Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 253: Ta hoài nghi cánh tay hắn hoá trang chip (tăng thêm ) (length: 7583)

Đứng ở vị trí thứ nhất chính là A Bà bán đồ ăn lúc trước, tổ tiết mục giúp bà ấy chiếm chỗ, lúc này liền đợi ở đây.
Đặng Đông Đông thấy bà lớn tuổi rồi, trước hết làm cho bà một bát bưng đến tận tay.
A Bà run run rẩy rẩy vịn ghế ngồi xuống, bà cụ rất mốt, đeo kính lão, cầm điện thoại lên quét mã, Đặng Đông Đông ngăn lại.
"Bà là A Bà bán đồ ăn ở bên cạnh phải không ạ, đạo diễn Lâm nói với cháu rồi, hôm nay giá đỗ là bà đưa cho cháu, tiền bà không cần trả, cháu mời bà ăn coi như là trả lại tiền giá đỗ cho bà."
A Bà nhớ rõ là mua đưa đến hai lần, sau khi nói rõ ràng với Đặng Đông Đông, vẫn kiên quyết trả tiền, vừa quét mã vừa nói: "Một mã là một mã, ta ăn đồ của ngươi thì phải trả tiền, ngươi bận cứ làm việc đi, A Bà ta ăn cơm xong còn có việc phải làm, ai, thật không muốn đi."
Đặng Đông Đông từ trong tủ lấy ra một chồng bát, chuẩn bị tăng tốc độ, thuận miệng hỏi một câu.
"A Bà phải bận việc gì ạ?"
A Bà thở dài một tiếng: "Nhà trong bị giải tỏa, được chia 18 căn phòng bên ngoài mặt phố, động chút là lại phải đi thu tiền nhà, có khi một ngày còn phải chạy ba nhà, vốn hôm nay không cần thu tiền thuê, kết quả có thằng nhãi con kia chuyển nhượng phòng, theo hiệp ước, cần ta là chủ nhà ra mặt, thật là mệt a."
Đặng Đông Đông ôi một tiếng, suýt chút nữa làm rơi chồng bát trên tay.
Bỗng nhiên sực nhớ, khi đạo diễn Lâm nhắc tới A Bà, cái vẻ mặt khó nói hết đó là vì cái gì?
Chuẩn xác bạo kích, từng chữ đều bạo kích vào tim hắn.
Hắn bỗng nhiên có chút tự ti, chẳng muốn nói gì, vùi đầu bắt đầu pha chế súp cay, coi súp cay như chỗ để trút nỗi uất ức trong lòng, hung hăng xả ra ngoài.
Cánh tay hắn giống như cánh tay robot bắt đầu tăng lực, hết bát súp cay này đến bát súp cay khác, chuẩn xác đưa đến tay từng vị khách, tốc độ tay trong chốc lát nhanh đến nỗi như có tàn ảnh vậy.
Khi xếp hàng, khách vốn là dựa theo một hàng mà xếp, vì trước quầy chỉ có Đặng Đông Đông một người, xếp hàng một hàng là hợp lý nhất.
Nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện không bình thường, vì tốc độ tay của Đặng Đông Đông quá nhanh, không thể dựa theo lẽ thường được.
Hình như hắn nhanh hơn một chút so với lúc xem trực tiếp, mỗi lần bọn họ cầm súp cay, chuẩn bị trả tiền, thì bát súp cay khác của Đặng Đông Đông đã làm xong, người phía sau bị chặn lại, phải để Đặng Đông Đông nhắc mới có thể cầm súp cay.
Khách hàng phát hiện vấn đề xong, liền thống nhất kế hoạch, đội hình từ 1 hàng biến thành 4 hàng.
Cứ vậy, lập tức đúng, bọn họ bưng bát lập tức tránh ra, đến bàn bên cạnh quét mã, Đặng Đông Đông lại làm cho người khác, hết lượt này đến lượt khác, cũng không làm chậm trễ thời gian mọi người lấy súp cay, càng không ảnh hưởng đến chủ quán phát huy.
Lúc này, Đặng Đông Đông hoàn toàn hóa thân thành cỗ máy điều súp cay không cảm xúc.
Người khác bị ép buộc làm đồ ăn, trạng thái như robot, hắn không những trạng thái giống mà động tác cũng giống, khách tại hiện trường thấy vậy thì liên tục tán dương.
"Nếu không phải là đồ đệ của Giang đại sư, đã bán súp cay ở đây nhiều năm rồi, tôi còn nghi ngờ anh ta là robot kiểu mới từ hội triển lãm năm nay chạy đến."
"Tôi nghi ngờ cánh tay anh ta được gắn chip, không thì làm sao mà có tốc độ biến thái vậy."
"Trước đây tôi cũng thường đến ăn, luôn cảm thấy tốc độ so với mấy hôm trước nhanh hơn chút, giống như bị kích thích vậy."
"Chắc là Giang đại sư khích lệ anh ta rồi."
Sau khi mọi người cảm khái về tay nghề của Đặng Đông Đông, lúc này mới bắt đầu thưởng thức súp cay.
Kỳ thực canh súp cay này rất có ý, nhìn bề ngoài xấu xí, tổng thể là một món canh màu tương nhạt, vì đặc sánh nên không thấy rõ bên trong có những món gì.
Chỉ có thể thấy một vài món ăn lấp ló trên mặt nước canh.
Chưa ăn, căn bản không thể cảm nhận được sự ngon của súp cay.
Thêm nữa bây giờ cuộc sống đủ đầy, người bán hàng thường bớt xén nguyên liệu, đủ loại thiếu sót, một số quầy súp cay hương vị kém, người địa phương còn chẳng muốn uống.
Chớ đừng nói đến là đi nơi khác bán, vậy thì đó chính là nguyên nhân vì sao súp cay không nổi tiếng trên cả nước, mà chỉ là món ngon địa phương.
Nhưng sau khi được Giang Châu chỉ điểm, bát súp cay của Đặng Đông Đông lại có vẻ rất khác, vẫn là màu tương sậm, vì cho thêm dành dành nên màu đậm hơn, có cảm giác giống màu đường thắng.
Khi hớt lên, nước canh sánh đặc rất đều, khiến lớp canh trên cùng trong suốt, óng ánh, ôm lấy các loại đồ ăn kèm hiện ra trước mắt mọi người, nhìn có vẻ mê người.
Thêm vào hương thơm hòa quyện của các loại gia vị, cả sắc và hương đều đạt đến một tầng mới.
Uống một ngụm, ngậm trong miệng, không cần thưởng thức tỉ mỉ, vị tươi của bột mì, rau củ đã hiện lên trong miệng.
Một chút cay nồng của tiêu và ớt ở đầu lưỡi, nhai kỹ thì được thay bằng các hương thơm khác, trong dư vị còn có chút đắng của cam thảo rồi lại ngọt, chỉ có vậy thôi cũng đủ làm nên đặc sắc của bát súp cay, đúng là càng uống càng thấy ngon.
Khách hàng đang bàn tán về tốc độ tay của Đặng Đông Đông, thì sau một ngụm súp cay này, lập tức bị hương vị của súp cay thu hút hết sự chú ý.
"Bát súp cay này, cái dư vị này, sao mà đặc biệt vậy, tôi vẫn luôn uống cay gắt, còn tưởng súp cay nào cũng đều có vị cay gắt như nhau, hóa ra cũng có loại cay mà không hăng, thoải mái dễ chịu."
"Cái mùi này mùa hè uống thật thoải mái, ôi trời, uống vào trong miệng, giống như trời nóng mà uống bạc hà vậy, mát mẻ hết cả ngán."
"Nhớ hồi nhỏ, ông nội tôi rất thích nấu súp cay cho tôi, cảm thấy rất ngon, cả nhà tôi nấu đều không ngon bằng ông, sau khi lớn lên đi ăn ở quán, cũng không tìm được quán nào ngon như thế, thì ra là tay nghề người khác quá kém, cuối cùng tôi cũng lại được uống thứ súp cay mà tôi thích, tôi muốn mua thêm một bát để cúng ông."
Đông người như vậy, quán nhỏ súp cay của Đặng Đông Đông làm gì có chỗ ngồi, người khác cũng không quan tâm, mỗi người một bát súp cay, tìm chỗ nào thích hợp thì đứng ở đấy uống.
Vừa hay phía sau nhiều hàng quán bán đồ ăn đã dọn, để lại bàn xi măng, mọi người dứt khoát coi bàn như ghế mà ngồi, lần lượt ngồi trên bàn uống súp cay.
Có vài người không muốn ngồi đó, thì tìm chỗ vắng ngồi xổm, hoặc là tựa vào cột mà đứng, tùy ý cầm bát, thưởng thức vị ngon.
Có người hoạt bát, nói chuyện với người không quen cũng có thể tâm sự, vừa ngồi vừa ăn, cũng là một thú vui.
Món ngon giống như làm tăng thêm tình cảm của mọi người, rõ ràng không quen biết, chỉ là cùng uống bát súp cay, tùy tiện nói vài câu mà lại thấy rất thoải mái.
Ăn món ngon, tâm tình cũng lắng lại.
Dù đông người, mà súp cay thì chỉ có một cái chậu lớn như thế, với tốc độ tay siêu nhanh của Đặng Đông Đông, quả thực là trong thời gian ngắn nhất đã chia hết cho mọi người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận