọc mà không trả lời, đang định tắt điện thoại, leng keng một tiếng, Lục Dung gửi tin nhắn tới.
Giang Châu nghiêm trọng nghi ngờ, nhà Lục Dung gắn camera theo dõi, không thì làm sao hắn vừa đụng điện thoại, Lục Dung liền gửi tin đến ngay.
Vẫn kiểu cũ hỏi han đủ kiểu, Lục Dung giỏi nịnh, là sẽ khen người, đủ loại nịnh nọt không cái nào giống cái nào, đổi lại là nguyên thân, lúc này đã được khen đến toe toét cả miệng rồi.
Nhưng Giang Châu lại không thích kiểu này, dù tâng bốc hay khen ngợi có hay, nghe nhiều rồi, hắn thấy cũng giống như tụng kinh, chẳng có chút gì dao động.
Lục Dung này, phải nói thế nào hắn mới hiểu, hiện tại hắn không nhận quà, không nhận hối lộ, không đi cửa sau.
Dù sao hắn lại không thiếu tiền, sao phải vì chút lợi lộc này, mà làm cho mọi việc trở nên u ám, tẩy trắng cũng không kịp, tự đào hố chôn mình.
Giữa lúc hắn chuẩn bị lướt qua khung chat, đi đánh game thì tin nhắn của Lục Dung mới tới.
"Sư phụ, biết sư phụ không hứng thú với rượu thuốc lá hay hàng của con buôn, nên con đã đặc biệt chuẩn bị cho sư phụ một phần quà, hôm qua đã cho người đưa đến rồi, hôm nay chắc sẽ đến Giang Đông, sư phụ nhớ nhận ạ."
Cái gì? Lục Dung chuẩn bị quà cho hắn?
Quà gì?
Giang Châu mí mắt giật giật, trong lòng dấy lên một dự cảm vô cùng không lành, phải biết Lục Dung là kiểu người bỏ ra mấy trăm vạn phí bái sư cũng không nháy mắt, vì để hắn đi thẩm định tiệm ăn, sẵn sàng bỏ tiền mua suất ưu tiên.
Kiểu người không thiếu tiền này, quà hắn tặng có thể là quà nhỏ bình thường sao?
Vừa hay, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng chuông cửa.
Giang Châu cầm điện thoại, đi qua hành lang ra đến cửa chính, mở cửa xem, là người giao hàng chuyển phát nhanh, không phải loại chuyển phát nhanh tùy tiện, mà là kiểu chuyên đưa vật phẩm quý giá, kiểu chuyển phát đảm bảo giá trị đó, phải ký nhận, chụp hình xong mới đưa đồ.
Một cái hộp vuông nhỏ, Giang Châu tiện tay nhận lấy, cầm trong tay nặng trịch, suýt nữa rơi xuống đất, hắn vội vàng dùng lực, ôm hộp vào lòng, riêng cái trọng lượng này đã biết không phải hàng chuyển phát nhanh bình thường rồi.
Mang vào nhà mở ra, bên trong còn bọc thêm một hộp càng tinh xảo hơn, trên hộp có ghi một tấm thiệp hỏi han.
"Kính gửi sư phụ, đệ tử mạn phép chuẩn bị chút quà mọn, mong sư phụ vui vẻ nhận cho!"
Giang Châu lấy cái hộp tinh xảo ra mở, lật lớp vải lụa mềm lên, đập vào mắt là một mảnh vàng óng, vàng óng ở đây không phải miêu tả màu sắc giống vàng, mà vốn dĩ bọn chúng là vàng.
Không sai, cái gọi là quà mọn của Lục Dung, là từng thỏi vàng óng ánh, đầy kín một hộp tử.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận