Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 214: Hắn hiện tại mạnh mẽ đáng sợ (tăng thêm ) (length: 7951)

Chàng trai chụp ảnh vì sớm có vị trí tốt, lại còn cầm đến hai cái bánh.
Nghe đạo diễn Lâm gọi, liền mang chiếc bánh ưng ý mới xuất hiện đến.
"Đạo diễn Lâm, ta có một cái nè, cho anh."
Đạo diễn Lâm vui mừng khôn xiết, đưa tay ra lấy.
Đáng tiếc, tay hắn còn chưa chạm vào bánh, thì một bàn tay khác đã chặn mất khối bánh.
"Ai, ai cướp bánh của ta, sao lại thế này, lần sau ghi hình chương trình ta không mang ngươi theo nữa...ưm..."
Lời còn chưa dứt, một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đập vào mặt hắn, hóa ra bánh quá giòn xốp, lúc cướp đã bị vỡ vụn ra.
Niềm vui bất ngờ ập đến, đạo diễn Lâm nở lại nụ cười, giơ tay phủi đám vụn bánh trên mặt, há miệng ngậm miếng bánh vào miệng.
Uông Dương vì muốn tương tác với dân mạng, vẫn đứng cạnh Giang Châu, lúc này chạy chậm mấy bước tới thì chẳng còn bánh.
Thấy mọi người đều đang ăn bánh, vừa sốt ruột, cũng chẳng để ý đến phong độ hay mặt mũi gì.
Thấy có đồng nghiệp cắn một miếng bánh, đang nhấm nháp hưởng thụ, bánh trên tay vẫn giơ cao, anh ta không giơ tay cướp mà động miệng.
Thò đầu ra, há miệng to, một phát cắn ngay vào tay người ta, trực tiếp ăn bánh vào miệng.
"Ngọa tào ngươi đúng là cầm thú, tin không ta nhổ nước bọt vào bánh?"
Bánh to thế, căn bản bốn miếng một cái, miệng lớn thì hai miếng là xong, Uông Dương quyết tâm muốn ăn nhiều, há miệng ra gặm hết, người ta ăn chỉ còn một chút trên ngón tay, đến lúc vụn bánh rơi xuống còn đưa tay hứng lại, không lãng phí.
Đồng nghiệp này tức điên, thấy đồng nghiệp nữ bên cạnh vẫn còn hơn nửa cái bánh, thế là, hắn chẳng thèm giữ mặt nữa, thò đầu như vịt tới cắn luôn bánh của cô.
Miệng hắn nhỏ, dù sao vẫn chừa lại cho người ta một nửa.
Đồng nghiệp nữ đau lòng kêu lên, dù sao cũng là con gái, da mặt mỏng, không tiện động miệng cướp, nhưng có thể động tay chứ.
Cô lấy bánh che miệng, vừa cướp vừa chạy, bẻ một miếng rồi chạy đi.
Nhiều người ăn uống, nếu mọi người đều giữ trật tự thì sẽ mãi trật tự như vậy, một khi có người phá luật, hiện trường sẽ lập tức trở nên hỗn loạn.
Một đám người trong tổ chương trình bắt đầu tranh cướp bánh của nhau, nói được thì nói, không nói được thì động tay, hiện trường hỗn loạn ngay lập tức, mãi đến khi đạo diễn Lâm đứng trước camera, cầm mẩu bánh nhỏ cười ngây ngô, bỗng nhiên mới hoàn hồn.
Mẹ kiếp, ai lại xoay camera, chiếu cảnh bọn họ đang tranh ăn lên phòng phát trực tiếp, đây là lần thứ mấy mất mặt vì tranh ăn trước mặt dân mạng.
Đạo diễn Lâm lập tức đứng thẳng, làm bộ muốn xắn tay áo, ba giây sau liền từ bỏ, dù sao cũng mất mặt rồi, ném một lần hay ném nhiều lần cũng chẳng khác gì nhau.
"Mọi người đều thấy đấy, không phải tôi muốn cướp, là bọn họ đang cướp, vậy với tư cách là một đạo diễn ưu tú, sao tôi có thể không hòa mình vào tập thể chứ."
Nói câu này với phòng phát trực tiếp xong, anh ta xoay camera lại, nhắm vào Giang Châu và Triệu Hiểu Phong, nhét bánh vào miệng, tiếp tục mắng mỏ thuộc hạ.
Bánh giòn xốp, khi cắn có tiếng vỡ vụn bên tai, giòn tan êm tai, với mọi người mà nói, đây quả thực là âm nhạc êm tai nhất họ từng nghe.
Cảm giác tuyệt vời, vừa bồng bềnh lại thơm giòn xốp, nhưng không hề rời rạc, là kiểu giòn xốp chắc đầy mà vẫn có tầng lớp.
Không cần dùng lực nhai, chỉ cần khẽ cắn, bánh sẽ theo lực mà từ từ vỡ ra, theo đường vân, lộ ra nhiều nhân bánh bên trong.
Lớp vỏ mỏng mà có tầng lớp, nhân cũng đầy đặn, không cần há miệng quá to cũng có thể ăn được nhân.
Hương thơm ngọt ngào, mềm mại ngon lành.
Cảm giác trong trẻo, là một vị ngọt rất độc đáo, mang hương quýt ngọt ngào, xen lẫn chút chua không đáng kể, chính chút chua ấy càng làm nổi bật cảm giác ngọt.
Thêm vào đó là hương hoa quế thoang thoảng, thật điềm tĩnh và thanh tao.
Khi ăn bánh mà cũng cảm thấy như mình đang biến thành một người tao nhã vậy, giữ vững tâm thần, tự nhiên hạ giọng, từ tốn nhai nuốt.
"Cứ tưởng chỉ có quan to quý tộc thời xưa mới được ăn, ta sợ mình quá thô lỗ, không xứng với miếng bánh ngon thế này."
"Cũng không đến mức đó, tại có gan nên mới có cảm giác mình thành sĩ tộc."
"Muốn ưu nhã thì đừng hấp tấp, từ từ ăn thì càng ngon."
Ưu nhã cái rắm, chẳng phải các ngươi vừa tranh cướp suýt đánh nhau đấy sao, Trần Tử Hàng thầm nhổ nước bọt trong lòng.
Mãi đến khi Triệu Hiểu Phong mang khay bánh ra, mọi người mới thôi tranh cướp nhau, ngược lại tập trung nhấm nháp bánh của Triệu Hiểu Phong, bánh hình cá vẫn đẹp mắt như cũ.
Triệu Hiểu Phong nếm thử một miếng đầu tiên, cảm nhận được độ ngon của bánh, chính hắn cũng không tin mình có thể làm ra được thứ cảm giác này.
"Giòn xốp ngon miệng, ngọt mà không ngấy, từ ngoài vỏ giòn tan đến tận bên trong, mọi góc cạnh đều ngon, dù so với sư phụ thì còn kém nhiều, nhưng..."
Triệu Hiểu Phong cười ngây ngô: "Mỗi đêm nằm mơ, trong mộng mình làm ra bánh cũng là hương vị này, đẹp mắt lại ngon miệng, sư phụ, ta làm được rồi, hắc hắc, ta thực sự làm được rồi."
Giang Châu ăn xong thì bắt đầu chê bai hắn.
"Lớp vỏ xốp để quá lâu, khiến cho bị dai, ra dầu, nên độ giòn không đủ, mỡ lợn có hơi nhiều một chút, làm bánh hơi ngấy, ban đầu có thể chưa cảm nhận rõ, nhưng ăn nhiều sẽ thấy ngán, tỉ lệ đường phèn và đường cát trắng không đúng, vị ngọt không hoàn hảo..."
Triệu Hiểu Phong xoẹt xoẹt xoẹt ghi chép vào sổ.
Những người đang từ tốn nhai kỹ nuốt chậm như đạo diễn Lâm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại nhìn xuống miếng bánh trong tay.
"Này, anh có thấy khác biệt gì không?" Đạo diễn Lâm hỏi biên tập viên bên cạnh.
Biên tập viên lắc đầu: "Đùa à, miệng tôi thế này làm sao mà ăn ra được, chỉ thấy cái nào cũng ngon, mỗi cái của Giang đại sư ngon hơn một chút, còn ngon ở đâu thì không biết."
Đồng nghiệp bên cạnh cũng nói: "Chỉ có thể cảm thấy bánh của Giang đại sư ngon hơn, hấp dẫn hơn, không ngờ bánh của ông Triệu lại có nhiều vấn đề thế."
"Nhưng dù là bánh của ông Triệu, cũng đã ngon đến mức tôi không nỡ dừng, vẫn muốn nói một câu, Giang đại sư mãi mãi là thần thánh khó giải thích."
Triệu Hiểu Phong ghi chép lại những điểm thiếu sót xong thì chuẩn bị làm mẻ khác, bị Giang Châu ngăn lại.
"Với mùi vị của cậu như vậy đã đủ khiến khách hàng hài lòng rồi, những chi tiết khác cậu tự mình nghiên cứu, ta đã lâu không làm điểm tâm, lần này có chút hứng thú với tỉnh sư tô, tiện thể dạy cậu làm tỉnh sư tô."
Tim Triệu Hiểu Phong bỗng nhiên nảy lên, hắn nhớ rất rõ, sư phụ ở câu lạc bộ Lục Dung chỉ làm có một cái túi mềm trưởng cá, những thứ khác đều chỉ Lục Dung làm, không hề đích thân động tay.
Nhưng mà, ở cửa tiệm mình, sư phụ không chỉ đích thân làm mẫu, cầm tay chỉ dạy làm bánh, giờ còn chủ động muốn dạy hắn làm món tỉnh sư tô khó nhất, điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa hắn là người có thiên phú dị bẩm, được sư phụ rất yêu quý đó nha.
Triệu Hiểu Phong cười tít cả mắt.
"Đa tạ sư phụ, con nhất định sẽ cố gắng học."
Hắn xắn tay áo lên, đắc ý vô cùng.
Bây giờ hắn mạnh mẽ đến đáng sợ, đã thăng cấp thành đệ tử được sư phụ yêu thích nhất, có thiên phú nhất rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận