Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 209: Ta muốn làm nhất có loại người (length: 7819)

Giang Châu liếc qua bình luận này, trong lòng đầy hoài nghi, hai người yêu nhau chia tay, là vì mời đối phương ăn đồ ăn quá khó ăn, rồi cả hai nghi ngờ đối phương cố tình, muốn bỏ rơi mình, cuối cùng tan vỡ.
Không khỏi thở dài một tiếng: Nghiệp chướng a!
Cô nương kia làm ầm ĩ lớn như vậy ở cửa tiệm, người trong tiệm sao có thể không phát hiện, quản lý cửa hàng nhanh chóng đi ra, cố gắng giải quyết sự việc.
"Cô nương, chúng ta có chuyện cứ từ từ nói, hay là cô vào phòng nghỉ của tôi, vừa uống trà vừa nói chuyện, giải quyết vấn đề này cho vừa lòng cô."
Quản lý cửa hàng đi theo lão nhân Triệu Hiểu Phong, trước đây mở tiệm, cũng không phải chưa từng thấy chuyện người đến gây sự vì đồ ăn dở, nên đã có kinh nghiệm xử lý.
Việc đầu tiên là đưa người vào phòng, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng.
Đáng tiếc cô nương không chịu, "Tôi không muốn bồi thường, tôi chỉ muốn nói sự thật, tôi muốn làm người dám nói dám làm nhất trên đời này, bánh ngọt trong tiệm các người không thể nuốt nổi, chính các người chưa ăn thử sao?"
Quản lý cửa hàng mặt tươi cười kiểu làm ăn, rất nhẹ nhàng nói, giọng điệu ôn tồn.
"Cô nương có lẽ hiểu lầm về bánh ngọt của cửa hàng chúng tôi, bánh ngọt của tiệm chúng tôi nổi tiếng là đẹp mắt, mọi người mua về vốn dĩ là vì nó đẹp, đem biếu có giá trị, lấy ra gây sự chú ý, là điểm tâm thiết yếu khi đi chơi hay biếu tặng, bình thường sẽ không có ai mua về ăn."
Nàng chỉ vào màn hình ở cửa tiệm: "Mời xem màn hình lớn."
Ánh mắt cô nương rơi lên màn hình, máy quay cũng hướng về màn hình lớn.
Trên màn hình chiếu, chính là quảng cáo mà tiệm bánh Triệu Ký tự mời công ty làm, một gia đình đi chơi, mua bánh về nhà, đứa trẻ con cầm bánh khen: Thật là đẹp.
Công ty phát quà phúc lợi cho nhân viên, nhân viên cầm bánh, cười ngầm hiểu ý: Đặt trước máy tính, ngắm cho vui mắt.
Mua bánh biếu người thân, người thân lấy một cái bánh ra lòng bàn tay, hết lòng khen ngợi: Tinh xảo, khéo léo, bạn thật đẹp.
Quảng cáo ấm áp, lời thoại hoa mỹ, toàn bộ quá trình không hề đề cập đến chuyện ăn.
Cô nương bối rối luôn.
"Nhưng đây là bánh ngọt, bánh ngọt sao chỉ để nhìn, tôi ăn nó phạm pháp à?"
Quản lý cửa hàng vẫn tươi cười, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Cũng không phạm pháp, chủ yếu là khẩu vị mỗi người khác nhau, có thể cô không quen loại độ cứng và độ ngọt này."
"Mẹ kiếp ăn không quen, ai quen, tới tới tới, ăn ngay tại chỗ một cái xem, tôi sẽ không truy cứu." Cô nương tức giận.
Quản lý cửa hàng nhặt một hộp bánh ngọt lên mở ra, đẩy một miếng bánh bên trong ra, mặt không biến sắc cho vào miệng.
"Thực ra tôi thấy mùi vị cũng không tệ lắm, phải biết, ông chủ của chúng tôi là đồ đệ của Giang đại sư đấy."
Cô nương như chợt hiểu ra.
"Ngọa tào, thì ra bánh ngọt tiệm các người là đồ đệ của Giang đại sư làm, khó trách quái dị như vậy, nếu ăn mà có vị bình thường mới là lạ, hiểu rồi, tôi hiểu rồi, nói sớm thì có phải tốt không."
Nàng vừa nói xong câu này, chính mình cũng bật cười.
"Ha ha ha, hóa ra là đồ đệ Giang đại sư, trùng hợp vậy, tôi là fan của Giang đại sư đấy, dở thì dở, không sao, dù sao sau này ông chủ các người sẽ làm ra bánh ngon, đến lúc đó nhớ khai trương thêm một cửa hàng ở gần nhà tôi, để chúng tôi cũng được ăn bánh ngon chính gốc."
Quản lý cửa hàng thấy nguy cơ đã được giải trừ, trong lòng trút được tảng đá, định mời cô nương vào tiệm, đền cho cô một hộp bánh ngọt mang về biếu người, vừa quay đầu lại, thấy được camera ở sau lưng.
Quản lý cửa hàng sững người, nàng bị cận thị nặng, lúc này không đeo kính, nhìn mọi thứ mờ ảo, nên hỏi cô nương bên cạnh: "Cô nhìn xem ở kia, có phải có cái máy quay phim đang hướng về phía chúng ta không?"
Thực ra không cần hỏi, lúc mới xuống xe, Giang Châu và bọn họ đứng đối diện đường, lúc này người cũng đi đến, đứng cách sau lưng họ khoảng ba mét.
Thôi Hiểu Vân đã thấy mấy người này, lần đầu tiên là thấy máy quay, lần thứ hai nhìn thấy Giang Châu đứng bên cạnh.
Sau một thoáng đầu óc trống rỗng, nàng đột nhiên hét lên một tiếng, che mặt chạy khỏi phạm vi quay phim.
Vây quanh bên cạnh người quay phim, Thôi Hiểu Vân mới hỏi: "Mấy người có phải vừa mới xuống xe không?"
Trần Tử Hàng thân thiện giải đáp cho nàng: "Không phải, lúc chúng tôi đang đối diện dưới gầm xe, thì vừa lúc cô đến, không bỏ lỡ một cảnh nào, tất cả đều quay vào."
Mặt Thôi Hiểu Vân càng đỏ hơn, nàng giận đập bánh, làm người dám làm dám chịu, nhưng không muốn nhiều người thấy, trực tiếp bị xã hội chôn vùi luôn.
Xoay người bỏ chạy, chạy mấy bước lại gắng gượng quay lại, nói với quản lý cửa hàng: "Mấy cô nói sẽ đền cho tôi một hộp bánh ngọt, coi như bỏ đi nhé."
"Coi như bỏ đi."
"Được, vậy chờ lát nữa Giang đại sư dạy ông chủ các cô làm bánh ngọt, khi nào ông chủ cô làm được rồi, cô nhớ đóng cho tôi một hộp, tối tôi sẽ quay lại lấy, đi trước đây."
Quản lý cửa hàng đã quay vào tiệm lấy cặp kính vừa lau một nửa, không kịp lo còn hơi mờ đã vội đeo vào, bước lên phía trước cung kính nói với Giang Châu: "Giang đại sư, đường xa đến đây vất vả, mời vào trong ạ."
Giọng của nàng rất kích động.
Bánh ngọt trong tiệm bọn họ đã là bánh ngọt đẹp nhất rồi, bây giờ Giang đại sư đến, trong tiệm còn có bánh ngọt ngon nhất, chuyện này khiến nàng, một quản lý cửa hàng, làm sao không kích động cho được.
Giang Châu ừ một tiếng, đi theo quản lý cửa hàng vào trong tiệm, vừa bước chân vào cửa, trước mắt toàn là các loại điểm tâm với màu sắc, hình dạng tinh xảo đẹp mắt.
Giang Châu lập tức cảm thấy, đám dân mạng nói vừa rồi có bệnh trong lòng.
Bởi vì điểm tâm ở đây thực sự rất đẹp, ngay cả một người yêu cầu cao về đồ ăn như hắn, cũng không tìm ra vấn đề gì về hình dạng bánh.
Hai năm nay, bánh kem úp ngược nổi tiếng ở nước ngoài, cũng bởi vì nó quá đẹp.
Nếu bánh ngọt của Triệu Hiểu Phong có thể xuất ngoại thì chắc chắn cũng sẽ nổi tiếng, hắn nhớ rằng người nước ngoài ăn đồ ngọt rất nhiều, hình dáng lại đẹp như vậy, hoàn toàn đủ điểm.
Quản lý cửa hàng rất biết làm việc, mời mọi người trong tổ làm chương trình vào phòng nghỉ phía sau tiệm bánh.
Người vừa ngồi xuống, trà nước hạt dưa đã được mang đến.
"Trần Triệu Hiểu Phong đâu?" Giang Châu hỏi.
"Giang đại sư chờ một lát, ông chủ không nghĩ rằng anh sẽ đến, lúc này không có ở cửa hàng, tôi sẽ gọi điện ngay cho người đến."
Người ta không thể nhắc tới, nàng vừa thốt lên câu Giang đại sư, Giang đại sư đã đến, đến còn nhanh hơn cả Tào Tháo.
Chỉ mong chuyện ông chủ không có mặt ở cửa hàng sẽ không để lại ấn tượng xấu cho Giang đại sư.
Quản lý cửa hàng gọi cho Triệu Hiểu Phong, cũng không vòng vo: "Ông chủ, sư phụ của anh đã đến tiệm bánh của mình thị sát cửa hàng, mời anh lập tức đến tiệm một chuyến."
"Cô nói cái gì? Sư phụ của tôi đến tiệm bánh của tôi?"
"Đúng vậy, ông chủ anh đang ở đâu, có cần tôi đi đón anh không?" Quản lý cửa hàng hỏi.
Triệu Hiểu Phong còn có chút không tin: "Sư phụ của tôi? Giang Châu, Giang đại sư?"
"Ông chủ, anh chỉ có một sư phụ, sao tôi có thể nhớ nhầm được." Quản lý cửa hàng bất đắc dĩ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận