Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 93: Trước hết để cho tiểu tử này đắc ý mấy ngày (length: 7846)

"Ngươi nói đúng, cái tật xấu của mẹ ngươi đúng là không tốt, cứ vỗ đầu vào mặt bàn, vừa mở camera lên, toàn bị tóc nàng che hết cả ống kính, quá là lỡ dở việc chụp ảnh của ta."
Kiều Dĩ An vừa phụ họa con trai, vừa lấy điện thoại di động ra, bắt đầu lạch cạch chụp hình đống thức ăn ngon trên bàn.
"Lão bà, điện thoại di động của ngươi nâng lên một chút, đầu lui ra chút, đúng, bật cái đèn lên, để ta được đẹp hơn nữa chút."
Xong đời rồi, ghét nhất cái kiểu thích khoe mẽ của lão ba giờ cũng bị lão mụ lây, cơm này đến bao giờ mới được ăn đây.
Nhìn cha mẹ vừa nuốt nước miếng vừa cố nhịn để chụp hình đống mỹ thực đầy đủ cả sắc hương vị, Tiểu Kiều bỗng nhiên có chút bội phục bọn họ.
Vậy mà nhịn được!
Hắn thì dù sao nhịn không nổi rồi, cầm đũa lên, chẳng cần quan tâm đến gì nữa, nhắm ngay món chân vịt cay chua đã muốn ăn từ lâu gắp ngay một cái bỏ vào miệng, sau đó tiếp tục gắp thịt bò kho.
Tay trái tay phải cùng ra chiêu, nhanh như chớp kẹp một bát đầy thức ăn vào chén của mình, cách bài trí món ăn tỉ mỉ đã bị phá tan.
Chỉ nghe cha mẹ “Ngọa Tào” một tiếng rồi để điện thoại xuống nhìn chằm chằm hắn, Tiểu Kiều lại nghênh cổ lên, không những không hề chột dạ, ngược lại còn bày ra vẻ mặt rất là tự tin.
Vừa ăn vừa nói một cách đàng hoàng: “Cha mẹ, hai người mau cho con ăn cơm đi, ăn xong rồi con còn phải tiếp tục giải đề nữa.” “Cái thằng nhãi này, làm hư chuyện rồi còn lớn lối thế hả?” Kiều Dĩ An chưa kịp chụp được mấy tấm đã tức muốn c·h·ế·t rồi, vòng bạn bè của hắn, video của hắn, đủ thứ app của hắn, đêm nay đúng là không thể nào được trọn vẹn cái đẹp nữa rồi.
Tiểu Kiều lại càng được đà, “Đó là đương nhiên, con đây là học sinh cấp ba đấy.” Cấp ba ghê gớm thật, nói cứ như là ai chưa từng trải qua cấp ba vậy.
Hai vợ chồng cùng lúc nảy ra ý nghĩ này, trong nháy mắt lại nhụt chí, thôi được rồi, năm nay khác rồi, học sinh cấp ba là nhất, muốn làm gì thì làm nấy, cảm xúc quan trọng nhất.
"Được, con trai ăn đi, ăn nhiều vào, thịt bò này phải chấm với nước chấm mới ngon, còn cả món gà tơ trộn rau kia nữa, khi nãy chính Giang đại sư đã đặc biệt dạy đồ đệ nêm gia vị, chắc chắn ngon lắm."
"Con trai, mẹ gắp cho con miếng thịt bò kho kẹp với bánh bao mà ăn."
Hai vợ chồng lộ ra nụ cười bao dung và cưng chiều thường thấy, trấn an được con trai xong thì liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên sấm sét, như thể sắp sửa bùng nổ.
Trước hết cứ để thằng con này đắc ý mấy ngày đã, chờ thi đại học xong, xem bọn họ trừng trị nó ra sao!
Hừ hừ!
Bên này trong phòng là cảnh phụ từ tử hiếu, năm tháng bình yên, một bên khác, phòng của đoàn làm phim lại náo nhiệt, đồ ăn còn chưa được đưa lên, cả đám người đã vừa ca vừa múa trong phòng.
Theo danh tiếng của Giang Châu ngày càng lớn, độ hot của chương trình càng ngày càng cao, mọi người cũng “nước lên thuyền lên”, gần đây đủ loại công ty quảng cáo đều đang liên hệ với bọn họ, muốn tranh thủ trong lúc livestream để quảng cáo, kiếm chút nhiệt.
Lâm Hạ đã có trong tay điện thoại của vài công ty quảng cáo, đều đã liên lạc xong xuôi, chỉ chờ thương lượng với Giang Châu, là có thể lên sóng.
Đoàn làm phim kiếm được tiền, mọi người thưởng cũng nhiều, ai nấy đều càng thêm hăng hái, công việc có tương lai, tối lại có bữa tiệc lớn để ăn, quả thực chính là thời khắc cao trào của cuộc đời.
Rất nhanh, phục vụ đem thức ăn lên, toàn là món nguội, cũng không có món chiên xào nào, theo thứ tự sắp đồ lên bàn bằng xe đẩy, bày biện kín cả bàn.
Nhìn đống mỹ thực đủ sắc màu trên bàn, mọi người sốt ruột cầm lấy đũa, vừa định gắp đồ ăn thì Lâm Hạ vừa kết thúc cuộc điện thoại bỗng mở miệng nói: "Khoan đã, đừng ăn vội, tôi có chuyện muốn nói."
Đạo diễn sở dĩ là đạo diễn, chính là bởi vì, mỗi khi hắn lên tiếng thì nhất định có việc, mọi người liền phải nghe theo.
Mọi người "ừ" một tiếng, dùng hết nghị lực mới rút đũa khỏi món ăn.
"Không phải chứ, Lâm đạo, quần em sắp tuột tới nơi rồi, anh còn bắt em chờ."
"Không phải vừa nói là chúc mừng rồi sao, lần này có quá nhiều chuyện phải làm chứ bộ."
"Lâm ca, không, ba ba à, cho em ăn cơm đã rồi nói gì thì nói, ăn cơm xong anh muốn em ‘quy tắc ngầm’ em cũng chiều."
"Ai bảo mi ăn cơm trước làm gì, tự mi xui thôi."
Lâm Hạ ưỡn ngực lên: "Chỉ là bởi vì ta là đạo diễn."
Thợ quay phim gắp một miếng thịt gà lớn, nhanh chóng đưa lên miệng, vừa làm mặt quỷ vừa nói: "Cứu m·ạ·n·g, tay em bị yêu quái đũa khống chế rồi, không điều khiển được, chút nữa em có làm gì thì cũng không phải tại em đâu nhé, a..."
Vừa thấy miếng thịt sắp tới miệng, Lâm Hạ cầm chén gõ một phát vào tay hắn, thịt rơi vào trong chén, nụ cười trên mặt thợ quay phim biến mất.
Một đám người ủy khuất nhìn sang, chờ đợi Lâm Hạ phát biểu.
Lâm Hạ khẽ hắng giọng: "Từ khi liên hệ được với Giang đại sư, cùng anh ấy tổ chức chương trình livestream thăm dò cửa hàng này thì đoàn làm phim của chúng ta phát triển không ngừng..."
Hắn lặng lẽ sờ vào đũa bằng tay phải, tay trái thì nắm chặt thìa, mắt đảo quanh những món ăn trên bàn, chuẩn xác tìm được món gà tơ cay tê mà mình thích ăn nhất.
"Thực ra thì tôi cũng không có suy nghĩ nhiều, chủ yếu là vừa nãy tôi gọi điện thoại, thấy mọi người đều há mồm định ăn rồi, mà đũa của tôi còn chưa cầm lên, vậy thì chắc chắn không được rồi, với tư cách là đạo diễn, tôi phải là người ăn trước chứ!"
Hắn nhảy lên, hai tay cùng ra sức, gắp một miếng thịt với một thìa đậu phụ trứng muối vào tay, trước tiên cho đậu phụ trứng muối vào miệng.
Vừa đưa món ăn vào miệng, cái cảm giác chua cay sảng khoái đã lan tỏa ra vị giác, không phải loại chua cay đơn giản thông thường, mà mang theo một loại cảm giác thuần khiết khó tả.
Chao ôi, vị chua này rất thoải mái, vị cay cũng cay vừa đủ, hai loại hương vị chạm vào nhau, đúng là mỹ vị tuyệt đỉnh, trứng muối đã hòa quyện cùng cái vị chua cay này, càng nhai càng thêm cái cảm giác thúi thúi đặc biệt, ngon đến nỗi người ta không kìm được phải nhóp nhép miệng.
Emma, hắn biết, món ăn Giang đại sư đã từng chỉ qua, chỉ là đậu phụ trứng muối thôi mà đã thấy ngon xuất sắc rồi, cực thích luôn, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Chớp mắt suy nghĩ đã chuyển, hắn lại nhanh chóng gắp tiếp thìa thứ hai, còn tranh thủ gắp đồ ăn vào chén.
Động tác vô cùng điêu luyện, khiến mọi người phải nghi ngờ không biết có phải ở nhà hắn luyện qua chiêu "tả hữu hỗ bác" này rồi không.
Khoan đã, Lâm đạo lại đang ăn rồi kìa!
"Ta nói! Lâm đạo, anh âm hiểm quá!"
"Anh không còn là Lâm đạo trong lòng tôi nữa rồi, tôi hận anh!"
Cả đám người bỗng nhiên kịp phản ứng, nhanh chóng cầm đũa, gia nhập đội quân ăn uống, chỉ có Uông Dương là giật mình mạnh một cái, đũa rơi cả xuống đất, chờ hắn quay người nhặt đũa lên thì đồ ăn trên bàn đã vơi đi trông thấy.
Hắn cũng chẳng còn thời gian đi lấy giấy lau đũa, lau tạm hai cái vào áo vest rồi lập tức gắp đồ ăn.
Lúc này hắn cũng chẳng kịp kén chọn, thấy món nào là gắp món đó, dù sao thì tất cả đều là đồ Giang đại sư đã từng chỉ qua, đều ngon cả, do dự nữa là có khi chỉ còn nước liếm đĩa.
Ngoài mấy món ở phòng livestream buổi sáng ra thì các món còn lại cũng có hương vị ngon miệng không kém, gà sợi cay tê làm tê dại cả miệng, trơn như bôi dầu không ngấy, rất là đưa miệng, càng nhai càng thơm, đúng là món nhắm số một, ngay cả quả ớt đỏ bên trong cũng ngon.
Chân vịt cay chua Q đàn hồi cực thích, lại càng là món yêu thích trong lòng mọi người, phủ đầy nước sốt, lúc ăn trước tiên phải húp một miếng, vị chua cay cũng là một cảm giác khác biệt, hương vị nhẹ nhàng thoải mái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận