Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 257: Ba cái ban thưởng (length: 7735)

Theo video, nhiệt độ ngày càng tăng cao, tối hôm đó, chuyện Đặng Đông Đông ném bánh đã lên hot search.
Không chỉ những người thích xem lễ hội ẩm thực mới thấy video này, mà cả những người không quan tâm đến ẩm thực cũng đều xem được.
Bởi vì video rất thú vị, lại có kỹ thuật cao, người nào xem video xong, dù biết chơi bóng rổ cũng phải im lặng.
"Cứ thấy hắn đi nhầm chỗ, tư thế ném bánh ngửa người ra sau chuẩn như ném rổ vậy, hắn đáng lẽ phải đi chơi bóng rổ mới đúng."
"Lão bản, ta muốn ba phần; Đặng lão bản: Ba phần à, hơi khó đó, ngươi đứng gần quá rồi, lùi ra sau mấy bước đi."
"Lão bản, ta muốn...còn chưa nói hết, bánh quẩy đã ở trong giỏ của khách rồi."
"Nghĩ kỹ xem, súp cay thiểm điện cộng thêm bánh quẩy ném rổ, quá tuyệt."
"Thật chỉn chu, ta thấy rồi, hắn ném xong bánh còn tiện tay lau nồi."
Video quá nổi, một phát leo lên vị trí đầu bảng hot search, cư dân mạng tỉ mỉ nghiên cứu video mới phát hiện lại là đồ đệ của Giang đại sư gây bão.
Lần trước thấy đồ đệ của Giang đại sư lên hot search, là đám sinh viên cùng nhau đạp xe đến Kiến Giang mua bánh bao.
Đến bây giờ, việc sinh viên đạp xe đi ăn đã thành trào lưu, sinh viên khắp nơi cũng bắt đầu đạp xe đi mua đồ ngon.
Độ hot vẫn chưa hạ xuống, lại có thêm một đồ đệ của Giang đại sư với súp cay thiểm điện kèm ném rổ bánh quẩy.
Các fan hâm mộ ai nấy đều kích động gào thét, cảm thấy thần tượng của mình quá đỉnh, bản thân thì giỏi khỏi nói, giờ đến đồ đệ cũng giỏi vậy, tay nghề nấu ăn chưa cần bàn, chỉ riêng chiêu thức này, mấy ai sánh bằng.
Những người qua đường sau khi tìm hiểu tình hình còn trực tiếp biến thành fan của Giang Châu và Đặng Đông Đông.
Tối hôm đó, Giang Châu đi câu cá ở hồ về, lại trắng tay một ngày, hắn thấy rất kỳ lạ, trong sông chỗ nào cũng thấy cá nhảy, nhưng chẳng cắn câu, chẳng lẽ là mồi của hắn không đúng.
Chưa câu cá bao giờ, lúc nào cũng nghe người ta nói dân câu cá không bao giờ tay trắng, hắn còn tưởng câu cá dễ lắm, không ngờ hoàn toàn không phải như vậy.
Nhưng cũng là giết thời gian, không câu được cũng chẳng sao, dù sao cũng có ai biết hắn tay trắng đâu.
Cởi khẩu trang, Giang Châu làm chút gì ăn rồi nghỉ ngơi một lát, lại ngứa tay vào xem hệ thống.
Chiều từ chỗ Đặng Đông Đông về, hắn còn nghĩ ít nhất cũng có thể nhận được một phần thưởng, nhưng ngoài dự đoán của hắn, vậy mà không có một thanh kinh nghiệm nào đầy.
Chính bản thân hắn thì khỏi nói, từ lúc lên cấp đến giờ, thanh kinh nghiệm lớn một cách kinh khủng, hiện tại lên cấp khó đặc biệt, lần trước xem đã gần đầy, lần này xem vẫn là gần đầy, còn thiếu chút xíu nữa.
Các đồ đệ khác cũng thế, nhận thưởng nhiều lần, cũng bắt đầu tăng chậm lại.
Lẽ ra lần này ít nhất cũng có thể nhận được một phần thưởng của Đặng Đông Đông, nhưng mà, Vân Khê thị cách Giang Đông thị quá gần, về cũng chỉ mất nửa tiếng.
Tốc độ quá nhanh, khoảng cách quá ngắn, danh tiếng còn chưa kịp tăng lên.
Giang Châu cũng không thất vọng, đi ra ngoài lang thang hơn nửa ngày, lúc này mới mở hệ thống.
Hắn nghĩ, một ngày đã qua, súp cay của Đặng Đông Đông cũng bán rồi, ít nhất cấp một lên cấp hai đơn giản nhất cũng phải hoàn thành chứ.
Ai ngờ vừa mở hệ thống lên, Giang Châu ngây người.
Không chỉ Đặng Đông Đông lên cấp 2, mà tốc độ thăng cấp của hắn chậm như rùa, lâu lắm rồi không lên cấp cũng thăng một cấp, hơn nữa, đến cả Lưu Đại Phương cũng tăng một cấp.
Buổi chiều hắn còn nhìn rõ ràng, Lưu Đại Phương còn đâu muốn tăng cấp, còn thiếu một đoạn, sao nhanh vậy đã max cấp rồi.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?
Giang Châu mở điện thoại, muốn tìm xem có chủ đề mới nào về đồ đệ không, kết quả vừa mở điện thoại lên, vừa xem video, lại thấy ngay Đặng Đông Đông.
Trong video, Đặng Đông Đông cầm bánh quẩy chiên như đang biểu diễn tung hứng, ném loạn một hồi, rồi chính xác rơi vào giỏ của khách, làm kích động lòng người nhất là, hắn cầm trong tay chiếc bánh quẩy vừa chiên xong, với tư thế ném rổ ngửa người ra sau, ném bánh qua bên kia đường, rơi đúng vào chiếc giỏ của người đàn ông đang giơ lên ở đối diện.
Động tác này được quay chậm rồi lặp lại ba lần, làm thành video quỷ súc, phụ đề thì siêu hài hước, ba phần vẫn là ba phần? Ngươi phân rõ được sao?
Giang Châu: ...
Không phải chứ, đây là Đặng Đông Đông sao?
Sáng hắn vừa mới đến đó, còn tưởng Đặng Đông Đông thiểm điện giao súp cay đã rất trâu bò, không ngờ gia hỏa này còn có chiêu trâu bò hơn.
Ghê thật, hắn có thiên phú này, năm đó sao lại nghĩ đến chuyện không bước vào con đường bếp núc, thảo nào mà cắt món ăn tay chân vụng về không bằng người ta, hóa ra là hoàn toàn đi nhầm đường.
Thiên phú này, đi chơi bóng rổ thì mới là đối tượng được bồi dưỡng hàng đầu.
Nhưng gần đây các đồ đệ đều rất có lực, dựa vào chủ đề của mình cũng bắt đầu liên tục lên hot search.
Dựa vào đợt tăng nhiệt của Đặng Đông Đông, chẳng những làm cho danh tiếng của hắn tăng cao hơn, mà cả Lưu Đại Phương vừa hạ nhiệt chút cũng đi theo nổi luôn.
Một lần mang về cho hắn ba phần thưởng, đến Giang Châu cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, kích động cười toe toét.
Trước tiên nhận phần thưởng của mình, ấn vào xem chi tiết phần thưởng, Giang Châu nín thở, Ngọa Tào, trí nhớ không quên.
Phần thưởng này quá đỉnh, nếu mà lúc đi học có cái này, vậy hắn còn lo gì không nhớ nổi từ vựng, không nhớ rõ địa điểm thi.
Đáng tiếc hiện tại hắn đã là một nhân sĩ thành đạt tốt nghiệp rồi, không cần thi nữa, thật sự là phần thưởng hoàn hảo đến muộn.
Lại nhìn phần thưởng của Đặng Đông Đông, cái này cũng khiến Giang Châu bất ngờ, vì phần thưởng của Đặng Đông Đông lại là hoa thức thái rau đao pháp.
Do hệ thống mà đao công của bản thân hắn đã rất cao minh rồi, lại thưởng thêm một cái đao pháp thái rau thì có ý gì.
Giang Châu lại nghiên cứu kỹ mô tả phần thưởng, nhưng mà phần mô tả này còn đơn giản hơn, chỉ có một câu: Đao pháp của ngươi rất hoa lệ, mọi người đều thích xem.
Vốn dĩ đao pháp của hắn đã hoa lệ rồi, cắt đồ như người mắc bệnh OCD, không ai tìm ra được một lỗi nào, Giang Châu thấy khó hiểu, nghĩ ngày mai nấu cơm sẽ thử một lần.
Cuối cùng là phần quà của Lưu Đại Phương, món quà này Giang Châu ngược lại rất quen thuộc, giá trị nhan sắc thêm một.
Sau khi nhấp vào kỹ năng, hắn cảm thấy mặt mình nóng lên, đến phòng ngủ soi vào gương to, đúng là trong gương, hắn càng thêm hút mắt.
Vốn dĩ đã đẹp trai rồi, bây giờ nhìn còn càng thêm đẹp trai, cứ như đang tiến gần đến trạng thái hoàn hảo vậy.
Giang Châu hít một tiếng, đẹp trai như thế này thì đã khiến mọi người than phiền rồi.
Nếu lần sau hệ thống lại thưởng cho hắn một lần sống mãi tuổi xuân thì đây chẳng phải lúc nào cũng đẹp trai như thế này sao?
Không đúng, dừng, dừng lại, sau giải phóng không được phép thành tinh, nếu như hắn thật sự không già, thế thì lại kỳ lạ quá.
Sau khi nhận cả ba phần thưởng, nụ cười trên mặt Giang Châu vẫn chưa ngừng.
Nhận thưởng một lần là đã sướng, cứ nhận là cứ sướng.
Nếu một phần thưởng là gấp đôi niềm vui, vậy ba phần thưởng, là gấp ba niềm vui, vui vẻ ưm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận