Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 141: Món chính ngươi đem cầm không được (length: 7923)

"Xem ra ngươi đối với món ăn này rất hài lòng!" Giang Châu nhướn mày.
Lục Dung tranh thủ thời gian lắc đầu, không dám thừa nhận, lòng thì nghĩ đúng là rất hài lòng, nhất là cái kiểu thêm sốt cà chua, hắn cảm thấy quả thực là thần bút.
Hiện tại, cái thần bút đó bị sư phụ hoàn toàn bác bỏ, biến thành vẽ rắn thêm chân.
Cô phục vụ xinh đẹp bên cạnh mang tới một cái laptop, gõ bàn phím lách tách, không bỏ sót một chữ nào.
Đợi Giang Châu ăn hết miếng cá, hắn lại tiếp tục đưa cho Giang Châu thưởng thức những món khác.
"Món Mềm Túi Trưởng Cá dùng cá thiến, muốn bỏ cá sống vào nồi, nước sôi làm cá chết ngạt, ngươi lại giết rồi mới làm, đã không còn độ mềm mượt của cách chế biến đó nữa, thời gian trụng nước lại quá lâu, thịt cá hoàn toàn bị biến chất, trình tự xào nấu không đúng chỗ nào cả..."
"Món này ngươi làm không được đâu, nghe sư phụ, bỏ đi, nó có thể trở thành một trong các món của Mãn Hán toàn tịch, đều có lý do cả."
"Tê..."
Sau khi ăn thử món Sườn dứa thủy tinh, Giang Châu bị vị chua tới ê răng, ngọt đến tận cổ họng làm mặt mày méo mó.
Phun xương sườn ra xong, anh tranh thủ uống một ly trà Bích Loa Xuân Lục Dung tự tay pha, mới dịu lại.
"Ngươi đúng là thích khiêu chiến, cứ cái gì khó là làm, xương sườn lại còn là loại sườn thủy tinh hiếm thấy của khách sạn năm sao, lại còn có món đổ nước canh cá đối vàng nữa, mà món tráng miệng cuối cùng này, ngươi dám chắc là bánh ngọt pha lê, chứ không phải thứ phá hoại răng miệng hả, sư phụ ta suýt nữa thì bị nó làm rụng răng."
Trong cả phòng VIP, chỉ toàn tiếng Giang Châu chê món ăn, cùng tiếng gõ bàn phím của Lục Dung, không ai lên tiếng.
Thỉnh thoảng có một vài người của tổ làm chương trình không tin, nhất quyết phải nếm thử món ăn nhìn thì đẹp, rồi ai nấy đều ngơ ngác.
Chỗ chê quá nhiều, đám dân mạng cũng không biết nên bắt đầu nhổ vào từ đâu.
"Tôi thấy đạo diễn Lâm lén ăn miếng bánh ngọt kia, vừa bỏ vào miệng đã ôm mặt, chắc là đau răng."
"Uông Dương còn ăn một miếng sườn thủy tinh, mặt mày trông chờ ăn hết, xong thì nước mắt ròng ròng, bọn họ bị vẻ bề ngoài món ăn dụ hết cả rồi."
"Đẹp thì có đẹp thật, ăn thử rồi mới thấy, tôi thấy đẹp thôi, ông chủ Lục biết chơi thật."
"Đương nhiên đẹp rồi, 188888 một suất, đã không ngon lại còn đẹp, bày ra thì còn được, làm mẫu cũng được, mời khách thì khách mở mang tầm mắt."
"Cái gì, đắt vậy sao, bạn chắc là nhìn nhầm, tôi vừa nãy còn tính, chờ đại sư Giang chỉ bảo xong, sẽ rủ lão bà cùng đi nếm thử hay là mình đi lẻn, giờ thì thôi vậy, chắc phải xin phép nghỉ đi Giang Đông du lịch thôi."
"Cái câu lạc bộ số một Hoa Trường thị, các ông tưởng kêu chơi cho vui à, nó chuyên về đắt đỏ và ăn chơi đó, lũ dân đi làm như tụi tôi chỉ còn cách ngồi xem thôi, ai dè bên trong như thế nào."
Một đám fan khi biết giá xong, lần lượt bị rút lui, ngậm ngùi chào tạm biệt câu lạc bộ.
Ngược lại thì đám fan lắm tiền lại lộ rõ vẻ đắc ý.
Giá 188888 này, có thể ngăn cản phần lớn đám fan muốn tranh giành miếng ăn, cuối cùng cũng có cơ hội ung dung thưởng thức mỹ vị.
Thường xuyên "chiếu cố" Hoàng Ngưu, Cố Nhược Hi trong lúc xem livestream đã hỏi phương thức liên hệ của câu lạc bộ xong, bèn gọi điện đặt món ngay.
"Chào anh, đây là câu lạc bộ Vân Nhã Hiên, cho hỏi anh có gì cần ạ?"
"Tôi muốn đặt phòng VIP cho tối ngày mai, món ăn thì muốn các món đã được đại sư Giang cải tiến." Cố Nhược Hi nói.
"Chào anh, quán chúng tôi chỉ có hội viên mới đặt được phòng VIP, khách khác chỉ có thể đến dùng bữa tại chỗ, nếu anh muốn đặt trước phòng VIP, có thể nạp 10.000 tệ để làm thẻ hội viên, tôi sẽ đặt phòng giúp anh ngay."
Cô nhân viên của câu lạc bộ không ngờ đại sư Giang vẫn đang livestream mà đã có người muốn đặt món, nên nhiệt tình giới thiệu các chế độ của câu lạc bộ.
"Ừ, làm một thẻ hội viên đi."
Cố Nhược Hi thêm tài khoản Wechat của câu lạc bộ, chuyển khoản 10.000 tệ, đặt phòng xong, anh quay sang văn phòng ông chủ.
Dạo này công ty đang điều chuyển nhân sự, anh cùng một đồng nghiệp đều đang cạnh tranh vị trí tổng giám đốc công ty, cả hai thực lực ngang nhau, giờ là lúc xem ai khéo lấy lòng hơn.
Đồng nghiệp thì cả ngày nghĩ cách lập công để dọa mình, còn mình thì không hề hoảng, có cái câu lạc bộ của đồ đệ đại sư Giang, chắc chắn ông chủ sẽ thích mình hơn.
Tại một công ty ở Hoa Trường thị, vì dạo này nghiệp vụ lớn nên cả công ty đều đang tăng ca, Vạn tổng đang xem livestream thì trợ lý chạy vào văn phòng.
"Vạn tổng, bên đối tác sắp xếp người đến khảo sát, vừa đến sân bay, tôi đã cho người đi đón, anh xem có cần phải tiếp đãi sao cho tốt không?"
"Cậu cứ sắp xếp ổn thỏa là được." Vạn tổng mắt vẫn dán vào livestream, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.
Khóe miệng trợ lý giật giật, anh dám khẳng định, những gì anh vừa nói, ông chủ không nghe được chữ nào.
"Ông chủ, đây là đối tác chúng ta theo đuổi bấy lâu, hợp đồng hai trăm triệu tệ đó ạ."
"Lại chẳng phải 188888 tệ, liên quan quái gì tới ta."
Khoan đã, Vạn tổng chợt phản ứng: "Cậu nói đối tác cử người đến khảo sát ngay tại Hoa Trường thị hả?"
Vậy thì phải chiêu đãi cho chu đáo.
Không thể qua loa với người ta được, nhỡ không hài lòng thì về nói vài câu khó nghe với ông chủ thì sau này còn hợp tác gì nữa?
Trong lúc Vạn tổng đang cân nhắc nên chiêu đãi ra sao cho tốt thì mắt anh nhìn vào livestream, bỗng dưng vỗ đầu một cái.
"Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đại sư Giang đúng là sao may mắn của tôi."
Anh ra lệnh cho trợ lý: "Cầm thẻ của tôi đến Vân Nhã Hiên đặt một phòng VIP, món ăn thì cứ đích danh ông chủ quán tự làm."
Bên trong câu lạc bộ, cô gái ở quầy vừa cúp điện thoại, chưa được hai phút lại có điện thoại gọi tới, đều là đặt món cả.
Những vị khách đúng là nôn nóng, còn về phần Lục Dung thì vẫn đang bị Giang Châu giáo huấn...
Từ công đoạn chế biến, từ cách dùng dao đến lửa, rồi hương vị đều có yêu cầu chính xác, Lục Dung sao làm được cho tốt, anh vừa hời hợt một chút cũng không qua mắt được.
Năm món mặn, một món tráng miệng, không món nào đạt, duy chỉ có món Cá mú phi lê Mẫu Đơn ăn được thì vẫn là hương vị kỳ quặc.
Giang Châu không khỏi ôm trán, những món ăn này, muốn học đến nơi đến chốn không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được, chỉ riêng cách pha chế nước canh của món Cá đối vàng đã đủ cho Lục Dung học nửa năm, còn học được hay không vẫn là một ẩn số.
Dù hôm nay anh cầm tay chỉ dạy cho Lục Dung, hay đích thân làm mẫu một lần cho Lục Dung xem thì anh ta cũng chẳng làm ra được.
Suy nghĩ một hồi, anh nói với Lục Dung: "Đổi món đi, Mãn Hán toàn tịch nghe thì hoành tráng đấy, nhưng mà nhìn thử xem, trên thị trường có mấy nhà hàng nổi tiếng nhờ vào Mãn Hán toàn tịch, chỉ có món do chính tự tay anh làm ra, mang dấu ấn của anh thì mới có chỗ đứng trong giới đầu bếp."
Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Món chính anh đúng là không nắm chắc được."
Lục Dung tuy rất thích mấy món đó, nhưng mở quán đến hai năm rồi, cũng thử qua nhiều cách cải tiến rồi, thật sự là không được, nghe Giang Châu nói vậy thì anh ta hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Vâng, sư phụ nói sao là vậy, tôi nghe sư phụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận