Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 284: Xong cầu (length: 7552)

Vừa làm xong cá tê cay, nóng bỏng cả miệng, lúc ăn nhất định phải vừa thổi vừa ăn, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, vị cay tê đậm đà không ngừng vây quanh chóp mũi, vị giác đã bắt đầu mong chờ món ngon này, trong miệng cũng bắt đầu tiết ra rất nhiều nước bọt.
Gắp một miếng cá, nhúng vào nước sốt cùng vừng, thổi nhẹ hai lần, mấy người đã sớm không đợi được nữa, vội vàng đưa miếng cá vào miệng.
Vị cay tê trực tiếp xâm nhập đầu lưỡi, khẽ nhấm nuốt, nước cốt cá bên trong tự động tràn ra, đầy khoang miệng, vị cay tê càng thêm đậm đà.
Nước sốt sánh đặc, thơm lừng, mùi thơm xộc thẳng vào mũi như thể đang ở trên đỉnh đầu vậy.
"Oa a, ngon quá." Dương Nhược Ly không tự chủ được thốt lên tiếng khen.
"Lần trước oẳn tù tì thua Lục Dung với Trần Mộc, ta còn khó chịu mấy ngày, hôm nay vừa đến, cảm thấy được chữa lành rồi." Tiển Quốc Tài ăn mà đầu gần như vùi vào bát.
Cũng phải thôi, sư phụ cao hứng, tự mình làm đồ ăn, nào là canh chua cá lại thêm cá tê cay, đây là phải gặp may mắn cỡ nào mới được ăn chứ, lần trước làm súp cay, sư phụ còn không động tay vào mà.
"Ha ha, lúc oẳn tù tì Lục Dung gian lận, ta nghĩ mình là sư huynh, nhường hắn vậy, ai ngờ lại trúng kế."
"Cái gì, Lục Dung gian lận, hắn gian lận kiểu gì?" Tiển Quốc Tài bỗng dừng động tác.
Dương Nhược Ly nói: "Hắn lợi dụng tấm kính phía sau ta để nhìn thế tay, sớm đoán được ta sẽ ra cái gì."
"Vậy hôm nay hắn nhìn thấy chúng ta ăn canh chua cá với cá tê cay, chẳng phải hối hận c·h·ế·t à, ha ha."
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đem những chuyện nhỏ nhặt phát sinh giữa mấy huynh đệ nói hết ra, hoàn toàn không chú ý đến Giang Châu và Liêu Bảo Toàn cũng đang ngồi bên cạnh, hai người đã bị cho ăn no cả mắt.
"Hai vị sư huynh, đừng chỉ ăn đồ sư phụ làm, mau nếm thử món này của ta!"
Liêu Bảo Toàn mang món cá mình làm ra, nhiệt tình mời Dương Nhược Ly bọn họ.
Hai người đương nhiên phải thưởng thức một chút, vừa nếm thử, ánh mắt của cả hai nhìn Liêu Bảo Toàn liền khác.
Nhìn nhau một cái, đồng loạt ra dấu.
« Thằng nhóc này xem sư phụ làm một lần đã làm ra được vị này rồi, hắn có vẻ như thiên phú thật sự không giống chúng ta. »
« Người có thể khiến sư phụ chủ động dạy món ăn, chỉ có hắn với Triệu Hiểu Phong, nên, thiên phú của hắn chắc chắn tốt hơn chúng ta. »
« Tuy cách làm canh chua cá với cá tê cay cơ bản giống nhau, nhưng phiên bản sơ cấp mà làm ra vị này, thực sự rất lợi hại, được thôi, ta nhận thua. » Hai người vừa ăn miếng cá, vừa bắt đầu tính toán, so với Liêu Bảo Toàn, thiên phú của mình kém bao nhiêu, nếu cố gắng hơn một chút, có thể khiến sư phụ vui vẻ mà dạy bọn họ thêm món gì đó hay không.
"Thế nào? Món cá của ta so với sư phụ, kém ở chỗ nào?" Liêu Bảo Toàn vội hỏi.
Tuy sư phụ đã nhận xét rồi, nhưng yêu cầu của sư phụ là hoàn mỹ, trình độ hoàn mỹ đó hắn không đạt được, nhưng yêu cầu của các sư huynh đệ, cố gắng một chút biết đâu làm được.
"Ừm, cái này à... Khụ khụ, chắc chắn là không so được với sư phụ, không quản là từ sắc, hương, vị phương diện nào, đều kém rất nhiều."
"Không sai, vẫn còn phải cố gắng suy nghĩ, mới có thể tiến bộ được."
Liêu Bảo Toàn ngớ người ra: "Hai vị sư huynh, ta đương nhiên không so được với sư phụ, vậy ta nên cải thiện từ đâu, hai huynh có ý kiến gì hay không?"
"Cải thiện từ vị tê cay đi." Dương Nhược Ly nói.
Tuy sư phụ đưa cho công thức, nhưng cùng một công thức, mười người làm cũng có thể làm ra mười kiểu hương vị khác nhau.
Hắn bán lẩu, mỗi tuần đều phải xào nguyên liệu, đối với những ghi chép sư phụ đưa cần mẫn luyện tập, cộng thêm xem đi xem lại những video sư phụ làm ở cửa hàng, cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm.
Vị tê cay rất phổ biến, mọi người thường xuyên ra ngoài tùy tiện mua đồ ăn vặt, món nào cũng có vị tê cay, nhưng vị tê cay của sư phụ lại khác hẳn.
Nói sao nhỉ, không phải là quá tê, cũng không phải quá cay, mà thực sự rất vừa miệng, như thể tất cả vị tê cay đã hòa quyện vào nhau, đúng là cái vị này vậy, tự nhiên mà thành, ăn kiểu gì cũng thấy ngon.
Chỉ cần cảm thấy, vị tê quá một chút, hoặc vị cay thiếu một chút, đều sẽ làm hỏng đi cái mùi vị tê cay hấp dẫn này.
"Đồ có vị tê cay, không phải siêu tê, hay siêu cay mới ngon, mà là vị tê cay hòa quyện vừa phải mới ngon."
Tiển Quốc Tài không nghiên cứu nhiều như vậy, nhưng hắn có công thức vạn năng, tùy tiện nói một câu: "Ta cũng nghĩ vậy!"
"Đa tạ hai vị sư huynh đã chỉ điểm." Liêu Bảo Toàn quay người đi làm nồi cá tê cay.
Dựa trên những vấn đề sư phụ nói, cộng thêm cảm ngộ của mình, lại nếm thử một miếng cá sư phụ làm, hắn lập tức bắt đầu xuống tay pha chế.
Lúc này, nhóm nhân viên xây dựng đang thưởng thức món canh chua cá ngon lành của mình.
Mà lão bản, thì đã gần leo đến giữa sườn núi.
Lão bản muốn leo núi, hôm qua đã đến Định Vân Thị, sáng nay còn chờ ở chân núi, kết quả đợi mãi không thấy nhân viên đâu, lão bản dứt khoát tự mình bò lên trước.
Không ngờ leo được một lúc, trợ lý nhận được tin nhắn, nhân viên nói đói bụng, muốn ăn cơm trước, ăn xong mới leo, lão bản đối với mấy người trẻ tuổi này thực sự là khinh thường.
Mới tuổi đầu đã yếu đuối, đi được hai bước đã muốn thở, leo núi mà như cực hình vậy, chỉ bắt họ leo núi thôi, chứ đâu phải bắt họ tăng ca, vậy mà cũng đủ loại lý do không chịu đến.
Lão bản nói với trợ lý: "Anh nói với bọn họ, hôm nay nhất định phải leo hết cái núi này, ta chờ bọn chúng trên đỉnh, tối nay qua đêm trên đỉnh, ăn xong cho ta lật đật quay lại leo tiếp."
"Dạ vâng, thưa lão bản!"
Trợ lý thở dài một tiếng, nhìn hình ảnh mọi người gửi món canh chua cá, nước bọt chảy ròng ròng, lúc đầu không đói bụng, lúc này cảm thấy đói đến không còn chút sức lực, leo núi đơn giản như lên núi đ·a·o vậy.
Chắc tại hắn trông quá bất lực, lão bản nhìn mà gh·é·t bỏ.
"Lưu phụ tá, sao cậu cũng yếu đuối vậy, còn trẻ thế mà đã thế này rồi, nhìn lão bản tôi này, 50 tuổi rồi mà leo núi vẫn nhanh như bay."
Lưu phụ tá lại bắt đầu thở dài.
Ai mà biết đồng nghiệp thì được đi ăn ngon, còn mình phải cùng lão bản leo núi khổ sở như thế, chả trách người rã rời, yếu xìu.
Lão bản người thông minh, liếc một cái đã biết nguyên nhân, "Cậu cũng muốn đi ăn cơm cùng bọn nó à? Lão bản tôi vừa mời cậu ăn một bữa buffet 300 tệ/người sang chảnh rồi, còn chưa no sao?"
"Thế nhưng, bọn họ đang ăn món canh chua cá do chính Giang đại sư làm đấy ạ, bữa sáng 300 tệ là cái thá gì, 3 vạn tệ còn chưa chắc mua được."
"Cái gì, bọn họ đang ăn đồ ăn Giang đại sư tự tay làm? Chuyện gì thế này? Ối..." Lão bản phản ứng thái quá, suýt nữa đạp hụt chân ngã xuống, đứng vững xong xông lên, nắm chặt cà vạt Lưu phụ tá.
"Nói rõ ràng ngay cho tôi!"
Lưu phụ tá bối rối: "Lão bản, lúc nãy báo cáo với ngài, con có nói bọn họ đi ăn canh chua cá, là Giang đại sư làm đâu ạ?"
"Cậu... không có... nói!" Lão bản gần như gằn từng chữ một.
Đầu óc Lưu phụ tá trống rỗng, trong đầu toàn là ba chữ: Xong rồi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận