Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 142: Đây mới gọi là đạt tiêu chuẩn (length: 8089)

(PS: Cảm ơn ~ tàu ~ ông chủ đã tặng quà!) Vừa nói dứt lời, hắn lại ngớ ngẩn cười với Giang Châu một tiếng, "Sư phụ, có thể giữ lại một cái không, giữ lại một cái đơn giản thôi, ít nhất cũng để cho con có cái mà nhớ nhung."
Xem ra tên này rất chấp nhất với món chính.
"Được, cách cải tiến Mẫu Đơn lát cá ngươi nhớ đấy, ta nói với ngươi món canh trứng gà thịt ba chỉ, đó là cách cải tiến đơn giản, hương vị hơi kém, lấy sổ tay ra, ta sẽ viết cho ngươi cách cải tiến hoàn chỉnh món canh bảo, chỉ cần ngươi làm theo cách này, chắc chắn làm ra được món Mẫu Đơn lát cá khiến khách hài lòng."
"Con cảm ơn sư phụ!" Lục Dung kích động đến mức hít sâu một hơi.
Sư phụ có nhiều đồ đệ như vậy, cuối cùng chỉ có hắn học được món ăn đỉnh như vậy, quả nhiên là lễ của hắn không có phí công đưa, dù bây giờ sư phụ không thích nhận quà.
Nhưng hắn tặng, sư phụ vẫn ghi nhớ trong lòng, món ăn cung đình mà, không hợp với phong cách của hắn chút nào.
Sau này vẫn phải thường xuyên tặng quà, sư phụ có nhận hay không là một chuyện, làm đồ đệ có tặng hay không lại là một chuyện khác.
Sau khi giao cách làm món canh bảo cho Lục Dung, Giang Châu lại nói: "Toàn bộ bản lĩnh hiện tại của ngươi là ở khâu chiên dầu và điều chỉnh lửa, làm rất tốt ở mảng này, canh cá đù vàng đổi thành cá đù vàng rán giòn, sườn pha lê đổi thành sườn muối tiêu, các món khác đều đổi thành món chiên mà ngươi làm tốt nhất, tỷ lệ thu tiền có vấn đề, cải thiện một chút là được."
Học được món Mẫu Đơn lát cá đã khiến Lục Dung rất hài lòng rồi, không ngờ đến chuyện thu tiền cũng được nhắc đến, quả thực là ngoài sự mong đợi mà còn mừng rỡ nữa.
Đổi nhiều món như vậy, trong lòng hắn vẫn chưa chắc, muốn nói rồi lại thôi nhìn Giang Châu.
"Sao thế?" Giang Châu hỏi.
"Mấy món chiên rán đó, lớp chấm ngoài cùng con không biết làm."
"Không sao, sư phụ dạy ngươi, ngươi lấy đồ chấm mà bếp hay dùng tới, ta thử một chút xem thiếu cái gì."
Đêm nay, sư phụ dạy hắn bao nhiêu thứ.
Lục Dung cảm động đến hốc mắt đỏ hoe.
"Sư phụ, người đối tốt với con quá."
Trước kia lúc học nấu ăn, hắn ham chơi cùng các sư huynh so đo hơn thua đưa tiền, lúc sư phụ dạy hắn, hắn lại không nghe cho nghiêm túc, học lung tung cả lên, nghĩ lại đều có lỗi với sư phụ khó lường.
Không được, hắn phải tặng quà, còn phải tiếp tục tặng, hắn muốn làm đồ đệ cực kỳ hiếu thảo của sư phụ, sau này để con dưỡng lão cho sư phụ.
"Đi đi, mau đi làm đi, một thằng đàn ông con trai đừng có chút là khóc lóc, làm người đàn ông cứng cỏi vào."
Lục Dung cầm sổ tay nhanh chóng quay lại bếp, đám đầu bếp trong bếp, lúc này đều đứng cả ở đó, nhìn ông chủ nhà mình bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Có tiền có thế, còn có trù thần làm sư phụ, đây là cuộc đời hoàn hảo gì vậy.
"Nhanh, các cậu chuẩn bị nguyên liệu cho tôi xong chưa?" Lục Dung hỏi.
"Ông chủ yên tâm, lúc Giang đại sư giảng dạy trực tiếp ở phòng bên, bọn tôi đã ghi lại rồi, cái gì cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị hết rồi."
Sau bếp Lục Dung mời hai người làm phụ bếp tay nghề đặc biệt vững, lúc này, những món Lục Dung cần như sườn, cá đù vàng đều đã được cắt tỉa xử lý gọn gàng, chỉ chờ cho vào nồi, cả trứng gà cũng đã đánh tan sẵn trong bát.
Trình tự đánh món Mẫu Đơn lát cá quan trọng nhất cũng được bọn họ cùng nhau ghi chép lại, không cần đến Lục Dung lo lắng.
Đây chính là chỗ tốt của việc làm ông chủ, trình tự phức tạp như vậy, nếu để tự tay hắn làm, còn không biết đến bao giờ mới xong.
Lục Dung khen ngợi: "Làm tốt lắm, đến tháng này phát lương sẽ thêm thưởng cho các cậu, ai cũng có."
Hắn trước giờ chưa bao giờ keo kiệt về khoản lương thưởng, đây cũng là nguyên nhân mà mọi người trong bếp đều chịu khó làm việc.
Ai mà lại muốn làm công ăn lương ít mà phải bỏ tâm ra làm chứ, chỉ cần túi tiền rủng rỉnh, ai cũng lo cho cái hội sở này hơn cả ông chủ là hắn.
Các đầu bếp nghe được có thưởng thêm tiền cũng không mấy kích động, ngược lại chờ đợi Ngải Ngải nói: "Ông chủ, tiền thưởng khỏi phát đi, ông trả lương cho bọn tôi cao lắm rồi, hay là, thưởng cho bọn tôi một bữa tiệc lớn do ông cải tiến đi."
Lục Dung cười: "Không thành vấn đề."
Lời này vừa nói ra, người trong bếp lại càng ra sức làm hơn.
Ít người thì khó mà có cái bánh bao ngon, đông người thì làm gì cũng dễ.
Không mấy phút, Lục Dung lại xuất hiện trong phòng, đi sau là một đám người, mang theo các thứ gia vị, còn có một đĩa sườn mới rán xong còn nóng hổi.
Lục Dung gắp một miếng sườn đã chấm gia vị đưa vào chén cho Giang Châu.
Giang Châu chỉ ăn một miếng, đã biết vấn đề nằm ở đâu.
"Đồ chấm không phải là thứ gì cũng cho một đống vào là xong, đồ chấm này có vị tê cay, trọng điểm là phải nổi bật vị tê cay, ngươi lại bỏ nhiều đậu phộng với vừng xay như vậy vào, thành ra che hết vị tê cay rồi."
"Sư phụ, cái này là vị ngũ vị hương." Lục Dung nhỏ giọng nhắc nhở.
Giang Châu: ". . . Vị ngũ vị hương ngươi bỏ nhiều ớt vào như vậy làm gì?"
Hắn tiện tay lấy một ít từ các bình lọ trên bàn đổ vào, rồi bỏ vào đồ chấm.
Bột ớt cho quá nhiều thì chỉ có thể dùng nguyên liệu khác để lấn át mùi bột ớt, rồi sau đó tăng thêm gia vị của từng loại lên.
Để Lục Dung học được, từng li từng tí phải chính xác.
Sau khi điều chỉnh xong, hắn đưa cho Lục Dung: "Cho vào nồi đất, đổ muối vào chảo, rồi bỏ nồi đất lên rang trên muối khoảng năm phút, ngươi ăn thử lại xem, ngoài ra, thời gian rán sườn không đủ, rán lại một mẻ khác, lần đầu bớt nửa phút, lần thứ hai tăng thêm hai mươi giây."
Sau khi Lục Dung cầm đồ chấm mới và sườn đi rồi, Giang Châu liền rắc hết đồ chấm vào mâm sườn, đẩy ra giữa bàn, để mọi người cùng nhau ăn, bản thân cũng gắp một miếng sườn cho vào miệng.
Vừa cho vào miệng, hương thơm của đồ chấm xộc thẳng lên, vị ngũ vị hương, hoàn hảo dung hợp, khiến người ăn không tài nào nhận ra được rốt cuộc là mùi vị của loại gia vị nào, chỉ thấy hương thơm lấn át cả khoang miệng, thơm đến nao lòng.
Không có bọc bột hồ, chỉ là đập nhẹ một chút bột sườn, sau hai lần rán lại, lớp vỏ ngoài bày ra một màu cháy xém, cháy mà vẫn giòn.
Độ lửa vừa đủ, cảm giác cháy, lại không hề có một chút vị đắng nào, chỉ thấy cảm giác giòn ngon thơm nức mũi.
Mọi người đừng tưởng rằng không có bọc tinh bột thì độ ẩm trong thịt sẽ bị hao hụt nhanh, thịt sườn sẽ không còn mềm nữa, đó là do người rán sườn không kiểm soát tốt mà thôi.
Cắn một miếng, thịt sườn mềm mọng hơn cả mong đợi, thậm chí khiến người ta cảm thấy khó tin, bên ngoài vàng giòn như vậy, mà bên trong lại có thể mềm đến vậy.
Đồng thời, lại còn rất dễ tách xương, chỉ cần xé nhẹ là đã cắn được thịt.
Sau khi ăn hết thịt, còn sót lại một khúc xương, bởi vì đồ chấm nên thấy cả xương cũng thơm, vẫn muốn mút mút mãi cho đến khi đồ chấm tan hết, mới chịu bỏ khúc xương.
Người của tổ quay phim ăn đến cả miệng dính đồ chấm cũng không biết, ai nấy ăn thịt xong rồi đều cặm cụi gặm xương, như thể đang gặm kẹo vậy, thật sự là không nỡ bỏ đi.
Giang Châu đặt đũa xuống, nói: "Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, lát nữa ngươi lấy dầu đã luyện bằng hành, gừng, tỏi, rau mùi, hành tây các loại gia vị, loại bỏ mùi dầu rồi hãy rán, sẽ ngon hơn."
"Ngon quá... Khụ khụ..." Giang Châu với Uông Dương gần như cùng một lúc mở miệng, nghe đến chữ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Uông Dương gắng gượng nuốt hai chữ ăn ngon vào bụng.
Trên mặt ai nấy đều như viết một chữ: Giang đại sư, yêu cầu của ngươi hơi cao đó, đây mới là đạt tiêu chuẩn sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận