Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 150: Bạch Nguyệt Quang một dạng câu lạc bộ (length: 7785)

Từ trong nhà vệ sinh đi ra, sau khi diễn xong màn đập phá bộ dạng ở đại sảnh câu lạc bộ, vừa ra đến cửa, trong lòng một cái cam vẫn còn kịch liệt kích động, đám fan hâm mộ an ủi, khiến nàng như bị điên.
Lúc này không thể livestream trực tiếp, nhưng để nhiều fan hơn nữa xem được nội dung mới.
Nàng đi thẳng ra bãi đỗ xe, ngồi vào trong chiếc xe điện mini của mình, bắt đầu cắt video, đem những đoạn chiếu lại trực tiếp đặc sắc nhất cắt ra, đăng lên mạng.
Tiêu đề nàng cũng đã nghĩ xong: Cái câu lạc bộ như ánh trăng trắng ấy.
Câu lạc bộ bên này vô cùng náo nhiệt, các cửa hàng đồ đệ khác ở Giang Châu cũng không kém là bao.
Cửa hàng của đồ đệ nào cũng buôn bán cực kỳ phát đạt, Đổng Cao Đạt chỉ bán cơm trứng chiên, mỗi ngày đều bị đám fan hâm mộ vây đuổi chặn đường, không chịu nổi mệt mỏi, cũng bắt đầu mỗi ngày đổi chỗ, chẳng khác gì đánh du kích với đám fan hâm mộ.
Quán nướng của Trần Mộc cũng tương tự, giống như câu lạc bộ, năm giờ mới bắt đầu kinh doanh, thời điểm buổi tối khách đến rất đông, cửa tiệm vừa mở, đã tràn vào một đống khách đến ăn nướng.
Đây là đặt trước qua app nhỏ, nếu không có app này, chắc người còn đông hơn.
Ở ngoài cửa có hai chiếc bàn lớn, người của tổ tiết mục cũng đang ngồi ở đó, đắc ý thưởng thức đồ nướng.
Mọi người người một xâu, ta một xâu, ăn quên trời đất.
"Bia với đồ nướng, thần tiên cũng phải khen ngon."
Một cái cam lúc trực tiếp ở cửa câu lạc bộ, đúng lúc bị Lý Hà Mễ lướt qua, thấy streamer này chỉ loanh quanh ở cửa câu lạc bộ, cuối cùng mượn nhà vệ sinh để đập phá bộ dạng đại sảnh, khiến Lý Hà Mễ phải bật cười.
Thấy hắn cười sảng khoái, người bên cạnh cũng tiến tới xem, thấy hình ảnh câu lạc bộ Vân Nhã Hiên trên màn hình, nhớ đến món ăn đã được thưởng thức hôm qua ở câu lạc bộ, mọi người lại thèm thuồng.
Dù là đồ nướng thôi, nhưng Mãn Hán toàn tịch cũng rất ngon.
Nghĩ đến những lát cá giòn tan bên ngoài lại mềm mịn bên trong, miếng cắn có cả vị dai giòn cùng tơ cá óng ánh, thậm chí một miếng đậu hũ bình thường, cũng ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi, ăn một lần sao đủ, mà lại đâu phải không có tiền mà không ăn được chứ.
Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn lên người Lâm đạo.
Lâm Hạ đang bóc tôm, đắc ý uống bia ướp lạnh, chợt phát hiện mọi người đều nhìn mình chằm chằm, còn tưởng khóe miệng dính tương, vội vàng lau một cái, thấy giấy sạch bong.
Hắn hỏi biên tập bên cạnh: "Mặt tôi có dính gì hay ớt không, lau giúp với."
Biên tập lắc đầu: "Không có gì cả."
"Vậy sao mọi người nhìn tôi chằm chằm thế, mặt tôi mọc hoa rồi à?"
Phó đạo diễn thân thiết với hắn nhất tiến đến, chỉ vào hình ảnh câu lạc bộ trên điện thoại Lý Hà Mễ.
"Lâm đạo, lần trước chúng ta liên hoan đường hoàng là ở tiệm cơm Sơn Bình rồi, lâu lắm không có liên hoan tử tế, hay là..."
Nói chưa hết câu, đã bị Lâm Hạ cắt ngang.
"Hay ho gì, các người toàn mơ mộng hão huyền, lại còn muốn đến câu lạc bộ Vân Nhã Hiên liên hoan, làm sao, ăn nướng không phải liên hoan, thế lần sau đừng có tụ tập nữa."
Vừa nghĩ đến giá tiền trên thực đơn kia, dù có là đạo diễn một show hot, cũng phải e dè, trừ phi có công ty quảng cáo mời hắn.
"Lâm đạo, đừng mà." Phó đạo diễn cố thuyết phục.
"Đồ nướng ăn ngon thật đấy, nhưng mà Lục lão bản làm là Mãn Hán toàn tịch, anh không muốn thử lại sao, món ăn chỉ có hoàng đế ngày xưa mới được ăn, chúng ta không thể quay về làm hoàng đế, ăn thử món hoàng đế đã từng ăn không phải vẫn được sao?"
"Không muốn!"
Lâm Hạ bực bội cầm lấy một xâu cánh gà nướng, nhét vào miệng phó đạo diễn.
"188.888 một suất, đủ các người ăn bao nhiêu xâu nướng, bao nhiêu suất cơm, các người có đem tôi đi bán cũng không mời nổi, tranh thủ ăn nhanh uống no, tối về nhà ngã vật ra giường, trên giường cái gì cũng có."
"Không, tôi không muốn nằm mơ ban đêm, tôi muốn mơ giữa ban ngày, nằm phơi nắng mơ mới sướng, người toàn mồ hôi, còn mang cảm giác nóng ran."
Chàng trai chụp ảnh bên cạnh dùng sức kéo một xiên thịt dê nướng, ngửa cổ, một vẻ mặt đầy phản cốt.
Anh ta vừa nói, mọi người đều cười ồ lên, giá món ăn đắt đỏ, bọn họ cũng chỉ là hỏi thử thôi, Lâm đạo mời, ai cũng vui vẻ, Lâm đạo không nỡ thì cũng bình thường.
Lúc này, A Trạch dẫn bà xã vào quán nướng.
Quán mới mở chưa được bao lâu, có cả đống người ùa vào, phục vụ bận rộn không có thời gian tiếp hai người họ.
Hai người cũng không sốt ruột, liếc mắt một vòng, chợt phát hiện Uông Dương đang ngồi ở đó ăn nướng, cứ như gặp người thân, chạy đến gấp gáp.
"Tôi nhận ra anh, người dẫn chương trình Giang đại sư khám phá quán ăn, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Uông Dương không nghĩ đến, mình lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, lại có cả fan, còn đang nghĩ chút nữa phải ký tặng, thận trọng một chút hay ký ngay, đã nghe A Trạch hỏi: "Xin hỏi đây có phải quán nướng của đồ đệ Giang đại sư không? Tôi chuyên đến để tìm quán nướng, không nhầm đấy chứ."
Được thôi, hiểu nhầm rồi, người ta đến hỏi đường thôi.
Nụ cười trên mặt Uông Dương nhạt đi một chút: "Không sai, là ở đây."
"Tốt quá rồi, cảm ơn." A Trạch quay người kéo tay vợ, đi một mạch không do dự, Uông Dương âm thầm giơ bàn tay Nhĩ Khang lên.
Tôn trọng nghề nghiệp của anh có được không, dù sao anh cũng là người dẫn chương trình hot nhất, cho chút thể diện, không cần ký tặng thì khen một câu cũng được chứ.
Vợ chồng A Trạch cứ thế ngồi vào bàn trống cạnh tổ tiết mục, hô lớn với phục vụ bận rộn: "Phiền cho cái thực đơn, chúng tôi muốn chọn món."
Lần trước đồ ăn ngon đưa đến tận miệng, lại không ăn được món ăn tự tay làm của Giang đại sư, A Trạch chán nản mấy ngày, sau đó là trả thù kiểu tiêu tiền.
Đi ăn mì hai ngày liền còn thấy chưa đủ, thế nên, hôm nay quyết tâm dẫn vợ đến Giang Đông, không mục đích gì khác, chính là muốn ăn hết một lượt các món ngon ở những cửa hàng mà Giang đại sư đã chỉ điểm cho, ăn thỏa thích.
Món ăn của đại sư ăn không được, thì ăn nhiều một chút ở chỗ đồ đệ, dù gì cũng coi như là an ủi.
Giờ này xuống máy bay, đúng lúc bữa tối, đương nhiên sẽ vào quán nướng trước tiên.
Sau khi một phục vụ bưng đồ xiên đến bàn khác, cuối cùng cũng có thời gian ra rót nước cho bọn họ.
"Chào tiên sinh, phiền anh đưa mã chọn món trước."
"Mã gì cơ?" A Trạch hỏi.
Phục vụ nghe xong đã biết, là đến thẳng ăn nướng, không đặt trước, mặt đầy áy náy nói: "Xin lỗi tiên sinh, quán nướng bên tôi, phải đặt trước món ăn trên app nhỏ, chỉ khi đã đặt trước mới có thể đến quán ăn."
"Vậy tôi đặt luôn bây giờ." A Trạch rút điện thoại.
"Thật xin lỗi khách, giờ đặt không được, đã hết lượt hẹn rồi, muốn ăn thì chỉ hẹn được vào ngày mai."
Phục vụ càng thêm xin lỗi.
"Khách là đồ đệ của Giang đại sư, chắc hẳn biết, những đồ đệ được Giang đại sư chỉ dạy, đều phải tự mình làm, thì mới làm ra đồ ăn ngon, ông chủ của chúng tôi chỉ nướng một mình, không làm hết nổi, nên mỗi ngày chỉ có 50 suất hẹn, sáng vừa mở là hết sạch."
"Cái quái gì vậy?" Hai vợ chồng trợn tròn mắt: "Vậy tức là không ăn được đồ nướng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận