Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần!

Trước Kia Ta Là Lừa Đảo, Nhưng Bây Giờ Gọi Ta Trù Thần! - Chương 117: Sư phụ ngủ quên? Tiết mục tổ quên đi? (length: 8278)

Mấy người hẹn nhau gặp mặt tại tiệm cơm Tiển Quốc Tài, Văn Sâm vẫn còn đang nghiên cứu phần món ăn của mình, cửa hàng còn chưa mở cửa, căn bản không cần vội.
Bất quá, gã này lại thích tham gia vào chuyện ồn ào, nên mọi người có chuyện gì, gã đều muốn chen ngang vào một chân.
Chẳng phải sao, gã lại hấp tấp đi vào trong tiệm của Tiển Quốc Tài.
Điều khiến mấy người bất ngờ là, hơn bốn giờ chiều, cửa tiệm Tiển Quốc Tài lại đóng cửa, cửa xếp không thấy đâu, trên cửa còn dán một tờ giấy, viết mấy chữ nguệch ngoạc: "Hôm nay có việc, ngừng kinh doanh."
"Ngươi không phải ở trong cửa hàng sao, có chuyện gì?"
"Tiếp đãi mấy sư huynh đệ cũng là việc, lát nữa chúng ta trò chuyện xong, buổi trưa ta mời khách, đến khách sạn năm sao mà trước đây ta hay ăn, ta đã đặt bàn."
Tiển Quốc Tài mở cửa sau bếp, để mọi người đi vào.
"Ta thấy ngươi ngày nào mở tiệm cũng phiền, cố ý tìm cớ lười biếng đó thôi."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, làm sao có thể?"
Tiển Quốc Tài nghếch đầu không chịu thừa nhận mình mệt mỏi vì ngày ngày nấu cơm nên muốn đóng cửa.
Dù sao nghỉ hai ngày cũng bị khiếu nại rồi, thì mệt mỏi thỉnh thoảng đóng một ngày cũng chẳng sao, dù gì cũng sẽ bị khiếu nại, một tuần nghỉ ba ngày với nghỉ hai ngày thì khác gì nhau.
Tiển Quốc Tài lấy điện thoại ra, tìm phần mềm nhỏ, chia sẻ cho mọi người, để bọn họ cũng tải về xem, một đám người vây quanh Trình Tự nghiên cứu nửa ngày, phát hiện cái ứng dụng này thật không tệ.
Đầu tiên, vào giao diện là thấy ngay tình hình kinh doanh của cửa hàng, nếu là đang nghỉ ngơi, sẽ hiện cảnh báo ở góc dưới bên trái.
Kéo xuống có thể thấy giao diện hẹn trước, phía trên có một dãy số hẹn trước theo tuần, chỉ cần hậu trường thao tác là có thể cho người xếp hàng, còn bao nhiêu lượt thì chủ tiệm tùy vào tình hình kinh doanh mà quyết định.
Nếu muốn hẹn trước thì phải điền thông tin, xác thực danh tính, xác nhận xong hẹn trước, sẽ có một mã QR, khi đến quán ăn chỉ cần đưa mã QR là được.
Đồng thời, một mã số một tuần chỉ hẹn trước được một lần.
Như vậy tương đối công bằng, bất kể giàu nghèo, ai cũng có thể hẹn trước, những khách hàng bận rộn công việc, không có thời gian chờ đợi, có thể hẹn trước dựa vào ngày nghỉ và tình hình tăng ca.
Khách du lịch cũng có thể hẹn trước khi đến, chờ đến lượt thì tới du lịch, vừa ngắm cảnh đẹp, vừa thong thả thưởng thức món ngon, nhất cử lưỡng tiện.
Và cũng sẽ không có tình trạng phe vé đứng xếp hàng trước, lấy được số xong rồi thì bán lại, để mọi người phải bỏ thêm tiền mua lại số từ tay phe vé.
"Không tệ, ứng dụng này không tệ, không chỉ chặn được phe vé, mà còn giúp ích cho khách thích ăn uống, nhất định phải để mỗi người đều có." Dương Nhược Ly vỗ tay khen ngợi.
Cô bàn bạc với Tề Tiêu Nhiên trong video, hai người chuẩn bị bắt đầu thực hành ngay tại cửa hàng trong hai ngày này.
Vương Thất Nguyệt đi sớm, không quen với đám sư đệ này, sau khi gặp mặt đều mang cảm giác xa lạ, cứ im lặng không nói gì, lúc này càng xem ứng dụng càng thích, cứ như là làm riêng cho nàng vậy.
"Ta cũng muốn làm một cái, quá hợp rồi."
Mọi người cứ tưởng cô nói cho ông chủ xem, nên đều rất kỳ lạ: "Chẳng phải tửu lâu của các người có hệ thống ăn uống riêng rồi, đâu cần cái này?"
Vương Thất Nguyệt ngượng ngùng cười: "Ta đã từ chức ở tửu lâu rồi, hai ngày nữa sẽ đi xem mặt bằng, chuẩn bị tự mở quán cơm, đến lúc đó mời mọi người đến uống rượu."
"Tuy hơi chậm, nhưng sư tỷ cuối cùng cũng đi đến bước này, đến lúc đó chúng ta nhất định đến cổ vũ!"
Ba người kia đều cảm thấy vui cho Vương Thất Nguyệt, bọn họ là ai chứ, đệ tử của trù thần, tùy tiện mở quán, chỉ cần dựa theo lời sư phụ dạy mà làm món ăn, sẽ được mọi người tung hô ngay, ai mà đi làm thuê cho người khác nữa.
Nếu là bọn họ thì, ngay ngày thứ hai sư phụ tới xem quán, là họ đã xin bái bai rồi, còn đâu mà ở lại khách sạn nữa.
Sau khi xong việc với phần mềm, mấy người cố ý báo cáo chuyện này một cách trịnh trọng cho Giang Châu trong nhóm, vốn dĩ nói một tiếng là được.
Nhưng bọn họ đều cảm thấy, nếu chỉ nói qua loa thì có vẻ họ không coi trọng nhiệm vụ sư phụ giao, nên trực tiếp dựa theo văn phong báo cáo công việc cho sếp của các công ty lớn để viết báo cáo, do Văn Sâm cái người nhàn rỗi này một tay xử lý.
Cuối cùng, một bản báo cáo vô cùng nghiêm túc được gửi lên nhóm.
Giang Châu vừa từ phòng gym về chỉ mở lên xem qua, thấy nhiều chữ như vậy, ý chính chỉ là một việc, Trình Tự đã làm xong, khóe miệng giật giật, có cần phải làm thế không.
Hắn cũng lười trả lời, về phòng nghỉ ngơi.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, đến sáng hôm đó lại đến giờ livestream.
Trần Tử Hàng dậy sớm, thu dọn đồ đạc, bỏ vào túi đeo, chờ cùng Giang Châu đến trường quay.
Chờ mãi, chờ tới chờ lui cũng không thấy Giang Châu đến, lát sau Trần Tử Hàng xem đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi.
Lúc trước thì tổ chương trình phải tới đón sư phụ rồi, kết quả hôm nay người của tổ chương trình cũng không thấy đâu.
Trần Tử Hàng không khỏi nghi ngờ, có phải mình nhìn nhầm giờ không, mở điện thoại, máy tính lên xem giờ, thấy đều đúng.
Lần này Trần Tử Hàng bối rối.
Sư phụ ngủ quên? Tổ chương trình quên?
Nghĩ lại thì cũng không thể.
Sư phụ từng dặn, không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho hắn, cũng đừng đến nhà tìm, có chuyện thì cứ để Giang Yến giải quyết.
Cho nên Trần Tử Hàng cũng không dám tùy tiện gọi điện thoại, hoặc là đến nhà Giang Châu tìm, chỉ có thể đứng ở đó lo lắng suông.
Đợi đã, lẽ nào hôm nay sư phụ không đi với Giang Yến mà là đi từ nhà, cậu ta không biết nên không gặp được.
Trần Tử Hàng lại mở điện thoại lên vào giao diện phòng livestream.
Phòng livestream đang đen thui, một đám cư dân mạng đang xôn xao, ngược lại có thông báo nói là hôm nay livestream vào 5 giờ chiều.
Trần Tử Hàng mới thở phào, cũng may, sư phụ không bỏ cậu ta, hôm nay vẫn có thể tiếp tục theo sư phụ hưởng phúc, cho dù không được ăn đồ của sư phụ, cũng được ăn đồ của mấy sư huynh.
Trong phòng livestream, dù chưa phát sóng, hình ảnh đen thui, đám fan hâm mộ cũng đã bàn tán xôn xao.
"Hôm nay lại năm giờ mới phát sóng, xem ra hôm nay phải đi chỗ xa lắm đây."
"Đi máy bay cũng phải bảy tám tiếng thì đương nhiên xa, mọi người mau xem thử mặt tiền quán của sư đệ nào, chỗ đó phải mất bảy tám tiếng mới tới được, chúng ta còn kịp chuẩn bị."
"Bảy tám tiếng thì thành phố Giang Đông của chúng ta hôm nay hết hy vọng rồi, thôi thì ngày mai vậy."
"Trên đồng thời đồ ăn không tệ, ta ăn hai ngày rồi, hôm nay mới về Giang Đông, không biết lần này, Giang đại sư lại định dạy sư đệ cái gì?"
"Ta thấy đệ tử của Giang đại sư, mỗi người bán một thứ khác nhau, Giang đại sư thật sự quá giỏi, cái gì cũng biết, sao có thể lợi hại đến vậy, cứ như là không có thứ gì mà ông ấy không biết vậy."
Theo trù nghệ của Giang Châu càng thể hiện, càng lâu thì mọi người càng thấy được sự lợi hại của hắn.
Trên thị trường có rất nhiều đầu bếp, thậm chí là những đầu bếp đoạt giải, nhưng chuyên môn của mỗi người khác nhau, đầu bếp chuyên về bánh ngọt, đầu bếp món chính, đầu bếp món ăn vặt, thậm chí món chính còn chia theo từng món.
Bọn họ chỉ học một trong số đó, hương vị cũng đã thua kém Giang đại trù rồi, đằng này Giang đại trù cái gì cũng biết, hoàn toàn nghiền ép tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận