Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!
Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 55: Làm sao càng ăn đạo tâm càng sụp đổ a? (length: 15681)
Sao càng ăn, đạo tâm càng sụp đổ vậy?
Lâm Nhất mặt mày chậm rãi trượt xuống, hai hàng nước mắt trong veo chảy dài.
Trong lòng đau buồn đến mức không nói nên lời.
Trong mắt những thực khách đang chờ ở cửa, đây chính là cảnh ăn ngon đến phát khóc.
"Hay cho, cái này ngon đến mức nào chứ, ăn đến khóc cả rồi kìa."
"Thèm chết đi được, ông chủ, lên cho tôi một nồi, tôi xả láng ăn!"
Tề Tiêu Nhiên bị ồn ào làm không còn cách nào khác, khách hàng đều yêu cầu vậy rồi, hắn biết làm sao bây giờ.
Thế là trực tiếp thu dọn cái sân, đem mấy thứ đồ trong nhà có thể dùng làm bàn ghế đều đem ra, đáp ứng để thực khách dùng.
Như vậy kê thêm được gần bốn bàn.
Sau đó nữa thì hết cách, hắn liền cái tủ đầu giường cũng cống hiến nốt.
Thật sự là không còn gì để mọi người ngồi ăn cơm nữa rồi.
"Huynh đệ tỷ tỷ bỏ qua cho ta đi, thật sự là không còn bàn dùng nữa, bên trong lát nữa sẽ có người ăn xong, mọi người đợi chút nhé!"
Tề Tiêu Nhiên bị đám khách hàng vây chặt, vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Thật sự là hận không thể mình có phân thân, để đỡ phải luống cuống như vậy.
"Ông chủ, có thể cho tôi lên trước không? Tôi có rương hành lý có thể dùng làm bàn, cho cái nồi thịt trâu, tôi ngồi xổm ăn cũng được!"
Trong đám người, một người nhìn qua là cố ý chạy từ nơi khác đến mở miệng nói.
Mọi người xung quanh thấy hắn mang rương hành lý, quả thực đủ lớn.
Có thể dùng làm bàn.
Nhưng lập tức phản ứng kịp, tiểu tử này muốn chen ngang rồi!
Người đang đứng ở vị trí số một nhất thời không vui.
"Thế sao được, xuống lượt đã là đến phiên tôi rồi!"
Tề Tiêu Nhiên sốt ruột chạy vào bếp làm đồ ăn, cứ nán lại ở cửa như này cũng không phải chuyện hay.
"Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi làm nồi thịt trâu trước đây."
Tề Tiêu Nhiên chuồn mất, người mang rương hành lý ngoài cửa khiến ánh mắt ai nấy đều sáng lên.
Người khác không có chỗ ăn, mà rương hành lý của bọn họ đặt xuống lại thành bàn hay sao?
Đã mất công chờ đợi, chi bằng để họ ăn trước!
"U, mặt dày ghê ha, không phải là muốn chen ngang đấy à!"
"Chúng tôi đều đến trước rồi, dựa vào cái gì nhường vị trí cho anh!"
"Đúng đó, không được chen ngang, nhưng nếu anh muốn ghép đội với tôi thì lại khác."
"À đúng, phải ghép đội mới được."
Không ngờ đám thực khách vặt này lập tức phản ứng kịp, ở đây không ít người đều là khách hàng lặn lội đường xa tới, ghép bàn đâu có gì lạ.
Một người ăn không hết, nếu có thể ghép bàn cùng nhau ăn thì tốt.
Nhưng những người đã có kinh nghiệm thế này thì sắc mặt lại rất kỳ quái.
"Ừm..."
"Với tư cách một người từng trải, khuyên mọi người một câu, tốt nhất đừng như thế."
Mọi người vốn đang rất hào hứng với việc ghép bàn, nghe vậy liền kỳ quái nhìn người vừa nói.
"Sao vậy? Ghép bàn không phải rất bình thường à?"
Mọi người trong đám dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người kia.
Họ rất nghi ngờ, có phải người này không muốn cho bọn họ ghép bàn nên mới nói vậy.
Những người muốn ghép bàn, không, muốn dùng rương hành lý làm bàn ánh mắt lập tức cảnh giác.
Người đàn ông vừa lên tiếng nhắc nhở: ...
Hắn đúng là không nên nhiều chuyện!
Không hiểu lòng người tốt đẹp à!
Mọi người chẳng nghĩ xem, toàn người lạ hoắc, ghép bàn, ăn một nồi thịt trâu, ai ăn nhiều ăn ít, ai ăn nhanh ăn chậm, xong lỡ ăn ngon quá, lại còn giành nhau gắp đồ ăn, đến lúc đấy chẳng phải ai cũng khó chịu hay sao!
Với cả thịt có nhiêu đó, chia không đều thì sao, có người lại hay giành ăn thì làm thế nào!
Nhưng nhìn những người không tin này, còn như thể hắn sẽ hại người ta vậy, người đàn ông liền âm thầm nuốt lại những lời mình vừa muốn nói.
"Tùy các người!"
Đến khi Tề Tiêu Nhiên bưng nồi thịt trâu ra, mấy khách hàng đã thương lượng xong liền không chờ đợi được muốn dùng bữa.
Họ còn bày xong cả rương hành lý.
Trực tiếp kê một hàng dài ở khoảng đất trống của quán.
Khóe miệng Tề Tiêu Nhiên co rút lại, đành chiều theo khách chọn món.
Khách hàng không ngại thì hắn cũng không để bụng.
Nguyên liệu nấu món thịt trâu nồi đã được chuẩn bị từ trước, bây giờ chỉ cần vài phút là lên món được.
Nhưng khách ăn lại còn nhiều chuyện, tốn không ít thời gian.
So với nồi thịt trâu đơn giản hôm qua.
Hôm nay phần nguyên liệu dưới đáy nồi đa dạng hơn, khách hàng có thể thoải mái chọn món mình thích.
Rồi thì những người vừa mới đồng ý ghép bàn, còn chưa đợi món ăn lên đã bắt đầu sinh khác biệt ngay từ khâu gọi món.
"Tôi thấy rong biển với đậu phụ đông ăn ngon đấy chứ, dùng làm nguyên liệu dưới đáy nồi là hoàn hảo luôn!"
"Rong biển khó ăn quá đi, chẳng có vị gì, còn trơn trượt, thêm rau mùi đi, thịt trâu ăn cùng rau mùi là nhất, tin tôi đi!"
"? ? ?"
Cái món thịt trâu nồi này, có nước nhưng không phải kiểu lẩu nhúng, có thể nhúng đồ vào ăn.
Mà là kiểu có một chút nước sốt hơi sền sệt sau khi cạn.
Cho nên món ăn nóng có thể chọn cũng không có nhiều.
Mọi người vất vả lặn lội đường xa đến xếp hàng, ai mà không muốn ăn món mình thích.
Cho nên mấy vị khách còn đang cười hề hề định ghép bàn, giờ phút này đã bắt đầu có ý định tách nhóm.
Chỉ có một bàn khách hợp khẩu vị nên duy trì được ý định ghép bàn.
Còn lại thì tuyên bố giải tán.
Người đàn ông vừa nãy đã lên tiếng khuyên mọi người đừng ghép bàn khẽ nhếch miệng, bật ra một tiếng cười khẩy.
Thấy không, đây còn chưa đến lúc giành đồ ăn thì đã mỗi người một ngả rồi.
"Còn ai muốn ghép bàn không?"
Người có rương hành lý cứ như được quyền ưu tiên ghép bàn ấy, vừa mới lên tiếng là đã có người tranh nhau lao lên tỏ vẻ muốn ghép.
Quả thực cửa hàng của Tề Tiêu Nhiên quá nhỏ, tính đi tính lại kê cả tủ đầu giường cũng chỉ mới có mười bàn.
Những người đợi ăn bên ngoài cửa không thấy đâu là cuối, phải đến cả trăm người.
Thế này thì muốn mạng người rồi!
Mọi người lặn lội đường xa tới nhất định ai cũng muốn nếm thử, đã được ăn trước rồi thì hoàn cảnh không tốt lắm cũng không sao.
Vốn dĩ không có ai định ghép bàn nhưng bị không khí tranh nhau này làm cho có chút nóng nảy.
Kiều Dĩ An vừa định hỏi vợ mình có muốn tìm người ghép bàn không, thì đã bị vợ quạt cho một phát.
"Đồ ngốc nghếch, phía trước chúng ta chỉ có sáu người, chờ chút đã sao? Những người có rương hành lý, còn đang ở sau chúng ta, ghép bàn làm gì, chẳng biết ai lời ai lỗ, chờ đám người bên trong ăn xong, không phải là đến lượt chúng ta rồi sao!"
Kiều Dĩ An ngẫm kỹ lại, đúng là có lý!
Thế là bị đánh mà vẫn ngây ngô cười.
Người đi đường phía trước sau khi nghe thấy, liền âm thầm thu chân lại.
Ở cuối hàng, Dương Nhược Ly cau mày nghe điện thoại của quản lý cửa hàng.
"Sao cơ? Tôi không phải đã nói muốn đi nơi khác khảo sát địa điểm mở chi nhánh rồi sao, việc ở cửa hàng tự anh quyết định đi."
Quản lý cửa hàng đầu dây bên kia khóc không ra nước mắt kể khổ: "Dương tổng, khách hàng trong cửa hàng mặc dù không đánh nhau, nhưng bắt đầu cãi nhau rồi, có người ăn nhiều, cứ giành thịt, có mấy khách lại không chịu, thế là chửi nhau."
Từ khi Dương Nhược Ly thay đổi món lẩu bằng đáy nồi được Giang Châu cải tiến, nhà hàng buffet của anh ta đã biến thành một nhà hàng lẩu tự phục vụ.
Nguyên liệu nào cũng được mang ra để nhúng vào nồi.
Với mô hình buffet thì mấy nhân viên phục vụ không thể phục vụ từng nguyên liệu riêng cho từng người, dẫu sao cũng là buffet sang chảnh, không thể để kiểu đó được, thế là cái cảnh giành đồ ăn xảy ra hàng ngày.
Bảng không được đánh nhau được treo khắp nơi rồi, giờ thì không đánh nhau nữa, chuyển sang chửi nhau ư?
Dương Nhược Ly sụp đổ xoa mặt.
Hắn thì muốn nhà hàng chỉnh đốn lại, biến thành buffet kiểu chọn món, nhưng hiện tại vừa đúng dịp sư phụ phát sóng kéo khách đến đông nghẹt thế này, hắn lại không nỡ đóng cửa hàng lại.
Hắn vẫn còn đợi kiếm tiền mở chi nhánh ở thành phố khác nữa chứ.
Vốn dĩ hắn cũng chẳng có ý định đi nơi khác làm gì.
Nhưng cái chương trình lần này của sư phụ đã cho hắn cảm hứng.
Sư phụ có rất nhiều đồ đệ, tiện tay ai đó làm cái chương trình cũng có thể gây náo loạn trên internet.
Giá trị mà nó mang lại, với tư cách người trong cuộc hắn hiểu rõ nhất.
Hắn cứ đợi xem người sư huynh sư đệ nào may mắn được sư phụ rút thăm đến thành phố nào thì biết mà mở chi nhánh theo.
Hôm nay hắn tới đây chính là để xem cái món thịt trâu nồi này hương vị ra làm sao, có thích hợp để hắn mở chi nhánh hay không.
Chắc chắn không phải vì thèm món thịt trâu nồi đâu!
"Mắng thì cứ để họ mắng đi, miễn là đừng có đánh nhau ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của cửa hàng là được, mấy người khách khác phản ứng thế nào?"
Quản lý cửa hàng liếc nhìn hai người đang chửi nhau, rồi nhìn quanh phản ứng của mấy khách khác, trả lời: "Không có phản ứng gì, ai cũng đang chăm chú ăn thôi."
"Đó chẳng phải sao, buffet lại có quy định giờ ăn đâu, mọi người ăn còn không kịp, lấy đâu ra thời gian cãi nhau chứ? Anh cứ kéo mấy người đó ra một bên nhắc nhở cẩn thận, cứ ồn ào là mất thời gian ăn cơm của bọn họ thôi!"
"Cúp đây."
Nói xong Dương Nhược Ly cúp máy ngay.
Sau đó nhìn những người phía trước, liếc mắt quan sát một vòng, trực tiếp đi đổi tiền mặt ở ngân hàng gần đó, cứ thế nhiều lần, hàng người chẳng có biến động gì.
Hắn cầm tiền mặt rồi tìm một bác có vẻ dễ nói chuyện tới.
"Bác ơi, con đang có việc gấp, muốn ăn trước, có thể dùng tiền mua chỗ của bác không ạ?"
Lâm đại gia để ý Dương Nhược Ly ngay từ lúc anh ta đi về hướng của mình rồi.
Cái kiểu liếc mắt đánh giá xung quanh của anh ta cứ như dân buôn vậy.
Lâm đại gia thấy thế trong lòng không khỏi sinh cảnh giác.
Không ngờ tên này lại tới chỗ của ông, lại còn Tây Hạ ngày mặc âu phục, chẳng lẽ là chào mời mua bảo hiểm?
Sau khi nghe ý đồ của đối phương, liền trực tiếp dẹp mọi suy nghĩ trong lòng.
Thì ra là muốn cướp cơm!
Coi như ông đây không nghe thấy!
Dương Nhược Ly coi như một người ngớ ngẩn, lại tiến đến trước mặt, giọng nói hơi cao hơn một chút hỏi lại: "Đại gia, vị trí này của ngươi bao nhiêu tiền có thể bán cho ta?"
"Không bán."
Lâm đại gia thấy đối phương không chịu từ bỏ ý định, cao ngạo mở miệng nói.
"Hả?"
Dương Nhược Ly có chút ngơ ngác, đây là hắn cố ý chọn một ông lão mà.
Mặc đồ mộc mạc, dép lê cũ nát, ống quần thì sờn chỉ, còn có cái áo cộc tay bạc màu, nhìn là biết cuộc sống không giàu có rồi.
Thế mà loại người này khi có người mang tiền đến tận cửa, lại còn để đối phương ra giá, sao lại cự tuyệt chứ?
Lâm đại gia thấy hắn bộ dạng bị đả kích, vẫn chỉ cho đối phương một con đường sáng.
"Ngươi đi về phía trước, thấy cái ông lão cầm quạt mo không, hắn thích tiền, ngươi đi hỏi xem có khi lại được đấy."
Dương Nhược Ly nghe vậy lấy lại tinh thần, dù có chút hoài nghi con mắt nhìn người của mình, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, kín đáo đưa cho Lâm đại gia một tờ tiền đỏ.
Ý là không thể không lấy tin tức không công.
Lâm đại gia: ...
Sau đó Dương Nhược Ly tại chỗ ông lão mà Lâm đại gia chỉ, dùng 500 mua được vị trí.
Vị trí của ông lão là ở vị trí thứ năm, thật sự rất cao, chốc lát nữa là có thể vào ăn cơm rồi.
Dương Nhược Ly rất hài lòng.
Ông lão cũng rất hài lòng.
Nhà ông ở ngay gần đây, lúc nào muốn ăn thì đến đều được.
Căn bản không cần phải tranh giành vị trí với những người đến du lịch này.
Mấu chốt là còn có tiền cầm, đây là chuyện tốt thế nào cơ chứ! Ông lão biết là Lâm đại gia giới thiệu, liền cầm lấy tiền chạy đến phía sau tìm Lâm đại gia.
"Lão ca, vẫn là ngươi có ý nghĩa, có chuyện tốt thế này vẫn không quên lão đệ ta, một mình ngươi ăn cơm nhé, ta vừa kiếm được 500, thế này đi, bữa này ta mời!"
Lâm đại gia nhìn cái người mặt dày này, đi đến trước mặt hắn tự nhiên đứng cạnh bên, bộ dạng như muốn ghép bàn, thật sự tức đến bật cười.
"Ngươi bán vị trí của mình cho người khác, sau đó đến ăn chực bàn của ta, ngươi sao không lên trời luôn đi!"
Lâm đại gia giận trừng mắt.
Sau đó chấp nhận sự thật này.
Cũng có người không chờ được, muốn đóng gói mang đi, túm lấy Tề Tiêu Nhiên liền bắt đầu than vãn.
"Ông chủ, tôi một lát nữa còn phải đi làm, tốc độ này của anh tôi sợ là không kịp ăn mất, có thể gói lại không?"
Tề Tiêu Nhiên: ...
"Ờ... chỗ tôi không có loại hộp đựng đồ to như vậy."
Một nồi thịt bò đầy đặn không thể nói là ít, phải dùng loại hộp đựng đồ lớn tương đối mới được.
Chỗ anh cửa hàng mà nói thật, hộp đựng đồ còn đang thiếu.
Bởi vì căn bản không có khách đến bao giờ, mua hộp đựng đồ trên mạng một lần, đến giờ vẫn chưa dùng hết.
Xem ra phải mua thêm hộp đựng đồ cỡ lớn mới được.
"Vậy tôi mang về nhà ăn có được không, ăn xong rồi tôi đưa nồi lại cho anh."
Nghe thấy cuộc trò chuyện cư dân xung quanh liền nhô đầu ra, thò người ra từ trong đám đông nói.
Tề Tiêu Nhiên: "Chờ đến lượt các người, có thể gói mang đi, nhưng phải tự mang nồi hoặc là hộp đựng đồ."
Chỗ anh còn đang mở quán kinh doanh, chắc chắn không thể để cho người ta mang nồi của anh đi, nồi vốn không có nhiều, chỉ có hai mươi cái, còn phải xoay vòng để dùng.
"Vậy thì tốt, thằng con nhà tôi vừa vặn đang ở nhà, bảo nó mang cho tôi cái nồi, tí nữa trực tiếp bưng về nhà ăn luôn, nhiều người quá ăn không ngon."
"Nhà tôi vừa vặn có cái loại nồi than tổ ong này, mùa đông thường xuyên dùng, tiện làm cái nồi, ăn lúc nào đồ ăn cũng nóng hổi, ngon lắm."
"Ông chủ Tề có thể đặt trước được không? Cuối tuần này con gái và con rể tôi về, đến lúc đó tôi đặt trước một nồi thịt bò, đến giờ ăn cơm tôi qua lấy thì sao?"
Tề Tiêu Nhiên đau đầu lắm, cảm giác này cứ bận túi bụi người thì chẳng để ý trí.
Căn bản không rảnh mà nghĩ ngợi dự định này kia giải quyết ra sao.
Chỉ có thể để đối phương tối nay lại nói.
Tề Tiêu Nhiên thật sự không thể nghĩ ra được mình lại có một ngày vì chuyện làm ăn quá tốt mà phải đau đầu.
Nếu không phải cơ thể đau nhức đang nhắc nhở anh đây không phải là mơ, thì có khi anh cũng hoài nghi mình đang mơ ngủ.
Không đúng, cũng không phải là mơ, anh mơ ngủ cũng không dám làm như vậy.
Thật sự là gánh nặng ngọt ngào mà!
Khóe miệng Tề Tiêu Nhiên cười còn hơn cả súng AK.
...
Ở bên kia Giang Châu nhận được điện thoại của Lục Dung.
Đối với tên đồ đệ này, hắn có chút ấn tượng.
Cũng là một chủ giàu có.
Ấn tượng sâu nhất của Giang Châu về những người đồ đệ chính là những người có hiếu kính hắn.
Cho nên khi nhìn thấy cái tên này, trong đầu hắn liền có ký ức tương ứng.
Giang Châu nhận điện thoại.
Sau đó hàn huyên một trận.
Lục Dung mới nói vào vấn đề chính.
"Sư phụ, kỳ tiết mục tới người chọn con đi, quán cơm của con cũng rất cần sư phụ ghé qua!"
"Cần hiếu kính sư phụ bao nhiêu tiền có thể sắp xếp ạ."
Giang Châu: ? ? ?
Lục Dung biết sư phụ hắn là người như thế nào, chuyện tiền nong từ trước đến nay nói thẳng ra luôn.
Giang Châu cầm điện thoại suýt chút nữa hóa đá.
Nghĩ tới người ngoài sẽ lo lắng chương trình giả làm màu lấy tiền.
Không ngờ lại có đồ đệ trực tiếp lộ liễu đưa ra như thế.
Hắn rốt cuộc là hình tượng gì trong lòng đối phương vậy hả hả hả!
"Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?"
Giang Châu trên mặt cạn lời rõ rành rành, nhưng vẫn hoài nghi mình nghe nhầm, hỏi lại một lần.
...
(xin lỗi mọi người, không ra chương là vì bị cảm sốt, không viết được bản thảo, đợi hết cảm sẽ đền bù hết, mọi người có thể giám sát!).
Lâm Nhất mặt mày chậm rãi trượt xuống, hai hàng nước mắt trong veo chảy dài.
Trong lòng đau buồn đến mức không nói nên lời.
Trong mắt những thực khách đang chờ ở cửa, đây chính là cảnh ăn ngon đến phát khóc.
"Hay cho, cái này ngon đến mức nào chứ, ăn đến khóc cả rồi kìa."
"Thèm chết đi được, ông chủ, lên cho tôi một nồi, tôi xả láng ăn!"
Tề Tiêu Nhiên bị ồn ào làm không còn cách nào khác, khách hàng đều yêu cầu vậy rồi, hắn biết làm sao bây giờ.
Thế là trực tiếp thu dọn cái sân, đem mấy thứ đồ trong nhà có thể dùng làm bàn ghế đều đem ra, đáp ứng để thực khách dùng.
Như vậy kê thêm được gần bốn bàn.
Sau đó nữa thì hết cách, hắn liền cái tủ đầu giường cũng cống hiến nốt.
Thật sự là không còn gì để mọi người ngồi ăn cơm nữa rồi.
"Huynh đệ tỷ tỷ bỏ qua cho ta đi, thật sự là không còn bàn dùng nữa, bên trong lát nữa sẽ có người ăn xong, mọi người đợi chút nhé!"
Tề Tiêu Nhiên bị đám khách hàng vây chặt, vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Thật sự là hận không thể mình có phân thân, để đỡ phải luống cuống như vậy.
"Ông chủ, có thể cho tôi lên trước không? Tôi có rương hành lý có thể dùng làm bàn, cho cái nồi thịt trâu, tôi ngồi xổm ăn cũng được!"
Trong đám người, một người nhìn qua là cố ý chạy từ nơi khác đến mở miệng nói.
Mọi người xung quanh thấy hắn mang rương hành lý, quả thực đủ lớn.
Có thể dùng làm bàn.
Nhưng lập tức phản ứng kịp, tiểu tử này muốn chen ngang rồi!
Người đang đứng ở vị trí số một nhất thời không vui.
"Thế sao được, xuống lượt đã là đến phiên tôi rồi!"
Tề Tiêu Nhiên sốt ruột chạy vào bếp làm đồ ăn, cứ nán lại ở cửa như này cũng không phải chuyện hay.
"Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi làm nồi thịt trâu trước đây."
Tề Tiêu Nhiên chuồn mất, người mang rương hành lý ngoài cửa khiến ánh mắt ai nấy đều sáng lên.
Người khác không có chỗ ăn, mà rương hành lý của bọn họ đặt xuống lại thành bàn hay sao?
Đã mất công chờ đợi, chi bằng để họ ăn trước!
"U, mặt dày ghê ha, không phải là muốn chen ngang đấy à!"
"Chúng tôi đều đến trước rồi, dựa vào cái gì nhường vị trí cho anh!"
"Đúng đó, không được chen ngang, nhưng nếu anh muốn ghép đội với tôi thì lại khác."
"À đúng, phải ghép đội mới được."
Không ngờ đám thực khách vặt này lập tức phản ứng kịp, ở đây không ít người đều là khách hàng lặn lội đường xa tới, ghép bàn đâu có gì lạ.
Một người ăn không hết, nếu có thể ghép bàn cùng nhau ăn thì tốt.
Nhưng những người đã có kinh nghiệm thế này thì sắc mặt lại rất kỳ quái.
"Ừm..."
"Với tư cách một người từng trải, khuyên mọi người một câu, tốt nhất đừng như thế."
Mọi người vốn đang rất hào hứng với việc ghép bàn, nghe vậy liền kỳ quái nhìn người vừa nói.
"Sao vậy? Ghép bàn không phải rất bình thường à?"
Mọi người trong đám dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người kia.
Họ rất nghi ngờ, có phải người này không muốn cho bọn họ ghép bàn nên mới nói vậy.
Những người muốn ghép bàn, không, muốn dùng rương hành lý làm bàn ánh mắt lập tức cảnh giác.
Người đàn ông vừa lên tiếng nhắc nhở: ...
Hắn đúng là không nên nhiều chuyện!
Không hiểu lòng người tốt đẹp à!
Mọi người chẳng nghĩ xem, toàn người lạ hoắc, ghép bàn, ăn một nồi thịt trâu, ai ăn nhiều ăn ít, ai ăn nhanh ăn chậm, xong lỡ ăn ngon quá, lại còn giành nhau gắp đồ ăn, đến lúc đấy chẳng phải ai cũng khó chịu hay sao!
Với cả thịt có nhiêu đó, chia không đều thì sao, có người lại hay giành ăn thì làm thế nào!
Nhưng nhìn những người không tin này, còn như thể hắn sẽ hại người ta vậy, người đàn ông liền âm thầm nuốt lại những lời mình vừa muốn nói.
"Tùy các người!"
Đến khi Tề Tiêu Nhiên bưng nồi thịt trâu ra, mấy khách hàng đã thương lượng xong liền không chờ đợi được muốn dùng bữa.
Họ còn bày xong cả rương hành lý.
Trực tiếp kê một hàng dài ở khoảng đất trống của quán.
Khóe miệng Tề Tiêu Nhiên co rút lại, đành chiều theo khách chọn món.
Khách hàng không ngại thì hắn cũng không để bụng.
Nguyên liệu nấu món thịt trâu nồi đã được chuẩn bị từ trước, bây giờ chỉ cần vài phút là lên món được.
Nhưng khách ăn lại còn nhiều chuyện, tốn không ít thời gian.
So với nồi thịt trâu đơn giản hôm qua.
Hôm nay phần nguyên liệu dưới đáy nồi đa dạng hơn, khách hàng có thể thoải mái chọn món mình thích.
Rồi thì những người vừa mới đồng ý ghép bàn, còn chưa đợi món ăn lên đã bắt đầu sinh khác biệt ngay từ khâu gọi món.
"Tôi thấy rong biển với đậu phụ đông ăn ngon đấy chứ, dùng làm nguyên liệu dưới đáy nồi là hoàn hảo luôn!"
"Rong biển khó ăn quá đi, chẳng có vị gì, còn trơn trượt, thêm rau mùi đi, thịt trâu ăn cùng rau mùi là nhất, tin tôi đi!"
"? ? ?"
Cái món thịt trâu nồi này, có nước nhưng không phải kiểu lẩu nhúng, có thể nhúng đồ vào ăn.
Mà là kiểu có một chút nước sốt hơi sền sệt sau khi cạn.
Cho nên món ăn nóng có thể chọn cũng không có nhiều.
Mọi người vất vả lặn lội đường xa đến xếp hàng, ai mà không muốn ăn món mình thích.
Cho nên mấy vị khách còn đang cười hề hề định ghép bàn, giờ phút này đã bắt đầu có ý định tách nhóm.
Chỉ có một bàn khách hợp khẩu vị nên duy trì được ý định ghép bàn.
Còn lại thì tuyên bố giải tán.
Người đàn ông vừa nãy đã lên tiếng khuyên mọi người đừng ghép bàn khẽ nhếch miệng, bật ra một tiếng cười khẩy.
Thấy không, đây còn chưa đến lúc giành đồ ăn thì đã mỗi người một ngả rồi.
"Còn ai muốn ghép bàn không?"
Người có rương hành lý cứ như được quyền ưu tiên ghép bàn ấy, vừa mới lên tiếng là đã có người tranh nhau lao lên tỏ vẻ muốn ghép.
Quả thực cửa hàng của Tề Tiêu Nhiên quá nhỏ, tính đi tính lại kê cả tủ đầu giường cũng chỉ mới có mười bàn.
Những người đợi ăn bên ngoài cửa không thấy đâu là cuối, phải đến cả trăm người.
Thế này thì muốn mạng người rồi!
Mọi người lặn lội đường xa tới nhất định ai cũng muốn nếm thử, đã được ăn trước rồi thì hoàn cảnh không tốt lắm cũng không sao.
Vốn dĩ không có ai định ghép bàn nhưng bị không khí tranh nhau này làm cho có chút nóng nảy.
Kiều Dĩ An vừa định hỏi vợ mình có muốn tìm người ghép bàn không, thì đã bị vợ quạt cho một phát.
"Đồ ngốc nghếch, phía trước chúng ta chỉ có sáu người, chờ chút đã sao? Những người có rương hành lý, còn đang ở sau chúng ta, ghép bàn làm gì, chẳng biết ai lời ai lỗ, chờ đám người bên trong ăn xong, không phải là đến lượt chúng ta rồi sao!"
Kiều Dĩ An ngẫm kỹ lại, đúng là có lý!
Thế là bị đánh mà vẫn ngây ngô cười.
Người đi đường phía trước sau khi nghe thấy, liền âm thầm thu chân lại.
Ở cuối hàng, Dương Nhược Ly cau mày nghe điện thoại của quản lý cửa hàng.
"Sao cơ? Tôi không phải đã nói muốn đi nơi khác khảo sát địa điểm mở chi nhánh rồi sao, việc ở cửa hàng tự anh quyết định đi."
Quản lý cửa hàng đầu dây bên kia khóc không ra nước mắt kể khổ: "Dương tổng, khách hàng trong cửa hàng mặc dù không đánh nhau, nhưng bắt đầu cãi nhau rồi, có người ăn nhiều, cứ giành thịt, có mấy khách lại không chịu, thế là chửi nhau."
Từ khi Dương Nhược Ly thay đổi món lẩu bằng đáy nồi được Giang Châu cải tiến, nhà hàng buffet của anh ta đã biến thành một nhà hàng lẩu tự phục vụ.
Nguyên liệu nào cũng được mang ra để nhúng vào nồi.
Với mô hình buffet thì mấy nhân viên phục vụ không thể phục vụ từng nguyên liệu riêng cho từng người, dẫu sao cũng là buffet sang chảnh, không thể để kiểu đó được, thế là cái cảnh giành đồ ăn xảy ra hàng ngày.
Bảng không được đánh nhau được treo khắp nơi rồi, giờ thì không đánh nhau nữa, chuyển sang chửi nhau ư?
Dương Nhược Ly sụp đổ xoa mặt.
Hắn thì muốn nhà hàng chỉnh đốn lại, biến thành buffet kiểu chọn món, nhưng hiện tại vừa đúng dịp sư phụ phát sóng kéo khách đến đông nghẹt thế này, hắn lại không nỡ đóng cửa hàng lại.
Hắn vẫn còn đợi kiếm tiền mở chi nhánh ở thành phố khác nữa chứ.
Vốn dĩ hắn cũng chẳng có ý định đi nơi khác làm gì.
Nhưng cái chương trình lần này của sư phụ đã cho hắn cảm hứng.
Sư phụ có rất nhiều đồ đệ, tiện tay ai đó làm cái chương trình cũng có thể gây náo loạn trên internet.
Giá trị mà nó mang lại, với tư cách người trong cuộc hắn hiểu rõ nhất.
Hắn cứ đợi xem người sư huynh sư đệ nào may mắn được sư phụ rút thăm đến thành phố nào thì biết mà mở chi nhánh theo.
Hôm nay hắn tới đây chính là để xem cái món thịt trâu nồi này hương vị ra làm sao, có thích hợp để hắn mở chi nhánh hay không.
Chắc chắn không phải vì thèm món thịt trâu nồi đâu!
"Mắng thì cứ để họ mắng đi, miễn là đừng có đánh nhau ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của cửa hàng là được, mấy người khách khác phản ứng thế nào?"
Quản lý cửa hàng liếc nhìn hai người đang chửi nhau, rồi nhìn quanh phản ứng của mấy khách khác, trả lời: "Không có phản ứng gì, ai cũng đang chăm chú ăn thôi."
"Đó chẳng phải sao, buffet lại có quy định giờ ăn đâu, mọi người ăn còn không kịp, lấy đâu ra thời gian cãi nhau chứ? Anh cứ kéo mấy người đó ra một bên nhắc nhở cẩn thận, cứ ồn ào là mất thời gian ăn cơm của bọn họ thôi!"
"Cúp đây."
Nói xong Dương Nhược Ly cúp máy ngay.
Sau đó nhìn những người phía trước, liếc mắt quan sát một vòng, trực tiếp đi đổi tiền mặt ở ngân hàng gần đó, cứ thế nhiều lần, hàng người chẳng có biến động gì.
Hắn cầm tiền mặt rồi tìm một bác có vẻ dễ nói chuyện tới.
"Bác ơi, con đang có việc gấp, muốn ăn trước, có thể dùng tiền mua chỗ của bác không ạ?"
Lâm đại gia để ý Dương Nhược Ly ngay từ lúc anh ta đi về hướng của mình rồi.
Cái kiểu liếc mắt đánh giá xung quanh của anh ta cứ như dân buôn vậy.
Lâm đại gia thấy thế trong lòng không khỏi sinh cảnh giác.
Không ngờ tên này lại tới chỗ của ông, lại còn Tây Hạ ngày mặc âu phục, chẳng lẽ là chào mời mua bảo hiểm?
Sau khi nghe ý đồ của đối phương, liền trực tiếp dẹp mọi suy nghĩ trong lòng.
Thì ra là muốn cướp cơm!
Coi như ông đây không nghe thấy!
Dương Nhược Ly coi như một người ngớ ngẩn, lại tiến đến trước mặt, giọng nói hơi cao hơn một chút hỏi lại: "Đại gia, vị trí này của ngươi bao nhiêu tiền có thể bán cho ta?"
"Không bán."
Lâm đại gia thấy đối phương không chịu từ bỏ ý định, cao ngạo mở miệng nói.
"Hả?"
Dương Nhược Ly có chút ngơ ngác, đây là hắn cố ý chọn một ông lão mà.
Mặc đồ mộc mạc, dép lê cũ nát, ống quần thì sờn chỉ, còn có cái áo cộc tay bạc màu, nhìn là biết cuộc sống không giàu có rồi.
Thế mà loại người này khi có người mang tiền đến tận cửa, lại còn để đối phương ra giá, sao lại cự tuyệt chứ?
Lâm đại gia thấy hắn bộ dạng bị đả kích, vẫn chỉ cho đối phương một con đường sáng.
"Ngươi đi về phía trước, thấy cái ông lão cầm quạt mo không, hắn thích tiền, ngươi đi hỏi xem có khi lại được đấy."
Dương Nhược Ly nghe vậy lấy lại tinh thần, dù có chút hoài nghi con mắt nhìn người của mình, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu, kín đáo đưa cho Lâm đại gia một tờ tiền đỏ.
Ý là không thể không lấy tin tức không công.
Lâm đại gia: ...
Sau đó Dương Nhược Ly tại chỗ ông lão mà Lâm đại gia chỉ, dùng 500 mua được vị trí.
Vị trí của ông lão là ở vị trí thứ năm, thật sự rất cao, chốc lát nữa là có thể vào ăn cơm rồi.
Dương Nhược Ly rất hài lòng.
Ông lão cũng rất hài lòng.
Nhà ông ở ngay gần đây, lúc nào muốn ăn thì đến đều được.
Căn bản không cần phải tranh giành vị trí với những người đến du lịch này.
Mấu chốt là còn có tiền cầm, đây là chuyện tốt thế nào cơ chứ! Ông lão biết là Lâm đại gia giới thiệu, liền cầm lấy tiền chạy đến phía sau tìm Lâm đại gia.
"Lão ca, vẫn là ngươi có ý nghĩa, có chuyện tốt thế này vẫn không quên lão đệ ta, một mình ngươi ăn cơm nhé, ta vừa kiếm được 500, thế này đi, bữa này ta mời!"
Lâm đại gia nhìn cái người mặt dày này, đi đến trước mặt hắn tự nhiên đứng cạnh bên, bộ dạng như muốn ghép bàn, thật sự tức đến bật cười.
"Ngươi bán vị trí của mình cho người khác, sau đó đến ăn chực bàn của ta, ngươi sao không lên trời luôn đi!"
Lâm đại gia giận trừng mắt.
Sau đó chấp nhận sự thật này.
Cũng có người không chờ được, muốn đóng gói mang đi, túm lấy Tề Tiêu Nhiên liền bắt đầu than vãn.
"Ông chủ, tôi một lát nữa còn phải đi làm, tốc độ này của anh tôi sợ là không kịp ăn mất, có thể gói lại không?"
Tề Tiêu Nhiên: ...
"Ờ... chỗ tôi không có loại hộp đựng đồ to như vậy."
Một nồi thịt bò đầy đặn không thể nói là ít, phải dùng loại hộp đựng đồ lớn tương đối mới được.
Chỗ anh cửa hàng mà nói thật, hộp đựng đồ còn đang thiếu.
Bởi vì căn bản không có khách đến bao giờ, mua hộp đựng đồ trên mạng một lần, đến giờ vẫn chưa dùng hết.
Xem ra phải mua thêm hộp đựng đồ cỡ lớn mới được.
"Vậy tôi mang về nhà ăn có được không, ăn xong rồi tôi đưa nồi lại cho anh."
Nghe thấy cuộc trò chuyện cư dân xung quanh liền nhô đầu ra, thò người ra từ trong đám đông nói.
Tề Tiêu Nhiên: "Chờ đến lượt các người, có thể gói mang đi, nhưng phải tự mang nồi hoặc là hộp đựng đồ."
Chỗ anh còn đang mở quán kinh doanh, chắc chắn không thể để cho người ta mang nồi của anh đi, nồi vốn không có nhiều, chỉ có hai mươi cái, còn phải xoay vòng để dùng.
"Vậy thì tốt, thằng con nhà tôi vừa vặn đang ở nhà, bảo nó mang cho tôi cái nồi, tí nữa trực tiếp bưng về nhà ăn luôn, nhiều người quá ăn không ngon."
"Nhà tôi vừa vặn có cái loại nồi than tổ ong này, mùa đông thường xuyên dùng, tiện làm cái nồi, ăn lúc nào đồ ăn cũng nóng hổi, ngon lắm."
"Ông chủ Tề có thể đặt trước được không? Cuối tuần này con gái và con rể tôi về, đến lúc đó tôi đặt trước một nồi thịt bò, đến giờ ăn cơm tôi qua lấy thì sao?"
Tề Tiêu Nhiên đau đầu lắm, cảm giác này cứ bận túi bụi người thì chẳng để ý trí.
Căn bản không rảnh mà nghĩ ngợi dự định này kia giải quyết ra sao.
Chỉ có thể để đối phương tối nay lại nói.
Tề Tiêu Nhiên thật sự không thể nghĩ ra được mình lại có một ngày vì chuyện làm ăn quá tốt mà phải đau đầu.
Nếu không phải cơ thể đau nhức đang nhắc nhở anh đây không phải là mơ, thì có khi anh cũng hoài nghi mình đang mơ ngủ.
Không đúng, cũng không phải là mơ, anh mơ ngủ cũng không dám làm như vậy.
Thật sự là gánh nặng ngọt ngào mà!
Khóe miệng Tề Tiêu Nhiên cười còn hơn cả súng AK.
...
Ở bên kia Giang Châu nhận được điện thoại của Lục Dung.
Đối với tên đồ đệ này, hắn có chút ấn tượng.
Cũng là một chủ giàu có.
Ấn tượng sâu nhất của Giang Châu về những người đồ đệ chính là những người có hiếu kính hắn.
Cho nên khi nhìn thấy cái tên này, trong đầu hắn liền có ký ức tương ứng.
Giang Châu nhận điện thoại.
Sau đó hàn huyên một trận.
Lục Dung mới nói vào vấn đề chính.
"Sư phụ, kỳ tiết mục tới người chọn con đi, quán cơm của con cũng rất cần sư phụ ghé qua!"
"Cần hiếu kính sư phụ bao nhiêu tiền có thể sắp xếp ạ."
Giang Châu: ? ? ?
Lục Dung biết sư phụ hắn là người như thế nào, chuyện tiền nong từ trước đến nay nói thẳng ra luôn.
Giang Châu cầm điện thoại suýt chút nữa hóa đá.
Nghĩ tới người ngoài sẽ lo lắng chương trình giả làm màu lấy tiền.
Không ngờ lại có đồ đệ trực tiếp lộ liễu đưa ra như thế.
Hắn rốt cuộc là hình tượng gì trong lòng đối phương vậy hả hả hả!
"Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?"
Giang Châu trên mặt cạn lời rõ rành rành, nhưng vẫn hoài nghi mình nghe nhầm, hỏi lại một lần.
...
(xin lỗi mọi người, không ra chương là vì bị cảm sốt, không viết được bản thảo, đợi hết cảm sẽ đền bù hết, mọi người có thể giám sát!).
Bạn cần đăng nhập để bình luận