Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 179: Muốn mạng, sợ giao tiếp xã hội chứng hoàn toàn khỏi rồi (length: 7639)

Người chen chúc quá nhiều, bàn cũng nhiều như vậy, không có chỗ ngồi, một số người không có chỗ.
Trên lầu đều là ghế lô, không có cách nào ghép bàn, người lại cứ thế chen vào, không có chỗ ngồi, cũng chỉ có thể nghĩ cách ghép bàn.
Một số người có chứng thích giao tiếp xã hội lập tức bắt đầu hành động, chào hỏi những người đang ngồi.
Chỉ cần là nam thì đều gọi là soái ca, là nữ thì đều gọi là mỹ nữ, miệng nói ngọt xớt.
Ngay cả những người bình thường sợ giao tiếp xã hội, không thích giao tiếp, cũng phải vắt óc nghĩ cách lôi kéo làm quen, sau một hồi thương lượng, chứng sợ giao tiếp xã hội cũng khỏi hẳn.
"Mỹ nữ tỷ tỷ, hôm nay tỷ mặc bộ đồ này thật xinh đẹp, trông tỷ đặc biệt có khí chất, lại cùng màu với em, rõ ràng là chúng ta có con mắt thẩm mỹ giống nhau, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé."
Cô gái biết ăn nói vừa khen bà cô bên cạnh, vừa ngồi xuống, thành công chiếm được chỗ.
"Đại ca, nhìn anh em thấy đặc biệt hiền hòa, chắc chắn trước đây chúng ta từng gặp mặt, nói không chừng kiếp trước anh là đại ca của tôi, đã gặp gỡ nhau ở đây, vậy hôm nay bữa cơm này mình tự trả riêng, nào, uống trà."
Một thanh niên cũng dựa vào mánh khóe mà có được chỗ ngồi.
"Là anh em thì ghép bàn thôi!"
"Chỉ cần anh cho tôi ghép bàn, tôi tuyên bố, từ giờ trở đi, anh chính là anh em ruột khác cha khác mẹ của tôi."
"Soái ca, ngàn dặm nhân duyên trời định, hay là chúng ta bắt đầu quen nhau từ bữa cơm này, người ta thì yêu online, còn chúng ta thì là yêu qua đồ ăn thì sao?"
Mọi người vì ghép bàn, mỗi người đều trổ hết tài năng, những lời nịnh hót đều thốt ra như hoa.
Mà Một Cái Cam lúc này vẫn còn ở cửa ra vào, nàng chuyên đi quay trực tiếp những chuyện có liên quan đến Giang Châu, hôm nay Vương Thất Nguyệt khai trương, đương nhiên nàng sẽ không bỏ lỡ chuyện này để mọi người thích xem, lại còn tăng độ hot cho mình.
Lúc này nàng đang phát trực tiếp, nghe được các đồ đệ của Giang đại sư trên sân khấu nói chuyện xong, ngạc nhiên hết sức.
"Mọi người ơi, mọi người nghe chưa? Các đồ đệ của Giang đại sư muốn cùng nhau nấu ăn, hôm nay đến quán cơm ăn, có thể ăn được món của nhiều đồ đệ như vậy, trời ơi, sao lại có chuyện hạnh phúc đến thế này?"
Phòng trực tiếp của cư dân mạпg sớm đã sôi trào, còn kích động hơn cả Một Cái Cam.
"Vừa rồi tôi còn nói, bọn họ cùng xuất hiện thật là khó, giờ lại xảy ra chuyện còn kích động hơn cả việc cùng xuất hiện."
"Tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài, không được, tôi phải đóng cửa hàng ngay để đến khu Kim Hòa, hôm nay nhất định phải ăn hết tất cả món ngon này."
"Điên rồi, thế giới này sao có thể điên cuồng đến thế, tôi đang đi làm đây, làm sao đến được cửa hàng của sư tỷ ba đây, gấp quá đi."
"Thảo nào vừa rồi Cam cho chúng ta xem đồ dùng làm bếp đặt ở bãi đỗ xe, thì ra những đồ dùng này là để đến phát phúc lợi, ở xa quá chỉ có thể nhìn người khác ăn, Cam, cậu tranh thủ đi vào đi, còn ngơ ngác gì nữa, đừng nói là ghế, đến cửa còn chen không vào đó."
"Đúng đúng đúng, tôi còn muốn đi ăn cơm đây."
Chậm nửa nhịp, Một Cái Cam nhanh chân bước vào quán ăn, liếc mắt nhìn, đại sảnh người đi lại đông đúc, chen chúc nhau, mỗi bàn đều đã đầy người, gần như không nhìn thấy chỗ trống.
Cam ngây dại cả người, nàng mới đứng ở cửa khϊế͙p sợ có mấy phút đồng hồ thôi, trong phòng đã chật kín người, không hợp lẽ thường.
Phải biết rằng, đây là quán ăn mỗi người đều chi hơn nghìn tệ, không phải quán ăn nhỏ.
Mắt thấy ở một bàn có chỗ trống, nàng dựa vào ưu thế thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của mình, vất vả chen lấn một đường máu trong lối đi chật chội, vừa định đến gần cái ghế, bên cạnh, một người cuối cùng đã phát hiện có chỗ trống đưa, nhanh chân hơn nàng một bước mà ngồi vào.
"Không!"
Cam đưa Nhĩ Khang tay ra, kêu than một tiếng, cái ghế ở ngay trước mắt đã tuột mất, còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này không?
Nhanh hơn nàng một bước là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, vì tìm chỗ ngồi, rõ ràng là đã chuyển đi chuyển lại rất lâu, lúc này đã đầu đầy mồ hôi.
Ai ngờ vừa ngồi xuống, người trên bàn bên cạnh đã nói: "Xin lỗi, bên tôi không ghép bàn."
Cam bước chân dừng lại, có hi vọng, nếu như thanh niên này không ghép được, nàng sẽ lại thử xem, vẫn còn hy vọng.
Thanh niên này xem ra không thích giao tiếp, mặt đỏ lên nói: "Đại ca, cơ hội hiếm có, anh cứ tạo điều kiện một chút, cho em ngồi ở đây, em cam đoan, cả buổi không hé răng, mọi người cứ nói chuyện, cứ trò chuyện, coi như em là không khí là được."
Đại ca kiên quyết không ghép bàn, đặt vào bình thường thì thanh niên này đã sớm đi rồi, nhưng hôm nay cậu ta nhẫn nại nuốt xuống nỗi sợ hãi trong lòng, tiếp tục dây dưa, đồng thời còn chuẩn bị trả thêm một khoản tiền ăn cho mấy người chú đó.
Đại ca từ chối càng thêm dứt khoát, ngữ khí kiên quyết, tuyên bố một tiếng:
"Không thiếu tiền, có vị hôn thê, không hẹn, lo việc chính sự, có nhiều tiền cũng không bán chỗ."
Sao cái gã này lại khó chơi như thế, thanh niên kia gấp đến bốc hỏa rồi, vẫn cố gắng thuyết phục ông chú.
Đại ca không có cách nào, bất đắc dĩ nói: "Tôi là đang dùng chỗ này để chiêu đãi nhạc phụ, hôm nay tôi gặp nhạc phụ lần đầu, phải thể hiện tốt một chút, cậu ngồi chỗ này không thích hợp."
"Ba ba, cho con ngồi ở đây đi." Thanh niên kia đột nhiên hô lớn một tiếng.
Đại ca: …
Cả bàn người: …
Nhạc phụ của đại ca đang ngồi đối diện, vì câu nói này, mà phun cả trà ra ngoài.
Không thể nào chứ, chỉ vì lắp bắp mà kêu cả ba ba.
Đại ca giơ ngón tay cái với thanh niên đó: "Cậu cũng không dễ dàng gì, thôi được rồi, ngồi đi ngồi đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng tôi, thì cậu tùy ý."
Thanh niên sợ giao tiếp xã hội lần đầu tiên cảm nhận được cái hay của việc mặt dày, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, kỹ năng đều được thăng hoa.
Cơn nghiện mạпg, chứng sợ giao tiếp xã hội hoàn toàn khỏi hẳn.
"Cảm ơn ba ba!"
Cam chứng kiến toàn bộ sự việc, lặng lẽ rời đi, không thể so bì, hoàn toàn không so được, Cam bái hạ phong.
Chỉ có thể lại đi nhìn xem, có còn chỗ trống không.
Nhìn lại kỹ càng trong đại sảnh, cũng không mất bao lâu, bàn trong đại sảnh lại có thay đổi, những bàn tròn lớn tiêu chuẩn mười người một bàn, ngồi chỉnh tề, tìm mãi không thấy một chỗ trống.
"Mẹ kiếp!"
Một người con gái như Cam cũng bắt đầu văng tục.
Đây rõ ràng là đến quán cơm ăn cơm, kết quả người trên bàn lại ngồi ngay ngắn chỉnh tề, nàng suýt chút nữa cho rằng mình đến ăn tiệc.
Những người này làm cách nào mà ghép bàn một cách thuận lợi được như vậy.
Không đúng, mọi người đã làm cách nào mà đến ăn cơm đúng giờ đến thế.
Ngay khi nàng đang luống cuống tay chân ở đại sảnh thì, đám cư dân mạпg bắt đầu hiến kế.
"Cam, kiếm cái ghế, chen đến trước một bàn, dùng tài ăn nói thuyết phục bọn họ để cậu ghép bàn."
"Lằng nhằng, tôi đề nghị dùng mỹ nhân kế."
"Mới lằng nhằng, đi ra ngoài, chọn hai chiếc xe dùng đá đập nát kính chắn gió, sau đó đi vào hô lên hai tiếng, hai chủ xe này liền sẽ ra ngoài, không phải là có chỗ sao, đề nghị đập ở chỗ khó quan sát, đó gọi là gì nhỉ, đúng rồi, điệu hổ ly sơn?"
"Bên tôi còn có kế sách đục nước béo cò, Cam cậu vào phòng thay đồ của nhân viên tìm một bộ đồ phục vụ mặc vào, đi ra chỗ bãi đỗ xe, lát nữa đồ đệ của Giang đại sư làm đồ ăn xong, cậu giả vờ hỗ trợ bưng đồ ăn lên, có món gì thì ăn món đó, ăn no rồi thì chuyển khoản trả tiền, sau đó lặng lẽ rời đi, quá hoàn hảo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận