Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 222: Kinh doanh nói, lộ ra ta rất không thích sống chung (length: 8258)

Dương Nhược Ly tiện nhất, một lần làm cả đống nồi lẩu nước cốt, dùng túi hút chân không đóng gói lại, có thể dùng được rất lâu. Một tháng bận rộn một tuần, làm xong thì có thể mỗi ngày xả láng, thế là nàng cũng đồng ý.
"Vừa khéo ta cũng muốn đi nếm thử tay nghề của Triệu sư đệ, tính cả ta một người, ta mua vé luôn đây."
"Vậy thì cho ta đi với. Mỗi ngày bán cơm chiên bị khách dí theo, ta cũng muốn nghỉ ngơi. Nhân cơ hội nằm thẳng cẳng một ngày, cũng không cần viện cớ qua loa với bố mẹ nữa." Đổng Cao Đạt sợ giao tiếp xã hội cũng ló mặt ra.
"Ta nữa!"
Việc đi ăn ké hấp dẫn quá, mỗi kỳ đều thấy sư phụ lên sóng trực tiếp, làm sao bọn họ lại không thèm những sư huynh đệ đang làm ăn chứ.
Chưa đầy chốc lát, các đồ đệ Giang Châu đã ngó nghiêng qua cửa hàng, ai cũng quyết định đi An một chuyến.
Bản thân Triệu Hiểu Phong ngẩn người.
Không phải, hắn chỉ là muốn chọc tức Lục Dung thôi, ai ngờ lại còn có thể xúc tiến sư huynh đệ gặp nhau. Vậy chẳng phải hắn có thể ra mặt khoe khoang với Lục Dung rằng mình học được sư phụ tô rồi sao.
Ừm, trong lòng cũng hơi hớn hở. Cũng có thể khoe với mấy sư huynh đệ khác nữa, bất quá phải giữ ý tứ một chút.
Không đúng không đúng, trọng điểm chẳng phải là các sư huynh đệ thi triển tài năng, để có thể ăn uống thả ga hay sao?
Triệu Hiểu Phong bật người dậy, má ơi, hôm nay có lộc ăn rồi!
Hắn lập tức gửi tin vào nhóm: "Các sư huynh đệ muốn chuẩn bị nguyên liệu gia vị gì thì cứ nói, ta sai người đi mua."
Gửi xong tin nhắn, hắn không còn buồn ngủ nữa. Sáng sớm hơn sáu giờ, gọi điện cho quản lý cửa hàng.
"Nhanh lên, liên hệ tất cả nhân viên, hôm nay bảy giờ đi làm, tăng ca toàn bộ hai tiếng, trả gấp năm lần tiền lương."
Sư phụ trước khi đi, còn dặn hắn phải kinh doanh cửa hàng cho tốt. Nên hắn phải chuẩn bị trước một ít điểm tâm, cung cấp cho thực khách hôm nay mua. Lát nữa đến trưa các sư huynh đệ đến, hắn sẽ đóng cửa hàng về nhà, tiếp đãi các sư huynh đệ cho tử tế.
Sắp xếp xong việc ở cửa hàng, hắn lại gọi điện thoại cho vợ đang chạy bộ buổi sáng, bảo nàng thu dọn nhà cửa một chút, mua chút hạt dưa hoa quả, đặc sản An, để chiêu đãi mấy sư huynh đệ của mình.
Sắp xếp xong xuôi tất cả, lúc này hắn mới ba chân bốn cẳng đến cửa hàng. Vừa để điện thoại xuống giá đỡ bên cạnh bàn trà, hắn liền dặn quản lý, nếu có sư huynh đệ nào trong nhóm gửi nguyên liệu phối liệu gì thì phải nhớ mua ngay.
Sau đó hắn bắt đầu chuẩn bị làm nhân bánh và mì vắt.
Từ khi học được cách làm bánh giòn xốp của sư phụ tô, hắn thấy bản thân mạnh mẽ đến đáng sợ. Trước kia làm các loại bánh vỏ giòn, vì đảm bảo hình dạng mà độ giòn lại không được xốp.
Bây giờ thì mọi loại bánh vỏ giòn tùy hắn chọn.
Hôm nay không đủ thời gian, ngoại trừ bánh nhân đậu hợp ý thì không thể làm các loại bánh thượng vàng hạ cám khác. Ví dụ như món bánh ngàn lớp hoa sen được yêu thích nhất. Vì thế hắn lại chuẩn bị một loại bánh mới, có trình tự đơn giản hơn, gọi là bánh quy sợi tuyết mứt táo.
Xét về độ khó của việc làm vỏ xốp thì nó hoàn toàn không bằng sư phụ tô. Sau khi nhào bột tạo hình xong, dùng khuôn ấn thành hình là ra những chiếc bánh nhỏ xinh. Những khách hàng thấy có món mới, liền không cảm thấy là ít món hay không có gì để lựa chọn.
Nếu khách hàng mà nghe được tâm sự của hắn, chắc chắn sẽ nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, món nào cũng ngon, nhiều thì chỉ thêm chứng khó lựa chọn thôi."
Triệu Hiểu Phong bên này bận rộn với trạng thái tốt nhất để chào đón các sư huynh đệ.
Bên kia, các sư huynh đệ ở các thành phố lớn cũng đang chuẩn bị lên đường đi An.
Xét về lộ trình thì mấy sư huynh đệ Giang đại sư ở Giang thành có lẽ là xa nhất, còn Đào Lực ở An Hải và Đới Phàm ở thành phố cùng xa là gần An nhất.
Cửa hàng của mọi người làm ăn đều rất tốt, muốn đi ngay thì nhất định không được.
Cho nên sau khi thương lượng một chút, mọi người đều đăng tin ở cửa hàng hoặc trong nhóm, thông báo rằng mình có việc đi ăn ké, sau đó là leo lên máy bay đi An.
Bọn họ thì thong dong lên đường, còn các đám dân mạng sành ăn thì lại khó chịu.
Khi Tiển Quốc Tài thiết lập app nhỏ, bọn họ cài đặt thời gian phát số mỗi ngày vào 8 giờ sáng, giống với giờ đi làm.
Cài giờ như này, đối với dân công sở là quá không thân thiện.
Nhưng vì làm ăn quá tốt, nhiều người muốn ăn, Tiển Quốc Tài mới cài giờ này, mục đích là tăng thêm chút độ khó để ai cũng ăn được.
Mọi người muốn ăn được thì phải dùng đủ các cách để đặt trước. Ai không có thời gian thì sẽ nhờ người có thời gian đặt hộ, thế là công bằng.
Mấy người làm công ăn lương để giành được suất đặt lúc 8 giờ, còn kéo nhau đến công ty sớm, bình thường đến với mấy con trâu ngựa này thì chẳng khác gì là muốn g·i·ế·t người.
Giờ thì ngon rồi, vì giành được số mà bọn họ phải sáng sớm đến công ty. Vừa đi làm, vừa phải tranh thủ làm hết việc. Còn phải xin sếp ở nhà để có thời gian cướp số lúc 8 giờ.
Kết quả thì sáng dậy sớm, làm xong việc, đến giờ cướp số, vào app thì mọi người bỗng thấy đều là màu đen. Chỗ cướp số thì chẳng còn một số nào.
Hơn bảy giờ sáng rời giường, đợi mãi đến tám giờ, vào app thì lại hiện dòng chữ: Hôm nay nghỉ.
Mà đâu chỉ mỗi một quán thế, đổi mấy quán khác, thì cũng đều như thế.
Có gì khiến người ta suy sụp hơn thế này không?
Đám dân công sở muốn khóc thét.
Chung Tiểu Hải từ lần trước giả vờ ốm đi ăn cơm ở quán Vương Thất Nguyệt, bị lão bản bắt gặp.
Sau đó cứ tưởng mình bị đuổi việc, nghỉ ngơi ba ngày. Tên kỹ thuật trưởng vừa gà mờ, dẫn đến công ty suýt nữa rối tung lên. Sau khi hiểu lầm được hóa giải, quan hệ của hắn và lão bản Vạn Tổng thân thiết hơn rất nhiều.
Sáng sớm đến, hắn có thể vào văn phòng lão bản cướp số chung với lão bản.
Hôm nay Chung Tiểu Hải vào cướp cơm của Tiển Quốc Tài.
Thấy quán của Tiển Quốc Tài nghỉ, Chung Tiểu Hải cũng không gấp. Tiển Quốc Tài vốn nổi tiếng hay thất thường mà. Ba ngày đi đánh cá thì có hai ngày nằm dài. Nhiều lúc tự dưng không muốn làm, ai cũng vừa yêu vừa hận hắn.
Hắn liền chuyển sang các cửa hàng khác, và rồi Chung Tiểu Hải ngơ ngác. Sao mà toàn màu đen, chẳng còn số nào?
Vạn tổng cũng ngạc nhiên nhìn điện thoại: "Tình hình sao thế này. Mấy tên đồ đệ Giang đại sư ở Giang Đông đều nghỉ hết. Hay là chúng nó đã thương lượng với nhau rồi?"
Nhớ ra trong công ty có một nhân viên ở đối diện cửa hàng của Vương Thất Nguyệt, Vạn tổng liền gọi nhân viên này lên phòng.
Nhân viên này vừa nghe Vạn tổng hỏi tình hình cửa hàng Vương Thất Nguyệt, đã tái mặt ra cầu xin. Đưa cả điện thoại tới, hôm nay sinh nhật hắn mà không có chỗ nào ngon để đi xả láng hết.
Hai người xem xét điện thoại, sửng sốt.
Chỉ thấy trước cửa tiệm Vương Thất Nguyệt dán thông báo: Đi An, hôm nay nghỉ, không bán.
Rất nhanh sau đó, cư dân mạng phát hiện ra không chỉ có mấy quán gần họ mà là trên tất cả các thành phố, cửa hàng của đồ đệ Giang đại sư đều không mở.
Mà trước mỗi quán, đều dán thông báo giống nhau: Đi An, hôm nay nghỉ, không bán.
À, có một chỗ khác. Đó là chỗ của Dương Nhược Ly, bố cáo của nàng viết thế này: Đi An, các sư huynh đệ đều không bán. Nếu một mình ta bán, hóa ra là ta không thích sống chung à? Để hưởng ứng lời kêu gọi của các sư huynh đệ, nên là quán lẩu hôm nay cũng nghỉ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận