Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 277: Ngươi thế nào như vậy lòng tham (length: 7570)

Người Định Vân đều thích ăn cay, làm món gì cũng thích có vị cay, nếu không đủ cay thì ai cũng thấy chưa đã thèm.
Liêu Bảo Toàn cũng vậy, theo sở thích của mọi người, món canh cá chua cay do hắn làm cũng rất cay, vừa chua vừa cay. Hắn chưa từng thử làm loại ít cay hơn, nếu có khách muốn ăn loại hơi cay, hắn sẽ khuyên khách không nên, vì vị hơi cay không ngon.
Nghĩ lại mới thấy, chủ yếu là hắn làm món hơi cay dở tệ.
Nhìn canh cá chua cay do sư phụ làm, cay dịu nhẹ, vừa đủ, vị chua không hề lấn át vị cay, ngược lại còn hỗ trợ lẫn nhau, vị cay dậy mùi, vị chua kích thích vị giác.
Mấu chốt là dư vị thơm ngon và tươi, cả nồi canh chua cá này dường như đã cô đọng toàn bộ vị tươi thơm của cá. Khi miếng cá vừa vào miệng, ta chỉ cảm thấy tươi ngon, sau khi thịt cá xuống bụng, vị chua, tươi, thơm các loại vẫn còn quanh quẩn trong miệng, khiến người cảm nhận vị ngon vô cùng.
Ăn được món canh cá chua cay ngon như vậy, ai còn thấy cay chưa đủ, mà chỉ thấy quá ngon, chỉ muốn nhanh chóng ăn vào bụng.
Nhất là vị cay vừa phải, dù người không quen ăn cay cũng có thể ăn rất ngon lành.
"Ực!"
Vì hắn ăn quá ngon lành, những người vây xem phát ra tiếng nuốt nước miếng, Liêu Bảo Toàn ngẩng đầu lên thì thấy một đám người đen nghịt, ai cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Liêu Bảo Toàn chớp mắt mấy cái, đầu óc xoay nhanh như chong chóng, lập tức cầm đũa mới và chén, gắp mấy miếng cá to và múc thêm hai muỗng canh, một ít miến, đưa cho Giang Châu.
"Sư phụ, người lót dạ trước đi, lâu vậy rồi, chắc chắn là đói bụng rồi."
Sau đó, hắn lại cầm bát đũa, gắp nhiều cá và miến hơn, vội chạy đến chỗ Ô Vân Vân đang đứng ngoài ống kính, đưa chén cho nàng.
"Mau nếm thử đi, sư phụ làm đó, ngon lắm."
Hắn vừa chạy thì ống kính cũng chạy theo, Ô Vân Vân lập tức lên hình, không chỉ vậy, những người khác đang ngóng chờ muốn nếm canh chua cá của Giang Châu cũng đều nhìn nàng.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Ô Vân Vân ngượng nghịu, dù thèm muốn cũng phải kìm lại, liếc xéo lão công hay thể hiện.
"Đang quay chương trình đó, anh làm cái gì vậy, để xuống đi, mọi người còn đang đợi nếm thử kìa, không cần để ý đến em."
"Ừm ha."
Liêu Bảo Toàn ồ một tiếng, quay lại đưa cá cho người khác, không phải đưa tùy tiện, hắn đưa ngay cho đạo diễn Lâm.
Đạo diễn Lâm không ngờ mình sẽ gặp may mắn lớn như vậy, cố nhịn không dám nhận.
"Cái này không tiện, vẫn là để phu nhân trước dùng đi."
Nói khách sáo một câu, rồi mới cầm bát. Dường như có ánh sáng trắng lóe lên, Liêu Bảo Toàn đã lách đến trước mặt nàng dâu.
"Lão bà, em nhìn xem, bọn họ cũng không tiện ăn, vẫn là em ăn trước đi."
Đạo diễn Lâm: … Biết vậy đã không khách sáo.
Canh chua cá của đại sư Giang, khách sáo cái gì chứ, nhiều khách sáo một câu sẽ làm hắn có vẻ cao thượng hơn sao? Cũng không hề, chỉ làm lộ ra vẻ giả dối thôi.
Thế giới của người lớn, đầy rẫy sự giả dối, lần sau về nhà, hắn phải làm đứa trẻ con mới được.
Sau một tràng thao tác chóng mặt, Liêu Bảo Toàn vẫn không quên cầm chén đũa lên, tiếp tục nếm thử canh chua cá của sư phụ.
"Biết chênh lệch ở đâu không?" Giang Châu hỏi.
Liêu Bảo Toàn gắp một miếng cá lớn: "Vị tươi chưa được phát huy hết, hay là ớt núi cho nhiều?"
"Không phải, chủ yếu là cách xào xương cá và canh hỏa của ngươi không đúng, mặc dù khách hàng sẽ thấy rất ngon, nhưng nếu ngươi muốn tiến bộ, nhất định phải luyện nhiều về cái này."
"Vậy vị chua của ta sao lại vì cay ít mà trở nên không thơm?"
Hắn vừa nói, vừa hung hăng gắp hai miếng lớn, cẩn thận từng chút một thưởng thức, vừa hỏi.
Cá trắm đen làm món canh chua, đến xương cũng không có, không cần phải lo lắng việc nhả xương. Hắn vừa ăn vừa hỏi, rất là không dứt ra được.
Ta đi, thằng nhóc mắt to mày rậm này, trông thì thật thà, thực chất cũng là cáo già.
Cảnh tượng quen thuộc này, khiến mọi người không khỏi nhớ lại những tập trước, khi đại sư Giang làm đồ ăn ngon, mấy đồ đệ tranh nhau ăn bằng cách hỏi câu hỏi.
Thật muốn giành cả nồi canh chua cá, nhưng có cướp thì làm được gì?
Đầu óc đạo diễn Lâm xoay nhanh chóng, nhanh chóng ngoắc tay ra hiệu với một biên tập viên đang ngóng trông phía sau, ghé tai thì thầm vài câu.
"Nhanh, lập tức ra xếp hàng mua canh chua cá, đại sư Giang đang muốn chỉ dạy tận tay cho ông chủ Liêu làm đồ ăn, bọn ngươi hễ rảnh là đi xếp hàng hết, mỗi người mua cho ta một nồi canh chua cá."
Biên tập viên nghe lời này thì hai mắt sáng lên, quay đầu liền chạy, chạy được hai bước lại quay lại, hỏi: "Vậy chúng ta cũng đâu có cách nào đảm bảo mỗi nồi đều là đại sư Giang làm."
Đạo diễn Lâm sắp bị thằng nhóc lề mề này làm cho tức chết.
"Ngươi tham lam vậy, tám người các ngươi, có thể cầm được ba phần do đại sư Giang tự làm đã là quá may mắn rồi, hơn nữa, đại sư Giang vẫn luôn chỉ dạy, từng nồi từng nồi cải biến, đến lượt các ngươi thì tay nghề ông chủ Liêu đã hoàn toàn khác rồi, vẫn chưa đủ để các ngươi ăn sao."
Biên tập viên lại quay người chạy đi, không ngờ chạy mấy bước lại trở về.
"Sao nữa?"
"Đạo diễn Lâm, vậy cơm canh chua cá của chúng ta, tính tiền thế nào?"
"Báo…chi…."
Đạo diễn Lâm gần như nghiến răng nói, nếu ánh mắt có thể giết người, hắn đã giết tên biên tập này cả vạn lần.
Đạt được câu trả lời mình muốn, biên tập viên lúc này mới hài lòng, gọi hết đám đồng nghiệp đang vây quanh trước camera, những người đang tạm thời rảnh việc ra xếp hàng, trả tiền mua canh chua cá.
Bên này, Liêu Bảo Toàn hỏi không ngừng, nồi canh chua cá thứ hai của Giang Châu đã làm xong, sai người phục vụ bưng sang, còn hắn vẫn còn ăn.
Tiển Quốc Tài và Dương Nhược Ly không ngồi yên được nữa, cũng tiến đến.
"Sư đệ Liêu, hay là chúng ta cũng thử một chút, xem tay nghề của đệ với sư phụ khác nhau chỗ nào."
"Ừ, hai vị sư huynh, mọi người cùng nếm thử đi."
Liêu Bảo Toàn ăn miệng đầy mỡ, căn bản không ngừng lại được.
Tiển Quốc Tài và Dương Nhược Ly tượng trưng gắp một miếng trong bát cá mà Liêu Bảo Toàn gắp ra, vừa cắn một miếng, sau đó liền lập tức gắp đũa vào nồi mà Giang Châu làm.
"Sư đệ Liêu, đệ ăn nhiều vậy rồi, sư huynh ăn thêm hai miếng cũng đâu có quá đáng."
"Không quá đáng!"
"Vậy chúng ta xin phép."
Hai người nói không khách khí, đó là thật sự không khách khí, gắp cá lia lịa, còn múc hai muỗng canh.
Vốn dĩ món này làm theo khẩu phần nhỏ, một phần nhỏ vừa đủ cho một người ăn, mấy người ăn một lần, thì còn lại gì, ngay cả nước canh cũng chẳng còn bao nhiêu.
Ăn được cá tươi thơm trong miệng, cả hai người đều cười tít mắt.
May mà bọn họ phản ứng nhanh, không thì đợi tổ chương trình đến ăn, đâu còn gì mà ăn.
Liếc nhìn những người trong tổ chương trình đang đứng bên cạnh ngóng chờ, hai người có chút ngại ngùng.
Tiển Quốc Tài là người quen rồi, nói với Uông Dương đang đứng bên cạnh: "Hay là, ta chia cho ngươi một miếng, chỉ một miếng thôi nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận