Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 22: Tiền khó kiếm cứt khó ăn (length: 7980)

Điện thoại hiển thị phía sau màn hình kia tường thuật tỉ mỉ tình hình của các thực khách, nhìn những người thay phiên nhau đến quán cơm bàn tán trên mạng, biểu cảm cứ như vừa ăn phải thứ gì đó kinh khủng.
Ôi trời, vị đại gia thanh thiên ơi, ai mà nỡ ăn quỵt đến quán cơm chứ!
Nhưng, rốt cuộc vẫn không ai nói gì.
Sự kinh hỉ này vẫn là chờ đến khi Giang đại sư phát trực tiếp mới công bố, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều!
Cũng không phải do bọn họ nhận quà từ chủ quán mà không dám lên tiếng bên ngoài đâu!
...
Trong bếp.
Tiển Quốc Tài một tay cầm thực đơn đã ghi chép, một tay nghiêm cẩn thực hiện các món ăn theo thứ tự.
Ba cô đồ đệ vây quanh bên cạnh hắn, người lau mồ hôi, người xoa bóp, người thì cổ vũ.
Ở góc khuất còn có tiểu đệ đang rửa rau.
Cả gian bếp sau cứ như sân khấu riêng của mình hắn.
"Sư phụ, đao pháp của người lại tiến bộ nữa rồi!"
"Đúng vậy, còn có chút sánh ngang với đao pháp của sư công."
Lời tâng bốc này có hơi quá.
Dù Tiển Quốc Tài tự tin đến mấy, khi nghĩ đến đao pháp của Giang Châu trên sóng trực tiếp, cũng thấy ngại ngùng.
Khoảng cách giữa cả hai thật sự quá lớn.
Khiến hắn khó có dịp khiêm tốn được như vậy.
"Sao có thể so với đao pháp của sư phụ được, ta vẫn còn phải học hỏi nhiều."
Ba cô đồ đệ nghe hắn khiêm tốn nói vậy thì ai nấy đều như gặp ma.
Sư phụ đây là gặp phải khắc tinh rồi sao?
Mà lại còn có lúc mất tự tin như vậy ư?
Một giây sau, đạo đức nghề nghiệp thôi thúc các cô phản ứng ngay.
"Sư phụ, thầy đã học nghề bếp bao nhiêu năm rồi, vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển, sư công sắp đến thị sát, đến lúc đó thầy cứ tranh thủ chỉ giáo, biết đâu lại có bước tiến mới!"
"Đúng đó sư phụ, đại sư tỷ nói phải."
"Sư phụ định làm món gì mà thơm quá vậy? Con thèm quá rồi!"
Tiển Quốc Tài dưới sự tâng bốc của ba cô đồ đệ, động tác làm món ăn càng thêm tự tin, thìa dĩa không ngừng.
Lửa lớn một chút thôi cũng đủ khiến tóc bị cháy xém.
Trước bếp lò lập tức chỉ còn mình Tiển Quốc Tài.
Ba cô đồ đệ liền đứng phía sau, thỉnh thoảng giơ điện thoại chụp ảnh, reo hò.
Khóe miệng Tiển Quốc Tài nở nụ cười còn khó che giấu hơn cả súng AK.
Cả người hắn như có nguồn sức mạnh vô tận, trong bếp bận rộn mấy tiếng, làm ra cả một bàn thức ăn ngon.
Đám nhân viên sau khi nhìn thấy, càng nhiệt tình khen ngợi.
"Trời ơi, ông chủ lợi hại quá, một mình làm ra nhiều món như vậy."
"Mấy món này bình thường tôi chưa từng thấy, hôm nay lại có may mắn được ăn món ông chủ làm!"
"Nói ra thì đánh giá của tiệm chúng ta tốt lên như vậy, tất cả đều nhờ tay nghề xuất chúng của ông chủ thôi!"
"Tôi thấy Giang đại sư trực tiếp ghé thăm cửa hàng, khách đến nườm nượp, đợi đến khi Giang đại sư đến cửa hàng của chúng ta, phải chuẩn bị sẵn sàng thôi."
"Ai mà không nói chứ, trong tiệm mình chỉ có mỗi ông chủ làm đầu bếp, khách lại quá đông, chẳng phải ông chủ sẽ rất vất vả sao?"
"Tôi thấy trên kênh trực tiếp không phải Giang đại sư đang làm món ăn đấy à."
"Ông chủ siêng năng như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ bận rộn thôi, ông chủ là thần tượng của tôi đó!"
"..."
Thấy lời khen cũng đủ rồi, mọi người ngồi ở đại sảnh chờ Tiển Quốc Tài ra ăn cơm.
Sau đó tự nhiên trò chuyện về chủ đề trực tiếp.
Phải biết rằng, Giang đại sư ba ngày sau sẽ đến cửa hàng của bọn họ thị sát.
Đến lúc đó bọn họ biết đâu lại được lên ti vi đây.
Hì hì, nghĩ thôi đã thấy có chút kích động.
"Ê, cậu bảo lúc đó tớ nên mặc đồ gì thì hợp?"
"Nghĩ cái gì vậy, đương nhiên là mặc đồng phục rồi, như thế mới thể hiện sự chuyên nghiệp chứ!"
"À phải, suýt nữa thì quên mất."
"Ông chủ đâu rồi? Vẫn còn làm đồ ăn à? Không phải vừa rồi cũng gần xong rồi sao."
"Sư công sắp đến rồi, sư phụ tranh thủ rèn luyện tay nghề đấy."
"Thì ra là vậy!"
Không thể không nói, Tiển Quốc Tài rất thích nấu ăn.
Vừa nổi hứng lên là hắn cắm đầu làm đến hai mươi món.
Nếu không phải thấy mọi người ăn không hết, thay nhau khuyên Tiển Quốc Tài ra ngoài, hắn chắc còn làm tiếp.
Tiển Quốc Tài vừa mới ra đến nơi đã nhiệt tình gọi mọi người ăn uống.
"Tới tới tới, mọi người mau nếm thử đi!"
"Lấy chỗ rượu ngon cất trong tiệm ra đây, chúng ta cùng nhau làm một ly!"
Nghe hắn nói, vẻ mặt mọi người có chút gượng gạo.
Nói thật ra, cả một bàn đầy ắp món ăn thế này, khiến người ta có hứng thú muốn nếm thử, thật sự chẳng được mấy món.
Nhìn lướt qua thôi cũng đủ khiến người ta mất cảm giác thèm ăn.
Nhưng đương sự vẫn nhiệt tình kêu gọi mọi người mau cầm đũa.
Mỗi lần như vậy, đám nhân viên lại nghi ngờ rằng có phải ông chủ biết mình nấu ăn dở, rồi bái trù thần làm sư phụ, nhưng không học được gì, lại còn thích nấu ăn nên mới mở quán cơm này.
Rồi thuê đám người bọn họ làm chuột bạch nếm thử mỗi ngày, còn phải khen đồ ăn ngon.
Ba cô đồ đệ liếc nhau, nghĩ đến số lương 2 vạn một tháng, trực tiếp nhắm mắt khen.
"Sư phụ làm mấy món này trông ngon quá, hôm nay con muốn ăn hai bát cơm!"
Cô cả Ny Ny vừa thốt ra câu này thì không ngoài dự đoán đã gặp ngay ánh mắt trách móc của hai sư muội.
Giá đã đưa ra cao vậy rồi, sao để các cô sống tiếp!
"Trời ơi, mọi người nhiều thế này sao mà ăn hết được, ngày nào theo sư phụ ăn uống no nê, con cũng mập lên bao nhiêu, hôm nay phải nhịn thôi, không thể ăn nhiều được, phải khống chế giảm cân mới được."
Bó bó thấy đại sư tỷ ra chiêu ác vậy thì đành phải mở lối đi riêng.
Cô hiểu sư phụ, biết những lời này sẽ khiến sư phụ vui chứ không nghĩ gì khác, vì thế dẫn đầu dùng lý do giảm cân để thoái thác.
Cô em út khóe miệng giật giật, nhất thời cũng không nghĩ ra phải nói gì.
Mỗi khi thế này, cô lại rất bất đắc dĩ, cô không ghét người biết nói chuyện và khéo miệng, nhưng lại ghét phải làm chung với các cô nàng này!
Như vậy sẽ làm cho cô có vẻ vụng về và ăn nói kém cỏi, trở nên rất lạc lõng.
Ví dụ như bây giờ, cô cũng không biết phải tiếp lời như thế nào.
Ánh mắt sư phụ nhất định sẽ đổ dồn lên người cô.
Một giây sau, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô…
"Tiêu Tiêu này, nếm thử món trứng tráng dấm sư phụ làm đi, đây là món nổi tiếng của Sơn Tịch chúng ta đấy, ta cũng mới lần đầu thử, các con ăn thử xem sao."
Tiêu Tiêu giả bộ ngượng ngùng gật đầu cười.
Sau đó cô liếc mắt một vòng trên bàn mà chẳng thấy món nào giống trứng tráng nên mới nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, trứng tráng đâu ạ?"
Tiển Quốc Tài thấy cô út vẫn còn mờ mịt thì đành cầm riêng đĩa trứng tráng dấm của lão Trần Sơn Tịch ra, bảo mọi người nếm thử rồi cho ý kiến.
Tiêu Tiêu nhìn một đĩa đồ vật nhão nhoét và rất giống phân gà thì mặt thoáng chốc liền xanh mét.
Bảo cái đĩa đầy những thứ trông như phân gà này là trứng tráng á?
Tiêu Tiêu mặt cứng đờ cầm đũa lên, có cảm giác không biết phải gắp từ đâu.
Thật đúng là tiền khó kiếm, cơm khó nuốt.
Không ngờ nàng cũng có ngày phải ăn... phân gà!
"Đừng khách khí, cứ cầm đũa nếm thử đi, đây là món nổi tiếng của quê mình đấy, lâu lắm rồi ta cũng chưa được ăn."
"Trứng tráng dùng dấm của lão Trần ở Sơn Tịch, ta còn mang từ quê lên đây đấy."
Nghe hắn nói, một đám người lề mề bắt đầu ăn thử món trứng tráng dấm.
Trứng gà thì nát bét, gắp không lên, cứ như dán lên đĩa, chỉ có thể dùng thìa.
Trứng tráng không biết có phải do cho nhiều dấm và nước tương không mà màu sắc và trứng hòa quyện vào nhau, trông cứ như màu đất, rồi đem xào lên, không biết có phải xào cháy không mà bên trong còn có mấy chấm đen sì li ti.
Ừm…
Sao nhìn giống phân gà thế này?
Cô cũng không hiểu nổi, trứng tráng làm ra như vậy, sao sư phụ vẫn tự hào mời mọi người nếm thử được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận