Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 196: Muốn tặng lễ, xếp hàng a (length: 7843)

Nhiếp Nhất Phi muốn báo đáp sư phụ, nhưng lại không biết nên làm gì, lúc Trần Tử Hàng rời đi, Nhiếp Nhất Phi kéo hắn lại, kín đáo hỏi thăm về việc nên mua quà gì cho sư phụ mới phù hợp, lời này khiến Trần Tử Hàng cười ha ha.
"Ngươi cứ lo kinh doanh quán món kho cho tốt đi, sư phụ thích nhất thấy các đồ đệ làm ăn phát đạt, còn về chuyện tặng quà, đồ đệ của sư phụ ai cũng muốn tặng, chỉ có Lục Dung đưa được thành công thôi, mọi người đều còn xếp hàng đấy, ngươi muốn đưa thì cứ xếp hàng đã, nhớ kỹ, dù ta là tiểu sư đệ, nhưng ngươi phải xếp sau ta."
Nhiếp Nhất Phi: . . .
Chờ người của đài Giang Châu cùng đoàn làm phim đều rời đi, Nhiếp Nhất Phi vẫn còn nhỏ giọng nức nở.
Tình cảm của hắn đối với Giang Yến, không giống với các đồ đệ khác, người khác học một năm nửa năm là chạy, coi đó là nơi học nghề, còn hắn, ở lại chỗ Giang Yến tận 3 năm.
Ăn ở chỗ Giang Yến, tuy rằng cứ động chút lại bị sư phụ chê là quá đần không có thiên phú, lúc đồ đệ đông quá thì không có thời gian để ý đến hắn.
Nhưng trong mắt hắn, Giang Châu còn trẻ tuổi, giống như là một bậc trưởng bối của hắn vậy, điển hình là người có lời nói chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, tất cả những gì nói ra, đều là vì tốt cho hắn.
Như chuyện hắn làm món ăn hay thất bại, lãng phí một đống nguyên liệu nấu ăn cao cấp, sư phụ chưa bao giờ ghét bỏ chuyện hắn lãng phí nguyên liệu, hắn làm hỏng một bộ nồi hơn một vạn của sư phụ, sư phụ cũng không nói nửa lời, hôm sau lại bày ra một bộ nồi y như đúc.
Vô vàn hồi ức ùa về, quả thực khiến Nhiếp Nhất Phi không thể cầm được nước mắt, sư phụ sao mà tốt thế.
Hắn thề, về sau nhất định phải xem sư phụ như cha mẹ tái sinh mà hiếu kính, chăm sóc sư phụ dưỡng lão đưa ma.
Ngay lúc hắn khóc nức nở, đám cô bác đứng ở cửa sổ đã không đợi được nữa.
"Ông chủ, món kho bán được chưa, nhanh lên mà thái đi, bọn ta thèm quá rồi, ngươi mà không ra là bọn ta định đi bới thùng rác đấy."
"Đến đây." Nhiếp Nhất Phi lau lau nước mắt, trở vào phòng, rửa tay lại, đeo khẩu trang cùng mũ vào.
Đám cô bác nhìn hai nồi món kho đầy ắp phía sau, đã sớm nghĩ xong mình muốn ăn cái gì, không cần Nhiếp Nhất Phi hỏi, đã nhao nhao lên tiếng.
"Thái cho một cái tai lợn, hai miếng đậu phụ khô, ba lạng thịt bò kho."
"Tôi muốn hai cái đùi gà ngắn."
"Tôi muốn bốn cái chân gà con, một cân thịt đầu heo."
Tiếng ồn ào, gần như không nghe rõ, Nhiếp Nhất Phi phải mất nửa ngày mới hoàn hồn lại, chợt nhớ đến, còn phải chuẩn bị thịt cho trưởng thôn, ngại ngùng nói: "Xin lỗi, lúc này chưa bán được ạ?"
Cái gì thế này?
Mọi người cạn lời nhìn Nhiếp Nhất Phi.
"Sao lại không bán?"
"Các cô các bác, mọi người phần lớn đều ở gần đây cả, chắc cũng biết gần đây tôi không nấu nướng gì, hôm nay nấu là vì có tiệc hỷ đặt món kho ở chỗ tôi, đã đặt hết rồi, tôi phải thái món kho, rưới nước sốt cho ngon, đợi làm xong phần tiệc cưới, phần còn lại mới bán cho mọi người được ạ."
Đám cô bác đã có tuổi, ai mà chưa từng ăn cỗ, nghe nói là đồ ăn cho tiệc cưới, liền biết phần lượng không ít, cũng bắt đầu thở dài.
Những người đứng phía sau chỉ có thể thúc giục bọn họ.
"Vậy thì nhanh tay thái đi, ngươi làm xong tiệc cưới rồi chúng ta mới mua được chứ."
Nhiếp Nhất Phi ừ một tiếng, cũng không nói nhiều, mang thịt bò kho đến trên bàn trà, bắt đầu thái từng miếng từng miếng.
Ba năm rèn luyện, đao công của hắn cũng đã rất quen thuộc, không như mấy người học được nửa năm, bảy tám tháng, từng miếng thịt bò kho dày mỏng đều nhau cứ vậy mà ra đời trong tay hắn.
Mỗi miếng thịt bò kho đều rõ da, hiện ra màu đỏ tía, đẹp mắt vô cùng, có chỗ da thịt tương đối nhiều, phần da ấy có màu trong suốt, tùy ý phân bố trên miếng thịt, như thể đang vẽ một bức họa lên thịt, tạo nên một nét chấm phá.
Hơi nóng bay lên, mùi thịt thơm nức mũi, đơn giản có thể khiến người ta phát thèm.
Người ở sau nhìn đội ngũ phía trước mãi không nhúc nhích, thậm chí không ai rời đi, có người tò mò đến hỏi thăm, biết là phải bán cho người ta tiệc vui trước, cuối cùng mới đến lượt mình, liền lập tức kêu rên.
Những người trẻ tuổi bị mùi thơm hấp dẫn mà đến, không thích xếp hàng, đều muốn bỏ đi, nhưng nghe thấy mùi thơm ấy, lại không nỡ, chỉ có thể đứng trở lại tiếp tục xếp hàng, thỉnh thoảng lại thở dài.
Bạch Long đứng ở một bên lại muốn nhờ anh họ giúp đỡ, nhưng bản thân cậu căn bản không biết thái rau, cùng lắm là có thể phụ vặt, giúp cân đo gì đó, loại công việc kỹ thuật này đâu phải chỗ của cậu, nhìn một đám người đứng ngoài muốn mua mà không được, anh họ không kiếm được tiền, cũng sốt ruột theo.
Chỉ có thể cầm một cái chân gà om lên miệng gặm, để làm dịu sự nôn nóng của mình.
Ôi, đột nhiên cảm thấy, làm gì cũng không xong, chỉ có mỗi cái câu ăn cơm là nhất là đặc biệt hợp với mình, thôi thì lại ăn một miếng đậu phụ khô nữa vậy.
Hình như phía dưới chậu vẫn còn một ít cổ vịt tử, chút nữa phải gặm cái cổ vịt tử mới được...
Lúc này, từ cửa bếp đưa tới một cái đầu, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
Bạch Long nhắc nhở ông: "Bếp là nơi quan trọng, người không phận sự miễn vào, muốn mua món kho thì ra ngoài xếp hàng trước đi, nhưng mà đồ không còn nhiều, hàng dài lắm đấy, đề nghị mai lại đến."
Người đàn ông tự giới thiệu: "Tôi cũng là đầu bếp, đao công cũng được, hay là tôi giúp các cậu thái được không, hai người làm nhanh hơn, như vậy mọi người chúng tôi cũng mua được món kho nhanh hơn, tôi đảm bảo, tôi không lừa các cậu đâu."
Nhiếp Nhất Phi không ngờ lại có người muốn đến giúp miễn phí, nhìn đám người đen nghịt ở ngoài, đều nhìn chằm chằm vào mình, do dự một chút rồi gật đầu: "Vậy thì cảm ơn anh."
Người đàn ông rửa sạch tay, ngay lập tức tiến đến trước hai cái thớt làm chứng, lấy ra chiếc thớt dự phòng, bắt đầu giúp Nhiếp Nhất Phi thái thịt.
Đao của Nhiếp Nhất Phi thì có gì tốt chứ, chẳng phải cái loại Dao Tịch Tịch miễn phí 29.9 tệ đấy thôi, chiếc dự phòng này còn là do bị hắn ghét bỏ rồi mới biến thành đồ dự phòng đấy.
Nhưng đao công của người đàn ông rất tốt, thái cũng rất trôi chảy, đám cô bác thấy thêm một người thái thịt, sắc mặt cũng tốt lên chút ít.
Cứ như vậy, một đám người xếp hàng chờ đợi, cửa sổ càng bị cô bác vây quanh kín mít, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai cái thớt thái rau, không dám chớp mắt.
Đột nhiên, lại có người tò mò chen vào nhìn cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông đang thái rau, vị khách hàng kia kinh ngạc kêu lên.
"Ông chủ Trạch? Sao ông lại ở đây?"
Người bị gọi là ông chủ Trạch vội vàng phủ nhận: "Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải ông chủ Trạch."
Thực khách này quả quyết: "Sao có thể được, tôi ở Đại Bắc Lộ, ngày nào đi làm về cũng đi qua tiệm cơm của ông, lần nào cũng thấy, tiệm ông làm ăn tốt lắm, tay nghề của ông ở vùng này nổi tiếng lắm, tôi tuyệt đối không nhận nhầm, sao ông lại ở đây thái thịt, hay tiệm của ông không mở nữa?"
Được rồi, nội tình đều bị phơi bày, thấy hai người trong quán món kho đều đang nhìn mình, ông chủ Trạch cũng không định giấu nữa.
Dù đều là làm về ẩm thực, nhưng lại không giống nhau, chắc sẽ không bị hiểu lầm là muốn ăn cắp nghề gì đó.
"Tuy tôi là chủ tiệm cơm, nhưng ra ngoài mua thịt kho ăn cũng có sao đâu, chủ quán thịt kho bận không hết việc, tôi thèm quá nên muốn tiết kiệm thời gian, tiện tay giúp một chút cũng không có vấn đề gì mà."
(P/S: v·a·n c·ầ·u dùng phiếu yêu phát điện nha các bảo bối, có thể triệu hồi thêm chương đó nha!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận