Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 32: Loại vật này không có cách nào nói tỉ mỉ. (length: 8145)

So sánh cảnh tượng người xin ăn cơm vừa rồi, sự kinh ngạc chỉ là kinh ngạc thoáng qua, Văn Sâm cùng Trần Tử Hàng thì hoàn toàn hoảng hốt.
Không thể nào, chuyện này là sao?
Sao chỉ được sư phụ chỉ điểm vài câu mà tay nghề nấu nướng lại tiến bộ được?
Mà những lời đó chỉ là sửa đổi chút xíu, có thể tạo ra sự khác biệt lớn đến vậy sao?
Món tôm chiên xù Tiển Quốc Tài làm vừa nãy còn khó ăn muốn chết.
Giờ lại ngon thế này rồi?
Diễn kịch cũng không nên lố bịch thế chứ!
Tiển Quốc Tài nghe Giang Châu nói, tự mình làm món ăn xong, nếm thử một ngụm lại ngẩn người ra.
Đến bây giờ vẫn còn như đang mơ.
Tựa hồ không kịp phản ứng, đây là món ăn mình làm ra.
Nghe Giang Châu góp ý, vô thức gật đầu, rồi lại muốn dựa theo lời sư phụ để tiếp tục cải tiến.
Dù sao thì thân thể và đầu óc cũng đã không đồng điệu một lúc rồi.
Như nếm được món ngon, lúc này hắn vừa cầm quả trứng gà, đã vô thức đập ra, thêm chút muối, thêm chút nước khuấy đều.
Sau đó thái cà chua, thái hành lá.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, đã xong món trứng chiên cà chua phiên bản 3.0.
Phiên bản này so với hai bản trước, không kể đến hình thức bên ngoài hay mùi hương, đều khác biệt một trời một vực, đạt tới sự thăng hoa, để người khác có thể nhìn ra ngay.
Giờ khắc này, Văn Sâm cùng Trần Tử Hàng hiếm khi đồng lòng như vậy, ngay cả món trứng chiên cà chua phiên bản 3.0 cũng không buồn ăn, mỗi người một bên kéo tay Tiển Quốc Tài, vừa tha thiết nói: “Sư huynh, trước kia là bọn đệ hiểu lầm, đám sư chất nói đúng, món ăn của huynh đúng là ngon thật, tại đệ kiến thức nông cạn, sư huynh, còn nguyên liệu nấu ăn không? Ta cũng muốn làm trứng chiên cà chua.”
Tính cách Trần Tử Hàng ngoài đời có phần rụt rè, Văn Sâm sư huynh nói gì, hắn hùa theo đó.
Trong chốc lát nhìn thật sự là huynh hữu đệ cung.
Tiển Quốc Tài: ….
"Tự đi mà lấy."
Hai tay bị ôm chặt, Tiển Quốc Tài tặc lưỡi, ra hiệu để bọn họ tự lấy.
Phòng bếp rộng lớn thế này, còn không đủ cho bọn họ phát huy sao?
Được cho phép, Văn Sâm và Trần Tử Hàng vui mừng khấp khởi chuẩn bị theo cách sư phụ chỉ mà làm món trứng chiên cà chua.
Mặt nhỏ kích động đỏ bừng.
Nghĩ đến việc có thể làm món ăn ngon thế này, bọn họ đều không dám nghĩ sau này chỉ cần bán cơm chan trứng chiên cà chua thôi cũng không lo chết đói.
"Sư phụ, người chờ chút nha, con cũng làm một phần cho người nếm thử, xem cái nào làm ngon hơn của sư huynh Quốc Tài."
"Đúng, sư phụ, còn có con nữa."
Giang Châu:…
Giang Châu cuối cùng cũng không lên tiếng, có nhiều điều vẫn cần để bọn họ tự phát hiện.
Bởi vì nếu bọn họ không tự mình thử, tự phát hiện vấn đề, hắn nói gì cũng vô dụng.
Giang Châu cầm thìa nếm thử một miếng trứng chiên cà chua phiên bản 3.0.
Cảm thấy có thể đạt tới mức tạm ổn, có thể cho vào miệng được.
Sau đó dựa theo những chỗ Tiển Quốc Tài chưa làm được mà chỉ điểm thêm.
Sau khi phiên bản 4.0 của món trứng chiên cà chua ra lò, thì món trứng chiên cà chua của Văn Sâm và Trần Tử Hàng cũng đã hoàn thành.
Thực tế biết làm món ăn không khó, chỉ cần xào chín món ăn, có thể ăn được là được.
Nhưng muốn làm ngon thì lại khó.
Bởi vì rất nhiều người cả đời cũng chưa được nếm qua món ăn của đầu bếp hàng đầu thế giới, căn bản không tưởng tượng nổi hương vị đó ra sao.
Chỉ riêng về mặt nhận thức thôi đã khác nhau.
Phần lớn mọi người có yêu cầu về đồ ăn đó là phải ngon, có thể mang lại cảm giác no bụng và hạnh phúc là được.
Tốt nhất còn phải kinh tế và thực tế.
Vậy thì quá hoàn hảo.
Giang Châu không hề có ý định dạy dỗ mấy đồ đệ nguyên thân thu nhận thành những đầu bếp tài giỏi.
Hắn chỉ là đến dọn dẹp mớ hỗn độn.
Cho nên dùng cách nhanh và đơn giản nhất để dạy dỗ họ nấu món ăn không quá khó ăn, không bôi nhọ thanh danh của hắn là được.
Cho nên, nếm thử tay nghề của Văn Sâm và Trần Tử Hàng.
Giang Châu đối với việc nguyên thân thu nhận mấy đồ đệ này đã bình tĩnh, đều là do duyên cả, không có duyên thì chịu, một chút năng khiếu bẩm sinh cũng không có.
Không đúng, thứ này giống như nguyên thân cũng không có.
Còn may hắn có hack.
Nếu không mớ hỗn độn này biết làm sao bây giờ.
"Tự các ngươi nếm thử đi."
Giang Châu thích ứng với thân phận sư phụ càng lúc càng tốt.
Bình tĩnh chắp tay sau lưng liền bắt đầu đặt câu hỏi.
Văn Sâm và Trần Tử Hàng cũng nếm thử một miếng, hương vị đúng là trình độ tay nghề nấu nướng của bọn họ, thêm vào mấy thứ kia, sao có thể không thay đổi ngon miệng được chứ?
Trăm mối vẫn không có cách giải.
Cho nên ánh mắt thèm thuồng cầu học của họ hướng về Giang Châu.
Giang Châu…Ừ, Giang Châu vẫn rất thoải mái, không nhịn được nói thêm vài câu.
“Nấu ăn thực ra là thứ rất cá nhân, mỗi người thái rau kiểu khác, khuấy trứng kiểu khác, rót dầu nhiều ít khác nhau, và đủ mọi thói quen đều sẽ tạo ra khác biệt về hương vị, cảm giác này giống như chơi game vậy, cùng một anh hùng, cùng một skin, vì sao có người thành siêu thần mà có người thành siêu quỷ cũng là vậy."
"Chỗ ta bảo cải tiến phù hợp với Quốc Tài nhưng chưa chắc đã hợp với các ngươi, đã hiểu chưa?"
Giang Châu giải thích thông tục dễ hiểu không chỉ những người ở đó hiểu mà người xem trực tiếp cũng hiểu.
Ai mà chẳng có những lúc như vậy?
Lấy việc đi học làm ví dụ, một lớp học có nhiều học sinh như vậy, cùng một sách giáo khoa, cùng một giáo viên, sao lại có người thành tích tốt, có người lại kém?
Chuyện này không có cách nào giải thích rõ ràng được.
"Hiểu rồi ạ, Giang đại sư, ta nói ta chơi siêu quỷ chắc chắn không phải do skin, là do điện thoại lởm, quá giật!"
"A a a, muốn nếm thử món trứng chiên cà chua bản cải tiến của Giang đại sư quá, nhìn thôi đã thấy hợp trộn cơm rồi."
“Không đúng, Giang đại sư có tài nghệ thế này, trước đó sao không dạy, giờ xảy ra chuyện mới dạy?”
“Lầu trên đừng nặng lời quá, cách dạy này người không nhìn ra sao? Chỉ dùng một món ăn thôi, căn bản không thể một mạch khai thông được, cho dù Quốc Tài biết, đối với kỹ năng nấu nướng cũng không có gì tiến bộ, như vậy là chết, cho nên Giang đại sư mới không dạy! Ban đầu mà đã dạy như thế thì đúng là nhanh thật, quen rồi lại thành phiền.”
“Đoán chừng giờ mới dạy thế này, là vì phát hiện Quốc Tài chỉ muốn làm món ăn trang bức thôi, không phải muốn học kỹ năng mưu sinh.”
“Mấy người dân mạng này não bổ giỏi thật, lại còn biết cả chuyện này?”
"Quốc Tài, tôi khen anh nấu cơm ngon, anh mau mở cửa đi, quán cơm của anh không mở cửa thì tôi ăn gì?”
"..."
Cơn mưa bình luận ồn ào không hề ảnh hưởng đến khung cảnh dạy học phía sau bếp.
Quốc Tài chưa từng có cảm giác rõ ràng như thế về cảm giác được vả mặt thoải mái thế này.
Lúc này cầm nồi mà cũng toát ra vẻ hào hùng.
Hắn hiểu rồi!
Thì ra thực lực và bản lĩnh mới là nguồn gốc của sự tự tin.
Mà không phải nghe người khác thổi phồng mà có được sự tự tin giả tạo.
Sự hưng phấn này là điều mà trước kia chưa từng có.
Tiển Quốc Tài nhìn Giang Châu bằng ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Hắn cảm thấy việc học nấu ăn của mình để trở thành một người đàn ông có mị lực, vào lúc này cuối cùng đã làm được!
“Quốc Tài à, sư phụ cho con lời khuyên nhé, kỹ năng nấu nướng của con trước mắt chưa làm được những món quá phức tạp, với cả tiệm cơm cũng chỉ có con là đầu bếp chính, nghe lời sư phụ một lời khuyên, sau này con cứ làm những món đơn giản thôi, rồi chọn nguyên liệu nấu ăn ngon, nguyên liệu nấu ăn càng ngon thì cách chế biến càng đơn giản, ngược lại không mất đi hương vị, chi phí cao, thuần thiên nhiên, tốt cho sức khỏe, đó cũng là một kiểu tiệm cơm đang theo đuổi.”
"Ví dụ như, cua biển ngon nhất thì hấp lên, có phải quá ngon rồi không?”
Đây là con đường kinh doanh quán ăn rất phù hợp với Tiển Quốc Tài, người bình thường thật sự học theo không được, vì hắn không thiếu tiền.
Thậm chí không sợ thua lỗ, chỉ để thỏa mãn hứng thú và sở thích cá nhân, hoàn toàn có thể.
Còn không làm uổng dạ dày của thực khách!
Quá tuyệt vời!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận