Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 298: Không hì hì (length: 8175)

"Không sai, chúng ta dân Giang Đông mới chỉ có năm đệ tử của Giang đại sư, còn một người thì chỉ là phụ họa cho vui thôi, lần này cũng nên đến lượt chúng ta."
Cộng đồng mạng Giang Đông, quả nhiên biết cách khiến người khác tức tối.
Một câu chỉ là năm đệ tử của Giang đại sư, làm cộng đồng mạng nơi khác lập tức nổi đóa.
"Ha ha, tôi thật sự ha ha, chúng tôi không hề hì hì."
"Đúng vậy, chúng tôi đang cười nhạo đấy, chúng tôi ghen tị, mặt chúng tôi méo mó hết rồi."
"Giang Đông vẫn còn à, tôi không muốn xem chọn địa điểm nữa, tôi muốn xem địa phương khác, tránh cho tâm hồn thủy tinh của tôi bị tổn thương."
"Giang Đông gian lận, bọn họ gian lận đấy, tôi muốn báo cáo bọn họ."
Uông Dương thấy đám cư dân mạng tranh cãi không ngừng, cũng hùa theo họ vài tiếng, nói vài câu tương tác, sau đó đám cư dân mạng liền ồn ào, đòi Uông Dương đưa ra vị trí cửa hàng đã khảo sát, nếu không sẽ vào tài khoản của hắn bình luận chửi rủa.
Khiến Uông Dương dở khóc dở cười, không phải hắn không muốn tiết lộ, thật sự là địa điểm đều là bí mật, ngoại trừ Lâm đạo, Giang đại sư và tài xế, những người khác trong tổ chương trình đều không biết.
Trước đây cũng từng có người lén nghe ngóng, nhưng ai biết miệng của Lâm đạo kín như bưng, đã nói không nói thì nhất quyết không nói, không quan tâm mọi người có nghĩ ra biện pháp gì cũng đều vô ích.
Lâu dần, mọi người cũng đã quen, dù sao đến nơi thì sẽ biết, không nói trước cũng chẳng sao.
Nghĩ đến việc mọi người một tuần chưa được xem chương trình, thực sự đều có chút nóng lòng, Uông Dương dứt khoát chủ động ném vấn đề về phía Giang Châu.
"Giang đại sư, một tuần không gặp, các fan đều rất nhớ ngươi, bọn họ đều muốn biết hôm nay chúng ta rốt cuộc đi đâu khảo sát cửa hàng, ngươi có thể tiết lộ trước cho mọi người một chút không?"
Giang Châu liếc nhìn lên màn hình, phát hiện mọi người đều đang ép Uông Dương đưa địa chỉ, còn nói rất hung dữ, kẻ thì bảo không giao sẽ cho hắn quả đắng, người thì bảo có hắn quả đắng để ăn.
Nhìn xem, toàn là giọng điệu đe dọa, khiến Giang Châu không khỏi bật cười.
"Đi, tiết lộ trước một chút cũng được, lần này chúng ta đi một địa điểm khá gần nhau, nên mọi người không cần lo lắng, nhưng mà không ở Giang Đông, mà ở Hoa Trường."
Thực sự rất gần, lái xe lên cao tốc là đến, vốn dĩ không phải Giang Đông mọi người đều bật cười, nhưng nghe xong là Hoa Trường thì lại chẳng thể vui lên, còn có chút cảm giác hụt hẫng, bực dọc.
Xung quanh Giang Đông nhiều khu nội thành như vậy, tại sao Hoa Trường lại có nhiều đệ tử của Giang đại sư nhất, với lại, ngoại trừ câu lạc bộ số một ở Hoa Trường ra, quan trọng nhất là còn một tiệm đồ kho nữa chứ.
Tiệm đồ kho này khác với những tiệm khác, bà chủ Nhiếp lại giỏi kinh doanh, vốn chỉ thuê một mặt tiền giờ đã mở rộng gấp đôi, thu mua cả tiệm ăn sáng đã đóng cửa bên cạnh, thuê cả một đội ngũ nhân viên hùng hậu, mỗi ngày tiệm đồ kho đều xuất ra hàng chục nồi lớn.
Chị ta còn mở chi nhánh ở những quận huyện sầm uất nhất Hoa Trường, mỗi tiệm đồ kho chia làm hai nồi lớn, cứ có đồ kho làm đến đâu bán hết đến đó.
Fan ở Hoa Trường ngày nào cũng sung sướng như chuột ăn vụng được thịt, ngày nào cũng khoe trên mạng, còn nói cái gì, một tiệm đồ kho bằng năm tiệm của đệ tử Giang đại sư cộng lại, khiến ai cũng phải ghen tị.
Ngẫm kỹ lại thì chẳng phải là có đến năm tiệm đệ tử Giang đại sư hay sao, nhiều cửa tiệm lớn thế này, mọi người muốn ăn đồ kho, chẳng cần phải đi đâu xa.
Đó cũng là lý do fan vừa nghe là Hoa Trường đã hụt hẫng, bực bội.
"Ôi, không phải hoàng hậu, hóa ra là quý phi sao? Thật tội nghiệp cho chúng tôi, những người bị đánh vào lãnh cung, không biết đến bao giờ mới hết."
"Mà đệ tử Giang đại sư chẳng phải đều đang xem trực tiếp sao? Tôi kịch liệt kêu gọi Dương Nhược Ly, bà chủ Dương, mau đến Hoa Trường chúng tôi mở chi nhánh đi."
"Đúng vậy, chi nhánh của anh ấy đã chạy đến tận Bồng Lai, sao không nghĩ đến Hoa Trường của chúng ta, nơi đây chẳng lẽ không có thị trường, không đủ để nuôi một tiệm lẩu nhỏ sao?"
"Toàn Bảo Liêu à, quán cá chua của anh bao giờ mới mở chi nhánh vậy, anh không thể nhận thêm mấy đệ tử, hoặc thuê thêm đầu bếp, mỗi ngày làm thêm nước canh, giống như người ta làm đồ kho, phân phối cho các mặt tiền khác sao? Định Vân chúng tôi muốn năm tiệm cá chua."
"Gọi Liêu lão bản, tranh thủ mở chi nhánh nhanh lên, ngay lập tức luôn đi, chúng tôi không muốn ăn cá chua phải xin nghỉ đi một chuyến xuống phía tây nữa."
Liêu Bảo Toàn đang xem trực tiếp, phát hiện cư dân mạng đang xem ngon lành tự dưng lại nhao nhao đòi mình, lặng lẽ thu mình lại, giả vờ như không thấy.
Cư dân mạng cũng quá nôn nóng, không cần biết là mở chi nhánh hay phân phối nguyên liệu cũng cần thời gian, chỉ hối thúc như vậy thì anh ta cũng chẳng thể nào biến ra cửa tiệm được.
Kết quả, Tiểu Du trong quán cũng đang xem trực tiếp, thấy mọi người đang hối thúc chuyện này, liền thuận miệng nói.
"Các người đừng ép nữa, mở chi nhánh cần tiền, cần mặt bằng, ông chủ không đủ tiền, tạm thời cũng chưa tìm được mặt bằng thích hợp, các người chờ ông chủ kiếm thêm tiền đã, trong tay có chút vốn liếng rồi thì bảo đảm sẽ mở một chi nhánh cho các người, bà chủ sẽ tự tay cầm muôi."
Mọi người cũng chỉ là hô hào trên mạng, chẳng ngờ lại có người hồi đáp thông tin này, ai biết lại có người đáp thật, còn là tin nội bộ, xem xong, cư dân mạng Định Vân bỗng chốc đều im lặng.
Còn cư dân mạng các địa phương khác, liền nhắn cho họ một biểu tượng xông lên.
"Cộng đồng mạng vạn năng ơi, tiền thuê và mặt bằng cứ giao cho các ngươi, khu nào của các ngươi muốn ăn cá chua, thì xem ai ra tay nhanh hơn."
"Các ngươi tự hiểu nhé!"
Thấy tin này, Liêu Bảo Toàn sững sờ, tự dưng sinh ra dự cảm chẳng lành, cứ cảm thấy sắp có chuyện điên cuồng gì đó xảy ra.
Lúc này, tổ chương trình cũng bắt đầu xuất phát, mấy chiếc xe cùng nhau chạy về Hoa Trường.
Giang Châu tuy nói địa điểm là ở Hoa Trường, nhưng cũng không nói rõ là khu nào, hiện tại trên mạng lộ ra, còn lại hai mặt bằng.
Cư dân mạng đều đang đoán, rốt cuộc là một trong hai nhà nào, có người còn gọi điện thoại trực tiếp cho hai ông bà chủ đó, bảo nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ, để còn đón Giang Châu đến.
Trong đại học khoa học kỹ thuật Hoa Trưởng, Vu Hiểu Ba cũng đang xem trực tiếp.
Hai ngày nay bị lão ba chơi một vố, khiến hắn gần đây cũng chẳng dám đi dạo trong trường, mỗi ngày vừa đến trường là cắm thẳng vào nhà ăn, không dám đi đâu, làm bún ốc thì càng thêm cẩn thận, vừa làm vừa nếm thử mùi vị, tùy tiện cũng chẳng dám sơ sài.
Lúc này thấy Giang Châu nói là Hoa Trường, trong mắt hắn cũng lộ vẻ mong chờ.
"Ba, ba nói sư phụ con có phải đến tìm con không, mặc dù con không công khai thân phận trên mạng, nhưng con cũng là đệ tử của Giang đại sư đấy."
Vu ba liếc con trai, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ khẽ.
"Con bỏ đi, con làm gì có cái vận khí đó."
"Tại sao? Nếu là ngẫu nhiên thì ai chẳng có cơ hội."
"Cũng vì là ngẫu nhiên, nên mới không tới lượt con, đời này vận khí của con, đều đã dùng vào việc đầu thai thành con của ba, cái khác thì nửa điểm cũng không liên quan."
Vu Hiểu Ba hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua từ nhỏ đến lớn, hễ làm gì thì đều thiếu một chút vận khí.
Hồi nhỏ thì thiếu chút nữa làm lớp trưởng, sơ trung thì thiếu chút nữa cưa được hoa khôi, cao trung thì thiếu chút nữa thi đậu đại học mình ngưỡng mộ, tốt nghiệp thì thiếu chút nữa giữ được bạn gái…
Bạn cần đăng nhập để bình luận