Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 186: Da trâu thổi phá làm cái gì (length: 7695)

Da trâu của Nhiếp Nhất Phi vừa thổi ra, hiệu quả quả thật chuẩn xác.
Lập tức, những ánh mắt dò xét như có như không, cùng những hành động nhỏ lén xì xào bàn tán sau lưng hắn đều biến mất hết.
Mấy đứa nhỏ đồ đệ lại chạy đến hỏi han hắn, không cần phải nói, tương lai của đứa nhỏ này thật sáng, mọi người nhìn ánh mắt của Nhiếp Nhất Phi, lập tức bừng bừng khí thế, một đám người trẻ tuổi vây quanh Nhiếp Nhất Phi, hỏi đông hỏi tây.
Mà những người lớn tuổi hơn cũng không kém cạnh là bao.
"Lão Bạch à, lần này ông hết khổ rồi, sau này cháu trai ông lại mở cửa hàng, thì chỉ còn việc chờ tiền rơi xuống thôi, chẳng cần lo lắng gì cả."
"Vẫn là hai vợ chồng lão Bạch các ông tinh mắt, sớm bồi dưỡng một người có tiềm năng, sau này chỉ còn chờ hưởng phúc là được rồi."
"Đứa nhỏ cuối cùng cũng có tiền đồ, lần này hai ông bà cũng không cần buồn rầu nữa rồi."
"Sau này phất lên như diều gặp gió rồi, nhớ dìu dắt mọi người một chút nha."
Bạch tiên sinh cùng vợ ông ấy cũng không ngờ rằng, cháu trai mình sau khi bị cả mạng internet chê bai, lại có ngày xoay mình được như vậy, kích động khôn cùng.
Đặc biệt là vợ ông ấy, bà che miệng, suýt nữa khóc lên, trên mặt là nụ cười rạng rỡ đến phát khóc.
"Đứa nhỏ Nhất Phi này, thật thà chịu khó làm việc, ta đã biết mà, nó sẽ có ngày ngóc đầu lên."
Nhìn thấy mọi người không ngớt lời khen cô và cậu, cùng những lời lấy lòng đủ kiểu, Nhiếp Nhất Phi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nói dối, nhưng có thể làm cho hai người vui vẻ, thì nói dối một chút cũng chẳng có gì.
Cha mẹ hắn mất vì tai nạn giao thông khi hắn chín tuổi, bỏ lại hắn một mình, là nhà cô cậu thấy hắn đáng thương, đã mang hắn về chăm sóc.
Hắn học hành không giỏi, miễn cưỡng tốn không ít tiền mới ra được trường cũng chẳng có tương lai gì, cậu tìm đủ cách, để hắn học một cái nghề, lúc ấy, hắn vừa hay thấy sư phụ trên đài truyền hình đang thi đấu.
Người sư phụ vừa đẹp trai vừa tự tin, đã hấp dẫn hắn sâu sắc, khi đó hắn liền quyết định, muốn trở thành người giống như sư phụ.
Thế là hắn đã dùng tiền bồi thường của cha mẹ để đi đăng ký, làm đồ đệ của sư phụ.
Để học tốt nghề, hắn ròng rã học được 3 năm, trong khi rất nhiều sư huynh đệ đã tốt nghiệp, hắn vẫn cứ ở đó học.
Đáng tiếc, thiên phú của hắn quá kém, mỗi lần sau khi sư phụ chỉ dạy, món ăn hắn làm ra vẫn không đạt yêu cầu của sư phụ, dù hắn thấy mình làm rất ngon.
Sau khi tốt nghiệp, hắn liền mở một tiệm món kho, kết quả các thực khách quá khó tính, mỗi ngày chê món hắn làm dở tệ, đến khi bị cả mạng internet chê bai, hắn đã suy sụp một thời gian rất dài.
Hắn cảm thấy mình có lỗi với cô và cậu, đã liên lụy khiến họ cũng bị dân làng chỉ trích.
Lúc này, nhìn thấy cô và cậu tươi cười rạng rỡ, hắn cũng khó khăn lắm mới cười được, thôi vậy, dù sao đó cũng chỉ là một lời nói dối có ý tốt, hắn lại chẳng hề làm hại hay lừa gạt ai cả.
Đi vệ sinh một lát xong, hắn cùng Bạch Long nhìn nhau, hai người lén rời khỏi đám đông.
Da trâu đã thổi rồi, không nhanh chóng chuồn đi thì sao được, lỡ bị vạch trần thì làm thế nào?
"Anh họ, sao anh lại dám nói dối to như vậy, cha mẹ em gọi điện thoại hỏi, em phải nói thế nào?"
"Em cứ im miệng cho anh, đừng nói gì với họ hết, mấy hôm nữa anh chạy đi giao đồ ăn ngoài kiếm chút tiền, gửi về cho họ thì cô cậu sẽ tin thôi."
Hắn nghĩ, sư phụ đi kiểm tra cửa hàng của từng đồ đệ, kiểu gì cũng có lúc đến lượt hắn, dạo này không về nhà, cứ giấu tới khi nào sư phụ đến, lúc nào về thì lúc đó rồi tính, đến lúc có bản lĩnh thật sự cũng đừng hốt hoảng.
Trở lại nội thành, Nhiếp Nhất Phi lại bắt đầu ngày ngày mở cửa hàng, nhưng chẳng có ai tới, hắn lại tiếp tục đi giao đồ ăn kiếm sống qua ngày.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ là tùy tiện thổi một chút để người lớn vui vẻ, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, không có gì bất ngờ xảy ra thì lại có bất ngờ xảy ra.
Buổi chiều ngày hôm sau, Nhiếp Nhất Phi nhận được điện thoại của cậu, nói là trưởng thôn có chuyện muốn tìm hắn.
Nhiếp Nhất Phi chào hỏi trưởng thôn một tiếng, liền nghe trưởng thôn nói: "Nhất Phi à, giờ con có tiền đồ rồi, cũng không muốn nói chuyện nhiều với mấy người già như bọn bác, hôm đó con chạy nhanh quá, bác có chuyện muốn nói cũng không kịp."
Không chạy nhanh sao được, lộ ra thì làm sao? Hắn muốn cô cậu vui vẻ, chứ không phải lại càng thêm đau lòng.
"Bác, bác có chuyện gì muốn nói ạ?"
"Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ con giúp đỡ, nhưng bây giờ con đều là người nổi tiếng, bác không biết có nên mở miệng không nữa." Trưởng thôn khách sáo nói.
Nhiếp Nhất Phi liền đánh cược: "Bác khách khí quá, có chuyện gì bác cứ nói thẳng đi ạ, chuyện gì trong khả năng của con, con đảm bảo không chối từ."
Trưởng thôn nghe xong, mặt mày hớn hở, Nhiếp Nhất Phi dù ở đầu dây bên kia cũng có thể cảm nhận được sự vui mừng của ông.
"Vậy thì bác nói thẳng nhé, con gái út của bác ngày kia kết hôn, cái gì cũng chuẩn bị xong hết rồi, mỗi tội phòng bếp ấy mà, không tìm được đầu bếp nào đặc biệt ngon cả, con không phải vừa mới học được tay nghề của Giang đại sư sao, nếu không thì con về giúp bác nấu vài món trong tiệc đi, để cho ngày vui của bác được vẻ vang hơn một chút."
Nhiếp Nhất Phi nheo mắt lại, vội vàng từ chối: "Bác à, chuyện này con không làm được đâu ạ, con đâu có học tay nghề chuyên nấu tiệc lớn."
Trưởng thôn nghiêng đầu suy nghĩ, "Ừ nhỉ, con làm món kho, vậy nếu không, con về giúp bác làm ít món kho cũng được, làm mấy món con sở trường nhất ấy, dọn lên thành món nguội cũng tốt, đồ đệ Giang đại sư làm món nguội, cũng khác biệt lắm đấy."
Nhiếp Nhất Phi sợ đến nỗi hô hấp cũng suýt ngừng lại, có cần phải trùng hợp vậy không, bây giờ giới trẻ chẳng ai muốn kết hôn, cả thôn ba tháng nay chẳng có đám cưới nào, hắn vừa nói dối xong thì y như rằng có hỷ sự đến ngay.
"Thế nhưng, bác à, con dạo này bận nhiều việc quá, không có thời gian về... Cái đó... con thật sự không có thời gian mà..."
Hắn chưa dứt lời, thì đầu dây bên kia đã truyền tới giọng của cô.
"Thằng nhãi con nhà ngươi, phát đạt rồi thì cũng không thèm để ý gì đến cô à, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, ta nói cho con biết, chuyện của trưởng thôn con không được từ chối, năm đó cha mẹ con gặp chuyện, trưởng thôn đã bận trước bận sau giúp đỡ rất nhiều, con cho dù bận thế nào, cũng phải về giúp ta."
Nhiếp Nhất Phi hận không thể quay lại ngày hôm qua, tát cho mình hai cái, đáng lẽ hắn không nên về, cũng không nên bị cái giọng âm dương quái khí của thằng cha hàng xóm kích động mà nói ra những lời kỳ quái như vậy, lần này thì xong thật rồi.
"Thế nhưng cô ơi, con... con thật sự không về được, với cả về làm cũng không tiện, nếu không thì như này, con sẽ chuẩn bị hai món rau trộn cho bác, đến sáng ngày kia thì mọi người đến lấy ạ."
Nói xong hết câu, mới khiến cho cô đồng ý, cúp điện thoại, Nhiếp Nhất Phi cảm thấy mình cả người đều không xong rồi.
Hắn từ nhỏ đến lớn vốn rất thành thật, lời nói dối lớn nhất đó là khi còn đi học lấy tiền ăn sáng đi mua hai gói que cay, chỉ vì lỡ miệng nhất thời, vì sao cứ thích trêu đùa hắn thế chứ.
Buổi tối, Bạch Long biết chuyện này xong cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Ngọa Tào, chọc thủng trời rồi."
Đối với Nhiếp Nhất Phi, cũng không khác gì chọc thủng trời.
"Phải làm gì phải làm gì? A Long, mau cứu anh họ của cậu, không, cứu vãn chút thanh danh vốn không có gì của anh họ cậu đi, tôi không thể để cô cậu phải chịu đả kích nữa."
Bạch Long có biện pháp gì chứ, cậu là lập trình viên, làm phần mềm thì được chứ, làm đồ ăn thì chịu chết, lại càng không quen ai làm đầu bếp giỏi.
Hai người cứ đi tới đi lui trong phòng, lo lắng chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận