Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!
Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 47: Đánh ngã Giang Châu liên minh (length: 15862)
Dạng này phổ thông địa phương, để một đám người xem trực tiếp trên mạпg đều đoán không được là cái nào.
Nhưng canh giữ ở phòng trực tiếp kỳ vọng sư phụ đến dò xét cửa hàng các đồ đệ đều thất vọng.
Vô ý thức đều đang đoán là vị sư huynh đệ nào may mắn như vậy, bị sư phụ ngẫu nhiên chọn ra.
Cũng có một chút hiểu được sư phụ yêu thích đồ đệ, muốn là có thêm.
Theo tính tình yêu tiền của sư phụ, ngẫu nhiên chọn một địa điểm, sẽ không phải là lén lút nhận tiền của đồ đệ nào đó, rồi đi dò xét cửa hàng đó chứ?
Ngươi đừng nói, thật đúng là có lý, cái kết luận này vừa ra, mọi người lúc này như tỉnh mộng.
Sau đó đem suy đoán của mình đưa vào nhóm sư huynh đệ quen biết.
Lập tức nổ ra một đám người.
Vốn dĩ quan hệ kín đáo của đám người này đều bình thường, có vài người thậm chí còn không biết rõ sư phụ nhận ai ai ai.
Nhưng từ khi bọn họ, với tư cách đồ đệ Giang Châu, toàn bộ bị chửi lên hot search thì quan hệ lại đột nhiên thân thiết hơn.
Dù sao cũng phải cùng nhau tìm hiểu tình hình, cùng nhau nghĩ cách cứu vãn danh tiếng cho mọi người.
Từ khi sư phụ livestream, tần suất trò chuyện trong nhóm của mọi người càng ngày càng cao.
Bây giờ nghi ngờ sư phụ lén lút lấy tiền đi dò xét cửa hàng vừa xuất hiện.
Mọi người suy nghĩ cẩn thận lại thì, thật sự có khả năng là sư phụ làm ra!
"Vậy chúng ta cũng bí mật đưa chút tiền, để sư phụ đến dò xét cửa hàng, càng sớm càng có thể kiếm được tiền từ livestream."
"Còn có lúc livestream, sư phụ dạy món ăn kia, với cả cải tiến thực đơn, là thật hay giả?"
"Ta vẫn còn nghi ngờ về việc trên mạпg nói trù nghệ sư phụ quá cao, không dạy đồ đệ. Chúng ta nhiều người như vậy, đều không có thiên phú trù nghệ, một chút cũng học không được?"
"Giang Đông xa quá, không thì ta đã qua đó ăn thử rồi."
"Vậy nên chúng ta có nên đi hiếu kính sư phụ không?"
"Ta thôi, không có tiền, năm đó bái sư đã giao 60 vạn phí bái sư rồi, nghĩ là học thành rồi mở tiệm kiếm lại, bây giờ không những không kiếm lại, ngược lại còn thiếu một đống nợ, lấy đâu ra tiền đi cho sư phụ."
"Ta cũng không có tiền, mở tiệm ăn mỗi ngày đều lỗ."
Đang thảo luận chủ đề hiếu kính sư phụ thì bỗng chốc biến thành buổi than khóc.
Lục Dung, người đưa ra ý kiến, thấy trong nhóm không ai muốn đi hối lộ sư phụ, ánh mắt lóe lên.
Đã mọi người đều không đi, vậy thì hắn ta làm!
Đợi sư phụ kết thúc livestream, hắn sẽ gọi điện cho sư phụ, liên lạc tình cảm!
...
Trong khung hình livestream, Giang Châu đi thẳng vào quán ăn nhỏ này.
Vào cửa hàng, thấy trong đại sảnh kê chỉnh tề bốn chiếc bàn, rồi đến khu bếp.
Nhìn một lượt, không thấy một bóng người nào, im ắng.
"Có ai không?"
Trần Tử Hàng nhìn biểu hiện của sư phụ, tiến vào mấy bước gọi lớn.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy trong bếp phát ra tiếng phanh một tiếng.
Có người bị ngã!
Giang Châu im lặng trong chốc lát, chờ người bên trong đi ra.
Tề Tiêu Nhiên đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh ghế, đột nhiên nghe thấy tiếng động, vội vàng ngồi dậy, do chỗ dựa ghế không chắc, những chồng ghế đổ xuống, khiến cả người hắn ngồi phịch xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Có người có người, muốn ăn gì? Tất cả đều ở trên thực đơn!"
Tề Tiêu Nhiên vừa xoa mông, vừa đẩy chồng ghế sang một bên.
Sau đó, với tư thế kỳ dị, đi ra khỏi bếp.
Một giây sau, cả phòng, cả camera đều chuyển hướng về hắn.
Tề Tiêu Nhiên: ...
Giang Châu: ...
Tề Tiêu Nhiên nhìn cả phòng người, còn có camera kia, và cả sư phụ đứng giữa đám đông, kinh ngạc đến không thể khép miệng lại được.
"Sư phụ, lão nhân gia cuối cùng ngài cũng đến thăm con! Đồ nhi khổ quá!"
Tề Tiêu Nhiên dù đã hơn 30 tuổi, nhưng không có vợ, vẫn cứ là một chàng trai năng động!
Nhìn thấy sư phụ live stream, mà lại chọn trúng hắn, quả là một ngày vui buồn lẫn lộn!
Khóe miệng Giang Châu giật giật hai lần, kéo người dậy.
"Lớn bằng từng này, còn đang livestream, ngươi không thấy xấu hổ à."
Đối diện với một người lớn tuổi hơn mình, vừa gặp đã quỳ xuống, cái lễ này thật sự quá lớn không dám nhận.
Tề Tiêu Nhiên thật sự không mấy để ý đến mặt mũi.
Mấy kỳ livestream trước của sư phụ, hắn đều xem.
Lần này thì không rõ là livestream bắt đầu từ mấy giờ, hắn đã chờ đến trưa, trưa rảnh rỗi thì ngủ thiếp đi.
Không ngờ vậy mà cơ hội lại rơi xuống nhà hắn.
Quả thật là bất ngờ kinh hỉ!
Chẳng lẽ con đường vực dậy của hắn chính là hôm nay?
"Sư phụ, ngài mau ngồi, một đường chạy tới vất vả, cả nhà mình cũng ngồi nghỉ ngơi một chút, chắc là còn chưa ăn trưa, muốn ăn gì để con chuẩn bị!"
Tề Tiêu Nhiên nhiệt tình chiêu đãi mọi người.
Quán cơm này của hắn là cải tạo từ ngôi nhà cũ của gia đình.
Phía trước là tiệm ăn, phía sau là chỗ ở.
Vì không muốn trả tiền thuê nhà, hắn mở quán ăn kiếm thêm thu nhập hàng ngày.
Khu nhà cũ này vốn ít người, cộng thêm tay nghề của hắn bình thường, giá cả trong quán cũng không rẻ, nên danh tiếng vốn không tốt.
Bình thường không có mấy khách.
Sau khi xem livestream của sư phụ, mặc dù hắn không chắc là sư phụ có tới quán mình hay không, nhưng để phòng hờ, hắn vẫn chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn hôm nay.
Chuẩn bị không bao giờ thừa mà!
Không ngờ, cơ hội này thật sự đã để hắn bắt được!
Ha ha ha ha ha!
Tề Tiêu Nhiên trong lòng vui mừng khôn xiết.
Trên mặt đều là những vệt ửng đỏ do k·í·c·h· đ·ộ·n·g gây ra.
Cũng may vẫn có thể giữ được bình tĩnh!
Trong phòng livestream, người xem nhìn Giang Châu đã ngồi xuống, vẫn không ai đoán được đây là đâu, mọi người liền cuống lên.
"Người dẫn chương trình, anh vẫn chưa giới thiệu đây là địa phương nào à!"
"A a a, nói cho tôi biết nhanh lên, tôi cảm giác chỗ này nhìn quen quá, có phải là cùng thành phố không!"
"Đồ đệ này nhìn còn lớn tuổi hơn cả sư phụ!"
"Giang đại sư, mau nói là ngài ở đâu đi, không thì tôi không đuổi theo kịp!"
"Người của tổ chương trình đâu, không ai quản bọn tôi à?"
"..."
Người của tổ chương trình đương nhiên thấy, chỉ là việc này phải xem ý kiến của đạo diễn.
Lâm Hạ khi nhìn thấy trong phòng livestream nửa ngày mà không ai đoán ra được mục tiêu lần này, liền truyền lời cho Uông Dương.
Đúng lúc Tề Tiêu Nhiên đang chuẩn bị đồ ăn, Giang Châu chỉ ngồi chờ, cũng nhàm chán.
Liền để người dẫn chương trình dẫn dắt câu chuyện, thỏa mãn sự hiếu kỳ của khán giả.
Giải quyết luôn khoảng thời gian chờ món.
Uông Dương nhận được chỉ thị của Lâm Hạ, mở miệng: "Giang đại sư, mọi người đều rất ngạc nhiên về việc ngài lần này đi dò xét quán của đồ đệ, có thể nói với mọi người một chút được không?"
Khán giả trong phòng livestream thấy người dẫn chương trình cuối cùng đã hỏi đến điểm chính, ai nấy đều hài lòng.
Xem như là hỏi được chuyện mọi người muốn biết!
Mà vẫn không biết địa điểm thì khiến người ta lo lắng quá!
Loại chuyện có thể tiếp cận Giang đại sư này, biết đâu còn có cơ hội ăn được món ăn do Giang đại sư nấu, ai mà không vội cho được!
Phải biết, hai nhà hàng sau khi được Giang đại sư cải tiến thì việc làm ăn đã tốt đến mức bùng nổ.
Nhà hàng đó còn phải bắt đầu hạn chế mua, một người một suất.
Nghe nói mấy người có khẩu vị lớn, đều là gọi một suất cơm chan, thêm một suất cơm trắng, trộn lại ăn, như thế mặc dù cơm chan hơi ít, không thể chan hết được cơm trắng, nhưng hương vị vẫn còn.
Không giống như ở Tân Hải, nơi tiệc buffet xa hoa, còn đánh nhau vì cướp thịt cuốn.
Nhà hàng đã phải treo bảng quảng cáo, cấm đánh nhau, cấm tranh giành đồ ăn.
Mà vẫn không thể cấm đoán hành vi này, cuối cùng phải phái nhân viên dùng tay chia thức ăn, không cho thực khách tự gắp.
Có người báo cảnh vì chuyện cướp món mà gây ra sự cố, sợ rằng nhà hàng cũng không cần mở cửa nữa.
Cho nên bây giờ khi có quán ăn mới, mọi người đều xoa tay chờ đến lượt mình.
Càng ngày càng có nhiều người được thưởng thức hương vị của hai quán ăn đó.
Trên mạпg càng ngày càng có nhiều người thảo luận về tài nấu nướng của Giang Châu.
Chỉ cần tùy ý chỉ điểm hai lần, mà đồ đệ đã có biến hóa long trời lở đất, đã lợi hại như vậy rồi, thì tài nấu nướng của bản thân hắn chẳng phải còn kinh khủng hơn sao?
Theo như một vài người được ăn qua nói lại, thì không thể so sánh được, ngon đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng.
Đơn giản không phải là thứ mà con người có thể tạo ra được.
Còn ngon hơn tay nghề của đồ đệ gấp trăm lần không thôi.
Càng thổi càng quá đà.
Đặc biệt là những món sau khi Giang Châu cải tiến thì ngon thực sự, dẫn đến việc mọi người đều điên cuồng muốn nếm thử món do đích thân Giang Châu làm ra.
Đáng tiếc, căn bản không chen chân được mà ăn!
Cảm xúc này ngày càng nghiêm trọng, độ nổi tiếng của Giang Châu cũng lên cao ngút trời.
Hơn nữa còn có mấy anti-fan nỗ lực muốn chứng minh tay nghề của Giang Châu không tốt, những chiêu trò gian dối khác.
Lượng người xem trong phòng livestream lúc này đã lên đến hai triệu người online theo dõi.
Giang Châu nghe người dẫn chương trình nói, bình tĩnh gật đầu.
Để giữ hình tượng, trong khi livestream hắn đều không cầm điện thoại để xem bình luận.
Một phần nữa là do lượng người xem livestream quá đông, bình luận chạy quá nhanh, hắn xem cũng không kịp, chi bằng chờ tổ chương trình nhắc lại.
Tổ chương trình luôn theo dõi phòng livestream theo thời gian thực, có vấn đề liền sẽ nhắc nhở người dẫn chương trình.
Hắn rất yên tâm.
"Địa điểm chúng ta đang ở là trấn Gia Hãn, thành phố Bồng Lai, quán ăn của đồ đệ thứ 6 của ta."
"Ừm... Có thể thấy là việc làm ăn không tốt lắm, chúng ta lát nữa sẽ thử tay nghề của đồ đệ, tìm xem nguyên nhân."
Giang Châu không nói nhiều, giảng qua loa một chút rồi kết thúc phần trò chuyện.
Uông Dương lập tức tiếp lời, "Lần này chúng ta đến địa điểm do Giang đại sư tùy ý chọn, cũng may là có ba ngày chuẩn bị, đặt trước vé máy bay, chuẩn bị xe, xác định lộ trình, cứ thế xuất phát, đến tận buổi trưa mới tới nơi."
"Lần này chương trình có thấy bất ngờ không?"
Uông Dương hào hứng nói, nhưng không nhận được khán giả đáp lời, ngược lại mọi người đang tìm kiếm địa điểm.
"Thành phố Bồng Lai thì tôi biết, nhưng trấn Gia Hãn ở đâu?"
"Ngọa Tào, trúng mánh rồi, nhà tôi ngay thành phố Bồng Lai, có điều tôi ở nội thành, đến trấn vẫn còn xa."
"Giang đại sư ơi, địa chỉ cụ thể đi, trấn thì lớn lắm, khó tìm a!"
Không để mọi người chờ lâu, quản lý phòng trực tiếp liền gửi địa chỉ cụ thể.
Tạ Quốc Bảo đang theo dõi phòng trực tiếp lập tức đặt vé máy bay, mấy ngày nay ăn cơm chan với lẩu tự phục vụ cũng đã ngán.
Quán cơm của đồ đệ mới Giang đại sư mở, cũng nên đến thử xem chứ!
Dù chưa từng ăn món do Giang đại sư làm, nếm thử món do đồ đệ ông ấy làm qua cũng không tệ.
Thế là hắn vừa xem trực tiếp vừa đặt vé.
Còn những người bản địa thì vô cùng may mắn.
Không ngờ bất ngờ lại ập đến như vậy, ai rảnh là lái xe đi ngay.
Từ thành phố về trấn lái xe cũng chỉ hơn tiếng đồng hồ, quá gần rồi!
Cùng lúc đó.
Liên minh "Đánh đổ Giang Châu" luôn theo dõi phòng trực tiếp cũng nở nụ cười.
Một nhóm hơn chục người đều từng tham gia trận đấu với Giang Châu, là một đám người thảm bại bị loại.
Là đồng nghiệp, cùng đứng trên sân đấu, ai tài cán đến đâu há không rõ sao?
Một kẻ rõ ràng là trình độ nấu nướng không bằng bọn hắn, lại giành quán quân, trong lòng bọn hắn sao có thể không ghi.
Chỉ là đám người này không có chỗ dựa, lại chẳng có bằng chứng Giang Châu hối lộ ban giám khảo, tùy tiện nói ra chỉ khiến người khác thấy họ lòng dạ hẹp hòi đố kị.
Chuyện này chỉ có thể chôn kín trong lòng.
Thấy Giang Châu được phong trù thần, sự nghiệp lên như diều gặp gió, bọn hắn càng thêm ghen tức.
Giờ cuối cùng cũng thấy đối phương "lật xe", bị phanh phui hàng loạt chuyện xấu.
Bọn hắn sao có thể để đối phương dựa vào trực tiếp mà tẩy trắng, tiếp tục ung dung tự tại!
Thế là liên minh "Đánh đổ Giang Châu" được thành lập.
Bọn họ chắc chắn Giang Châu không có tài cán thật, đám thực khách trên mạng kia cùng đánh giá đều là giả tạo cả.
Lần này họ nhất định phải đến tận nơi, ngay trước ống kính trực tiếp mà vạch trần Giang Châu!
"Anh em nào gần thành phố Bồng Lai nhất?"
"Chỗ tôi hơi xa, vé máy bay giờ gần nhất đều là ngày mai."
"Chỗ tôi cũng xa, không có xe đi thẳng, phải đổi tuyến."
"Báo cáo! Tôi ở gần nhất, tôi ngay thành phố bên cạnh, tranh thủ đến quán trước khi livestream kết thúc!"
"Lâm ca, trông cậy vào cậu đó!"
"Đúng đó Lâm ca, chúng tôi đều xa, sắp tới rồi, cậu cứ đi trước đi, lát chúng tôi tới ngay!"
Lâm Nhất bị giao trọng trách như lên cơn điên, lập tức đồng ý, rồi tức tốc lái xe đến Bồng Lai.
Trên đường đi hắn không dám tắt livestream, sợ bỏ lỡ cái gì.
Cũng may sáu đồ đệ kia của Giang Châu làm món khá chậm.
Hơn một tiếng đồng hồ mới làm được bốn món.
Vừa đủ cho hắn thời gian đi đường.
Khi hắn đến cửa quán ăn nhỏ, thấy bên đường đã đậu không ít xe, trong quán thì kín bàn.
Mấy người còn lại thì đang đứng chờ món.
Quán cơm nhỏ trong khu dân cư cũ, không có thực đơn rõ ràng.
Chỉ là vài món ăn thường ngày đơn giản, còn phải xem tủ đồ có gì mới gọi món được.
Quán cơm vốn trống không khi bị lấp kín người, đồ ăn cũng dần vơi đi.
Tề Tiêu Nhiên bận túi bụi, vừa vui vẻ chạy tới chạy lui trong bếp.
Khách đến đây đều vì Giang Châu cả.
Món ăn vừa bưng lên, họ lại quây quanh Giang Châu, xem ông ấy ăn, thưởng thức.
Một vài fan "xã ngưu", còn bắt chuyện với Giang Châu.
"Giang đại sư ơi, món này thế nào? Đồ đệ của ông học được mấy phần tay nghề của ông vậy?"
Tính cách của Giang Châu không giống nguyên thân, kiêu căng ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì, dễ đắc tội người khác.
Người khác vì ông mà đến, xem trực tiếp, theo ông "check-in", là họ yêu thích ông.
Với những người thật lòng quý mến ông, ông sao có thể để họ ra về thất vọng?
Mỗi người chào ông, hay nói chuyện với ông, ông đều cười đáp lại.
Thái độ tốt hơn nhiều so với mọi người nghĩ!
Cần biết lần livestream trước, đám người ở ngoài buffet chào hỏi, ông đều không thèm để ý, cúi gằm mặt bỏ đi.
Lần này lại thân thiện trò chuyện với mọi người, khiến ai nấy cũng mừng quýnh.
Thấy ông dễ nói chuyện, những fan còn e ngại lập tức bu vào.
"Giang đại sư, muốn đặt trước quán ăn của ngài thì phải làm sao vậy, bọn em thực sự muốn thử tay nghề của ngài quá!"
"Đúng đó đúng đó, dù tay nghề đồ đệ ngài cũng tốt, nhưng tụi em vẫn muốn nếm thử món ngài làm."
"Giang đại sư ơi, mấy món này vị bình thường quá à, cảm giác không ngon lắm, ngài định cải tiến ra sao ạ?"
"..."
Nhưng canh giữ ở phòng trực tiếp kỳ vọng sư phụ đến dò xét cửa hàng các đồ đệ đều thất vọng.
Vô ý thức đều đang đoán là vị sư huynh đệ nào may mắn như vậy, bị sư phụ ngẫu nhiên chọn ra.
Cũng có một chút hiểu được sư phụ yêu thích đồ đệ, muốn là có thêm.
Theo tính tình yêu tiền của sư phụ, ngẫu nhiên chọn một địa điểm, sẽ không phải là lén lút nhận tiền của đồ đệ nào đó, rồi đi dò xét cửa hàng đó chứ?
Ngươi đừng nói, thật đúng là có lý, cái kết luận này vừa ra, mọi người lúc này như tỉnh mộng.
Sau đó đem suy đoán của mình đưa vào nhóm sư huynh đệ quen biết.
Lập tức nổ ra một đám người.
Vốn dĩ quan hệ kín đáo của đám người này đều bình thường, có vài người thậm chí còn không biết rõ sư phụ nhận ai ai ai.
Nhưng từ khi bọn họ, với tư cách đồ đệ Giang Châu, toàn bộ bị chửi lên hot search thì quan hệ lại đột nhiên thân thiết hơn.
Dù sao cũng phải cùng nhau tìm hiểu tình hình, cùng nhau nghĩ cách cứu vãn danh tiếng cho mọi người.
Từ khi sư phụ livestream, tần suất trò chuyện trong nhóm của mọi người càng ngày càng cao.
Bây giờ nghi ngờ sư phụ lén lút lấy tiền đi dò xét cửa hàng vừa xuất hiện.
Mọi người suy nghĩ cẩn thận lại thì, thật sự có khả năng là sư phụ làm ra!
"Vậy chúng ta cũng bí mật đưa chút tiền, để sư phụ đến dò xét cửa hàng, càng sớm càng có thể kiếm được tiền từ livestream."
"Còn có lúc livestream, sư phụ dạy món ăn kia, với cả cải tiến thực đơn, là thật hay giả?"
"Ta vẫn còn nghi ngờ về việc trên mạпg nói trù nghệ sư phụ quá cao, không dạy đồ đệ. Chúng ta nhiều người như vậy, đều không có thiên phú trù nghệ, một chút cũng học không được?"
"Giang Đông xa quá, không thì ta đã qua đó ăn thử rồi."
"Vậy nên chúng ta có nên đi hiếu kính sư phụ không?"
"Ta thôi, không có tiền, năm đó bái sư đã giao 60 vạn phí bái sư rồi, nghĩ là học thành rồi mở tiệm kiếm lại, bây giờ không những không kiếm lại, ngược lại còn thiếu một đống nợ, lấy đâu ra tiền đi cho sư phụ."
"Ta cũng không có tiền, mở tiệm ăn mỗi ngày đều lỗ."
Đang thảo luận chủ đề hiếu kính sư phụ thì bỗng chốc biến thành buổi than khóc.
Lục Dung, người đưa ra ý kiến, thấy trong nhóm không ai muốn đi hối lộ sư phụ, ánh mắt lóe lên.
Đã mọi người đều không đi, vậy thì hắn ta làm!
Đợi sư phụ kết thúc livestream, hắn sẽ gọi điện cho sư phụ, liên lạc tình cảm!
...
Trong khung hình livestream, Giang Châu đi thẳng vào quán ăn nhỏ này.
Vào cửa hàng, thấy trong đại sảnh kê chỉnh tề bốn chiếc bàn, rồi đến khu bếp.
Nhìn một lượt, không thấy một bóng người nào, im ắng.
"Có ai không?"
Trần Tử Hàng nhìn biểu hiện của sư phụ, tiến vào mấy bước gọi lớn.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy trong bếp phát ra tiếng phanh một tiếng.
Có người bị ngã!
Giang Châu im lặng trong chốc lát, chờ người bên trong đi ra.
Tề Tiêu Nhiên đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh ghế, đột nhiên nghe thấy tiếng động, vội vàng ngồi dậy, do chỗ dựa ghế không chắc, những chồng ghế đổ xuống, khiến cả người hắn ngồi phịch xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Có người có người, muốn ăn gì? Tất cả đều ở trên thực đơn!"
Tề Tiêu Nhiên vừa xoa mông, vừa đẩy chồng ghế sang một bên.
Sau đó, với tư thế kỳ dị, đi ra khỏi bếp.
Một giây sau, cả phòng, cả camera đều chuyển hướng về hắn.
Tề Tiêu Nhiên: ...
Giang Châu: ...
Tề Tiêu Nhiên nhìn cả phòng người, còn có camera kia, và cả sư phụ đứng giữa đám đông, kinh ngạc đến không thể khép miệng lại được.
"Sư phụ, lão nhân gia cuối cùng ngài cũng đến thăm con! Đồ nhi khổ quá!"
Tề Tiêu Nhiên dù đã hơn 30 tuổi, nhưng không có vợ, vẫn cứ là một chàng trai năng động!
Nhìn thấy sư phụ live stream, mà lại chọn trúng hắn, quả là một ngày vui buồn lẫn lộn!
Khóe miệng Giang Châu giật giật hai lần, kéo người dậy.
"Lớn bằng từng này, còn đang livestream, ngươi không thấy xấu hổ à."
Đối diện với một người lớn tuổi hơn mình, vừa gặp đã quỳ xuống, cái lễ này thật sự quá lớn không dám nhận.
Tề Tiêu Nhiên thật sự không mấy để ý đến mặt mũi.
Mấy kỳ livestream trước của sư phụ, hắn đều xem.
Lần này thì không rõ là livestream bắt đầu từ mấy giờ, hắn đã chờ đến trưa, trưa rảnh rỗi thì ngủ thiếp đi.
Không ngờ vậy mà cơ hội lại rơi xuống nhà hắn.
Quả thật là bất ngờ kinh hỉ!
Chẳng lẽ con đường vực dậy của hắn chính là hôm nay?
"Sư phụ, ngài mau ngồi, một đường chạy tới vất vả, cả nhà mình cũng ngồi nghỉ ngơi một chút, chắc là còn chưa ăn trưa, muốn ăn gì để con chuẩn bị!"
Tề Tiêu Nhiên nhiệt tình chiêu đãi mọi người.
Quán cơm này của hắn là cải tạo từ ngôi nhà cũ của gia đình.
Phía trước là tiệm ăn, phía sau là chỗ ở.
Vì không muốn trả tiền thuê nhà, hắn mở quán ăn kiếm thêm thu nhập hàng ngày.
Khu nhà cũ này vốn ít người, cộng thêm tay nghề của hắn bình thường, giá cả trong quán cũng không rẻ, nên danh tiếng vốn không tốt.
Bình thường không có mấy khách.
Sau khi xem livestream của sư phụ, mặc dù hắn không chắc là sư phụ có tới quán mình hay không, nhưng để phòng hờ, hắn vẫn chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn hôm nay.
Chuẩn bị không bao giờ thừa mà!
Không ngờ, cơ hội này thật sự đã để hắn bắt được!
Ha ha ha ha ha!
Tề Tiêu Nhiên trong lòng vui mừng khôn xiết.
Trên mặt đều là những vệt ửng đỏ do k·í·c·h· đ·ộ·n·g gây ra.
Cũng may vẫn có thể giữ được bình tĩnh!
Trong phòng livestream, người xem nhìn Giang Châu đã ngồi xuống, vẫn không ai đoán được đây là đâu, mọi người liền cuống lên.
"Người dẫn chương trình, anh vẫn chưa giới thiệu đây là địa phương nào à!"
"A a a, nói cho tôi biết nhanh lên, tôi cảm giác chỗ này nhìn quen quá, có phải là cùng thành phố không!"
"Đồ đệ này nhìn còn lớn tuổi hơn cả sư phụ!"
"Giang đại sư, mau nói là ngài ở đâu đi, không thì tôi không đuổi theo kịp!"
"Người của tổ chương trình đâu, không ai quản bọn tôi à?"
"..."
Người của tổ chương trình đương nhiên thấy, chỉ là việc này phải xem ý kiến của đạo diễn.
Lâm Hạ khi nhìn thấy trong phòng livestream nửa ngày mà không ai đoán ra được mục tiêu lần này, liền truyền lời cho Uông Dương.
Đúng lúc Tề Tiêu Nhiên đang chuẩn bị đồ ăn, Giang Châu chỉ ngồi chờ, cũng nhàm chán.
Liền để người dẫn chương trình dẫn dắt câu chuyện, thỏa mãn sự hiếu kỳ của khán giả.
Giải quyết luôn khoảng thời gian chờ món.
Uông Dương nhận được chỉ thị của Lâm Hạ, mở miệng: "Giang đại sư, mọi người đều rất ngạc nhiên về việc ngài lần này đi dò xét quán của đồ đệ, có thể nói với mọi người một chút được không?"
Khán giả trong phòng livestream thấy người dẫn chương trình cuối cùng đã hỏi đến điểm chính, ai nấy đều hài lòng.
Xem như là hỏi được chuyện mọi người muốn biết!
Mà vẫn không biết địa điểm thì khiến người ta lo lắng quá!
Loại chuyện có thể tiếp cận Giang đại sư này, biết đâu còn có cơ hội ăn được món ăn do Giang đại sư nấu, ai mà không vội cho được!
Phải biết, hai nhà hàng sau khi được Giang đại sư cải tiến thì việc làm ăn đã tốt đến mức bùng nổ.
Nhà hàng đó còn phải bắt đầu hạn chế mua, một người một suất.
Nghe nói mấy người có khẩu vị lớn, đều là gọi một suất cơm chan, thêm một suất cơm trắng, trộn lại ăn, như thế mặc dù cơm chan hơi ít, không thể chan hết được cơm trắng, nhưng hương vị vẫn còn.
Không giống như ở Tân Hải, nơi tiệc buffet xa hoa, còn đánh nhau vì cướp thịt cuốn.
Nhà hàng đã phải treo bảng quảng cáo, cấm đánh nhau, cấm tranh giành đồ ăn.
Mà vẫn không thể cấm đoán hành vi này, cuối cùng phải phái nhân viên dùng tay chia thức ăn, không cho thực khách tự gắp.
Có người báo cảnh vì chuyện cướp món mà gây ra sự cố, sợ rằng nhà hàng cũng không cần mở cửa nữa.
Cho nên bây giờ khi có quán ăn mới, mọi người đều xoa tay chờ đến lượt mình.
Càng ngày càng có nhiều người được thưởng thức hương vị của hai quán ăn đó.
Trên mạпg càng ngày càng có nhiều người thảo luận về tài nấu nướng của Giang Châu.
Chỉ cần tùy ý chỉ điểm hai lần, mà đồ đệ đã có biến hóa long trời lở đất, đã lợi hại như vậy rồi, thì tài nấu nướng của bản thân hắn chẳng phải còn kinh khủng hơn sao?
Theo như một vài người được ăn qua nói lại, thì không thể so sánh được, ngon đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng.
Đơn giản không phải là thứ mà con người có thể tạo ra được.
Còn ngon hơn tay nghề của đồ đệ gấp trăm lần không thôi.
Càng thổi càng quá đà.
Đặc biệt là những món sau khi Giang Châu cải tiến thì ngon thực sự, dẫn đến việc mọi người đều điên cuồng muốn nếm thử món do đích thân Giang Châu làm ra.
Đáng tiếc, căn bản không chen chân được mà ăn!
Cảm xúc này ngày càng nghiêm trọng, độ nổi tiếng của Giang Châu cũng lên cao ngút trời.
Hơn nữa còn có mấy anti-fan nỗ lực muốn chứng minh tay nghề của Giang Châu không tốt, những chiêu trò gian dối khác.
Lượng người xem trong phòng livestream lúc này đã lên đến hai triệu người online theo dõi.
Giang Châu nghe người dẫn chương trình nói, bình tĩnh gật đầu.
Để giữ hình tượng, trong khi livestream hắn đều không cầm điện thoại để xem bình luận.
Một phần nữa là do lượng người xem livestream quá đông, bình luận chạy quá nhanh, hắn xem cũng không kịp, chi bằng chờ tổ chương trình nhắc lại.
Tổ chương trình luôn theo dõi phòng livestream theo thời gian thực, có vấn đề liền sẽ nhắc nhở người dẫn chương trình.
Hắn rất yên tâm.
"Địa điểm chúng ta đang ở là trấn Gia Hãn, thành phố Bồng Lai, quán ăn của đồ đệ thứ 6 của ta."
"Ừm... Có thể thấy là việc làm ăn không tốt lắm, chúng ta lát nữa sẽ thử tay nghề của đồ đệ, tìm xem nguyên nhân."
Giang Châu không nói nhiều, giảng qua loa một chút rồi kết thúc phần trò chuyện.
Uông Dương lập tức tiếp lời, "Lần này chúng ta đến địa điểm do Giang đại sư tùy ý chọn, cũng may là có ba ngày chuẩn bị, đặt trước vé máy bay, chuẩn bị xe, xác định lộ trình, cứ thế xuất phát, đến tận buổi trưa mới tới nơi."
"Lần này chương trình có thấy bất ngờ không?"
Uông Dương hào hứng nói, nhưng không nhận được khán giả đáp lời, ngược lại mọi người đang tìm kiếm địa điểm.
"Thành phố Bồng Lai thì tôi biết, nhưng trấn Gia Hãn ở đâu?"
"Ngọa Tào, trúng mánh rồi, nhà tôi ngay thành phố Bồng Lai, có điều tôi ở nội thành, đến trấn vẫn còn xa."
"Giang đại sư ơi, địa chỉ cụ thể đi, trấn thì lớn lắm, khó tìm a!"
Không để mọi người chờ lâu, quản lý phòng trực tiếp liền gửi địa chỉ cụ thể.
Tạ Quốc Bảo đang theo dõi phòng trực tiếp lập tức đặt vé máy bay, mấy ngày nay ăn cơm chan với lẩu tự phục vụ cũng đã ngán.
Quán cơm của đồ đệ mới Giang đại sư mở, cũng nên đến thử xem chứ!
Dù chưa từng ăn món do Giang đại sư làm, nếm thử món do đồ đệ ông ấy làm qua cũng không tệ.
Thế là hắn vừa xem trực tiếp vừa đặt vé.
Còn những người bản địa thì vô cùng may mắn.
Không ngờ bất ngờ lại ập đến như vậy, ai rảnh là lái xe đi ngay.
Từ thành phố về trấn lái xe cũng chỉ hơn tiếng đồng hồ, quá gần rồi!
Cùng lúc đó.
Liên minh "Đánh đổ Giang Châu" luôn theo dõi phòng trực tiếp cũng nở nụ cười.
Một nhóm hơn chục người đều từng tham gia trận đấu với Giang Châu, là một đám người thảm bại bị loại.
Là đồng nghiệp, cùng đứng trên sân đấu, ai tài cán đến đâu há không rõ sao?
Một kẻ rõ ràng là trình độ nấu nướng không bằng bọn hắn, lại giành quán quân, trong lòng bọn hắn sao có thể không ghi.
Chỉ là đám người này không có chỗ dựa, lại chẳng có bằng chứng Giang Châu hối lộ ban giám khảo, tùy tiện nói ra chỉ khiến người khác thấy họ lòng dạ hẹp hòi đố kị.
Chuyện này chỉ có thể chôn kín trong lòng.
Thấy Giang Châu được phong trù thần, sự nghiệp lên như diều gặp gió, bọn hắn càng thêm ghen tức.
Giờ cuối cùng cũng thấy đối phương "lật xe", bị phanh phui hàng loạt chuyện xấu.
Bọn hắn sao có thể để đối phương dựa vào trực tiếp mà tẩy trắng, tiếp tục ung dung tự tại!
Thế là liên minh "Đánh đổ Giang Châu" được thành lập.
Bọn họ chắc chắn Giang Châu không có tài cán thật, đám thực khách trên mạng kia cùng đánh giá đều là giả tạo cả.
Lần này họ nhất định phải đến tận nơi, ngay trước ống kính trực tiếp mà vạch trần Giang Châu!
"Anh em nào gần thành phố Bồng Lai nhất?"
"Chỗ tôi hơi xa, vé máy bay giờ gần nhất đều là ngày mai."
"Chỗ tôi cũng xa, không có xe đi thẳng, phải đổi tuyến."
"Báo cáo! Tôi ở gần nhất, tôi ngay thành phố bên cạnh, tranh thủ đến quán trước khi livestream kết thúc!"
"Lâm ca, trông cậy vào cậu đó!"
"Đúng đó Lâm ca, chúng tôi đều xa, sắp tới rồi, cậu cứ đi trước đi, lát chúng tôi tới ngay!"
Lâm Nhất bị giao trọng trách như lên cơn điên, lập tức đồng ý, rồi tức tốc lái xe đến Bồng Lai.
Trên đường đi hắn không dám tắt livestream, sợ bỏ lỡ cái gì.
Cũng may sáu đồ đệ kia của Giang Châu làm món khá chậm.
Hơn một tiếng đồng hồ mới làm được bốn món.
Vừa đủ cho hắn thời gian đi đường.
Khi hắn đến cửa quán ăn nhỏ, thấy bên đường đã đậu không ít xe, trong quán thì kín bàn.
Mấy người còn lại thì đang đứng chờ món.
Quán cơm nhỏ trong khu dân cư cũ, không có thực đơn rõ ràng.
Chỉ là vài món ăn thường ngày đơn giản, còn phải xem tủ đồ có gì mới gọi món được.
Quán cơm vốn trống không khi bị lấp kín người, đồ ăn cũng dần vơi đi.
Tề Tiêu Nhiên bận túi bụi, vừa vui vẻ chạy tới chạy lui trong bếp.
Khách đến đây đều vì Giang Châu cả.
Món ăn vừa bưng lên, họ lại quây quanh Giang Châu, xem ông ấy ăn, thưởng thức.
Một vài fan "xã ngưu", còn bắt chuyện với Giang Châu.
"Giang đại sư ơi, món này thế nào? Đồ đệ của ông học được mấy phần tay nghề của ông vậy?"
Tính cách của Giang Châu không giống nguyên thân, kiêu căng ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì, dễ đắc tội người khác.
Người khác vì ông mà đến, xem trực tiếp, theo ông "check-in", là họ yêu thích ông.
Với những người thật lòng quý mến ông, ông sao có thể để họ ra về thất vọng?
Mỗi người chào ông, hay nói chuyện với ông, ông đều cười đáp lại.
Thái độ tốt hơn nhiều so với mọi người nghĩ!
Cần biết lần livestream trước, đám người ở ngoài buffet chào hỏi, ông đều không thèm để ý, cúi gằm mặt bỏ đi.
Lần này lại thân thiện trò chuyện với mọi người, khiến ai nấy cũng mừng quýnh.
Thấy ông dễ nói chuyện, những fan còn e ngại lập tức bu vào.
"Giang đại sư, muốn đặt trước quán ăn của ngài thì phải làm sao vậy, bọn em thực sự muốn thử tay nghề của ngài quá!"
"Đúng đó đúng đó, dù tay nghề đồ đệ ngài cũng tốt, nhưng tụi em vẫn muốn nếm thử món ngài làm."
"Giang đại sư ơi, mấy món này vị bình thường quá à, cảm giác không ngon lắm, ngài định cải tiến ra sao ạ?"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận